Nỗi nhớ mùa đông

Gió mùa đông bắc se lòng đã đi vào nỗi nhớ của nhiều người. (Ảnh minh họa - Nguồn Internet)
Gió mùa đông bắc se lòng đã đi vào nỗi nhớ của nhiều người. (Ảnh minh họa - Nguồn Internet)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Sương Đặng, bạn tôi ở Sài Gòn hay tâm sự với tôi rằng anh rất nhớ những ngày cuối năm, cái lạnh buốt da ở Hà Nội. Thứ cảm giác mà ở Sài Gòn không bao giờ có. Thành phố chỉ có hai mùa mưa nắng sao biết được cái lạnh xứ Bắc với gió bấc, mưa phùn, gặp nhau uống ly trà nóng, rồi cùng nhau qua quán nhậu để hưởng cái vị cay nồng rượu nếp…

Sương Đặng nhớ rằng buổi sáng, hồ Tây phẳng lặng như gương, bình yên đón chào một ngày mới. Đường phố tấp nập. Dòng người vội vã. Thời trang mùa đông rực rỡ sắc màu bên cây bàng lá đỏ.

Buổi chiều. Những tán cây lá ngã vàng, tranh nhau soi bóng xuống hồ Gươm như một thiếu phụ đăm chiêu trước gương đang cố tìm lại dung nhan thời xuân sắc. Những gợn sóng lăn tăn xuất hiện đâu đó khi một chiếc lá vô tình buông xuống mặt hồ. Hàng liễu kiêu kỳ lạnh lùng trước gió, hờn dỗi với làn tóc mây bồng bềnh của những thiếu nữ xinh đẹp đang thong thả trên bờ hồ.

Đêm. Hàng cây thắp nến con đường nhỏ. Cành sấu già nua âm thầm chở che những gánh hàng rong. Gió vi vu đùa nghịch ngôi nhà cổ. Đường phố vắng bóng người, dịu dàng và lãng mạn. Khuya về cuộn tròn trong làn chăn ấm, nửa đêm chợt tỉnh giấc khi cái se lạnh ban chiều tràn về, đậm lại trong đêm. Đủ để nhận ra mình đang một mình. Chợt thèm một bờ vai mỏng mảnh, thèm một hơi thở bình yên của một miền ấm áp…

Tôi thấy bạn tôi hơi mộng tưởng về đất kinh kỳ “lối xưa xe ngựa hồn thu thảo”. Sương Đặng tâm sự anh nhớ cảnh chia tay Hà Nội vô Nam mà xao xuyến vô cùng: “Chiều cuối cùng của năm, mặt trời le lói trong làn mây xám xịt, cố níu kéo chút thời gian còn sót lại. Nhõng nhẽo như một cô nàng đỏng đảnh ham chơi chẳng chịu về nhà khi màn đêm buông xuống. Một năm sắp kết thúc. Rời Hà Nội để đón năm mới ở Sài Gòn, bồi hồi và luyến tiếc. Đến Sài Gòn rồi mà đâu đó vẫn còn phảng phất mùi hoa sữa lẫn trong mùi tóc mây dịu dàng của cô gái Hà thành long lanh mắt biếc”.

Với tôi, mỗi người có một cảm giác riêng tư về mùa. Nhưng thực sự tôi yêu mùa đông xứ Bắc, nó chạm vào tôi sự tê tái của chàng trai trẻ ra Thủ đô theo học đại học, quá nhiều bỡ ngỡ và khờ dại.

Những buổi sáng thức dậy từ phòng trọ tuềnh toàng, đến trường bữa đói, bữa no, nhưng cái lạnh thì phải đón nhận hằng ngày. Đạp xe, gió thổi rát vào mặt, bữa nào có mưa phùn thì mới thấu được cái tê buốt của bàn tay… Lúc đó thèm khát bếp lửa đỏ rực ở quê nhà bên cha mẹ.

Mỗi lần về quê ăn Tết, rồi lại lên đường ra Hà Nội. Mẹ tôi dậy từ rất sớm khoảng 4 giờ sáng để nấu cơm cho tôi ăn, bà dúi cho tôi tiền đi xe đò và ăn học “gắng mà học hành cho tốt, thiếu mẹ kiếm gửi thêm sau”. Ba tôi không nói gì, im lặng lấy xe đạp ra chuẩn bị chở tôi ra bến xe.

Ăn xong, ba tôi đèo tôi ra bến xe cách nhà chừng chục cây số. Dậy sớm, nên gió vẫn lạnh, hai bên đường nhiều gia đình đã dậy sớm, tiếng chuyện trò thì thầm… Tất cả cứ trôi vút qua ánh mắt của tôi khi làng quê dần xa chỉ còn lại hai cha con trên quốc lộ. Xe chuyển bánh hướng về đất Bắc cha tôi mới quay xe về nhà, dáng ông vẫn cần mẫn như vậy.

Hôm nay, ông lại gọi điện ra cho tôi hỏi thăm sức khoẻ, mấy đứa cháu học hành sao, nói đang sửa nhà sao rồi… nhưng ông vẫn dặn là ngoài đó lạnh nhớ mặc ấm.

Mùa đông ở miền Trung hay xứ Bắc thì đều rất lạnh và cần hơi ấm. Tuổi trẻ của tôi là đất Bắc, cái tuổi cảm nhận được sự khốn khó của đời sống và bốn mùa thay lá. Những mùa đông rét mướt trong phòng trọ với “giấc mơ không thành” tôi cũng đã trải qua nhiều rồi, cay đắng có rồi, rồi mọi thứ cũng trôi qua theo mùa.

Giờ nằm trong căn phòng ấm, tuổi trẻ đi qua rồi, mỗi năm mùa đông lại đến theo luân chuyển thời gian, cái lạnh, mưa phùn, gió bấc vẫn như cũ, chỉ có sự va chạm với mùa đông của tôi đã khác nhiều. Âu đó cũng là lẽ thường.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Rể quý

(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Đọc thêm

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.