Tuổi 17, giữa những chênh vênh

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -

Năm 4 tuổi, tôi thích đọc bi bô những chữ cái mà ngoại viết trên mặt tường đã tróc sơn, thích nhẩm theo những lời hát vu vơ của bố, thích múa may những điệu xòe hoa xòe quạt mà mẹ dạy… và ước rằng mình sẽ được tự do như những người lớn…

Năm 12 tuổi, tôi thích học văn, lần đầu làm trái ý mẹ, đặt bút đăng kí vào đội tuyển. Tôi thích những con chữ, thích những vần thơ và thích cả những cảm xúc sẽ được tỏa sáng trong trận bút. Và khao khát tự do, được tự mình quyết định cuộc đời vẫn không ngừng nhen nhóm trong tôi…

Năm 15 tuổi, tôi ước mình đỗ trường chuyên, ước mơ về một cuộc sống rời xa gia đình thôi thúc tôi trưởng thành và cố gắng hơn bao giờ hết. Năm 17 tuổi, tôi lại ước mình có thể nhẹ tênh giữa những chênh vênh của cái cuộc sống mà tôi mong ước năm 4 tuổi, 12 tuổi và 15 tuổi.

Người ta thường nói rằng: “17 tuổi ánh trăng chưa thể sáng/Mà giơ tay dám với lấy mặt trời”. Chỉ dám mượn sức gió mà mỉm cười ngạo nghễ với trời sao. 17 tuổi là cái độ dở dở ương ương, là lớn nhưng cũng chẳng phải là lớn, gọi là cái độ còn đang dang dở. Ở cái độ ấy, con người ta đang tập dần cách để trở thành người lớn.

17 tuổi, đầu óc ngập lụt trong biết bao mơ mộng, muốn được đặt chân đến một chân trời mới, khám phá ra một miền đất mới, muốn đi muôn nơi, dám nghĩ, dám làm, dám thử sức với những điều mới mẻ mà chẳng ngại gian khổ, khó khăn và muốn được một lần tham lam ôm trọn cả bầu trời.

17 tuổi, con người ta thật dễ rung động, chỉ cần một chi tiết bé nhỏ thôi cũng khiến trái tim bỗng trở nên bồi hồi, xao xuyến. Có vài người xa lạ vô tình bước ngang qua nhưng cũng có thể để lại những chấm cảm khó xóa trong kí ức của ai đó, là bởi vì “Có ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau”…

Quãng thời niên thiếu tươi đẹp là thế nhưng nhiều lúc con người ta cũng từng rơi vào trạng thái “Có một nỗi buồn mà không ai khóc được. Nỗi buồn ấy không giải thích được cho ai và nếu biết cách giải thích cũng không ai hiểu nổi” (Haruki Murakami). Có lẽ mỗi người trong chúng ta, trước khi bước qua tuổi 17, đều ít hay nhiều lần “đầu trần đi xuống nắng nhân gian”, hứng chịu cái nóng rát da của thử thách cuộc đời, gánh lấy những nạn là nước ào ạt trút nặng đôi vai của cơn mưa lạnh giá. Những khốn khó bủa vây, những nỗi niềm sâu kín khó tả như trở thành ám ảnh của cái độ 17, cảm tưởng như việc gì cũng ở lưng chừng, không biết nên giải quyết theo hướng nào hay bước đi từ đâu. Các kì thi thì cứ dồn dập ập tới, đống đề cương đầy kín trên mặt bàn với bộn bề những kiến thức nhiều đến mức bật khóc không thành tiếng.

17 tuổi, chuyện tiền nong cảm thấy thật khó mở lời. Cuối tháng chồng chất bao khoản tiền không tên, ghét cái cách phải xin tiền mẹ đóng cái này, cái kia. Và bỗng nhiên từ ước mơ muốn lớn để được tự do, từ bao giờ đã trở thành lớn để có thể san sẻ, giảm bớt gánh nặng, lo âu cho bố mẹ.

Tuy vậy, tuổi 17 lại vô cùng đẹp đơn giản chỉ vì tôi và bạn, chúng ta đang được đứng ở giữa cái ranh giới: đang lớn và trưởng thành. Thật ra trong nhiều giây phút của cuộc đời, đứng trước bao lần vấp váp của tuổi 17, bất như ý, nụ cười của chúng ta, niềm vui hay bình yên của chúng ta đều không còn hiện hữu nữa, hay nói đúng hơn là chúng ta không còn tha thiết để cười, không cảm thấy mình đủ sức để gượng dậy.

Thật ra trong nhiều hoàn cảnh, chúng ta cảm thấy mình thật cô độc, có cố gắng mấy thì hạnh phúc vẫn rất xa vời ta không với tới. Có nhiều khi ta tự hỏi bản thân mình của tuổi 17 sao thiếu may mắn quá, thiệt thòi và chịu nhiều bất công, sao trở thành điều thừa thãi trong cuộc sống khi muôn vàn khó khăn, bất trắc hay tổn thương đều đến và bắt ta phải chịu đựng. Nhưng cũng có những lúc ta cảm thấy mình có thể cười trước nụ cười của một người xa lạ nào đó, trước lời công nhận, lời khen của một ai đó trên đường đời ta đi. Cũng có những lúc một món ngon mẹ nấu, một khoảnh khắc đầm ấm của gia đình cũng khiến ta nhận ra giá trị của yêu thương vẫn luôn hiện hữu giữa những chênh vênh tuổi 17…

17 tuổi, bạn và tôi đã đủ lớn để bước ra khỏi cái vỏ bọc êm ái, đứng sừng sững trước sự tự do, thế nhưng lại có lúc yếu lòng trước những nhức nhối của cuộc sống “ăn chưa no lo chưa tới” và có lúc phải tự đặt câu hỏi: “Mình phải làm gì để giải quyết những vấn đề này?”.

Tôi cũng như bạn, có lẽ sẽ liều mình đi tìm câu trả lời cho câu hỏi trên, nhưng cũng có khi rụt rè muốn trở về ôm chầm lấy người thân để tìm chốn nương tựa.

Nhưng mỗi người đều có một thanh xuân. Mỗi thanh xuân đều có một câu chuyện. Mỗi câu chuyện đều có nuối tiếc. Và mỗi nuối tiếc đều có những hồi ức đẹp đẽ vô tận. Vậy nên, tuổi 17, sao không hành động khi cảm xúc và trí lực vẫn đang còn đấy những vẹn nguyên?

Tin cùng chuyên mục

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước

(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Đọc thêm

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”
(PLVN) - Trong thời đại số hóa, mạng xã hội không chỉ là nơi kết nối và chia sẻ, mà còn trở thành “sân khấu” để nhiều người phô diễn. Sống ảo, "phông bạt" trên mạng đang dần trở thành một hiện tượng đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.

Vùng trời tím biếc

Vùng trời tím biếc
(PLVN) - Nghe tiếng, tôi biết ông Đúc đến tìm bố, nên hờ hững bảo “họa sĩ ở trong phòng”. Tôi phụng phịu quay lại bức tranh đang vẽ dở. Cây khế lúc lỉu quả và hoa với lích chích tiếng chim kêu chẳng làm tôi tĩnh tâm được, có lẽ vì thế các bức vẽ chẳng bao giờ ra hồn. Chiều qua bố trúng gió nên có hơi sốt, tôi chỉ mua thuốc rồi đặt lên bàn mà không nói gì. Suốt bao năm qua tôi cứ tự đẩy bố xa khỏi mình.

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước
(PLVN) - “Gặp gỡ mùa thu” là triển lãm của họa sĩ Ngô Đăng Hiệp và 4 học trò Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh, Trần Trọng Đạt với những điều khác biệt, không chỉ về sắc màu, thời gian mà còn cả không gian.

Những cuộc chia ly

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Nỗi buồn nhỏ giọt từng chút một trong đêm, cứ tựa như những giọt sương đang nấp đâu đó trên mái nhà vắng, rồi rơi tõm vào lòng người cô tịch. Miệng mở ra nói câu đầy kiêu hãnh: “Người như tôi đau rồi sẽ chừa” nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lặp lại, cứ như chưa từng có bài học nào, chưa từng có kí ức buồn thương nào lưu lại. Tôi, rồi lại tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính tôi.

Triệu chứng kẹt xe

Tranh minh họa: V. Học
(PLVN) - Sẽ không có gì đáng nói nếu như ông bố không rút “lệnh cho nhà”. Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông và không có gì oán thán. Đằng này ông cụ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm anh cay cú. Ngôi nhà cũ anh sẽ đầu tư xây mới, biến thành biệt thự tân thời. Một mình sở hữu hai căn, vậy coi như ổn với gã đàn ông một vợ, hai con.

Triển lãm “Non nước biên thùy” của Họa sĩ Đỗ Đức

Tác phẩm "Trên nương" của họa sĩ Đỗ Đức.
(PLVN) -  Ngày 11/9, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, diễn ra Lễ khai mạc triển lãm mỹ thuật "Non nước biên thùy" của họa sĩ Đỗ Đức. Đây là triển lãm cá nhân lần thứ 7 của họa sĩ Đỗ Đức ở Hà Nội, sau triển lãm "Ngựa trên núi" cách đây đúng 10 năm (2014).

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ổng thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Đôi mắt

Đôi mắt
(PLVN) - Tôi nhìn từng vạt nắng đang trườn một cách chậm rãi từ những mé bờ tường rồi bắt đầu thả rơi mình buông xuống mặt đất.

Người già “mất làng”

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Giờ về làng, một khung cảnh quen thuộc là những ngôi nhà lớn trống vắng trẻ nhỏ và thanh niên. Những người già ngồi tư lự, khi bên cạnh láng giềng cũng bỏ làng đi rồi.

Sông tình

Sông tình
(PLVN) - Quán dịu dàng. Tình cờ trời mưa. Mưa phương nam ào ạt xối xả. Tôi lựa một góc, ngồi nhìn những hạt mưa không biết toan tính, ngân vang theo cách của chúng, xuyên qua không gian để về hợp với dòng nước. Mưa khác hẳn cảm giác buồn vui lẫn lộn pha vị đắng trong tôi.