Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Ông động viên: “Con còn quá trẻ, con đường phía trước rất dài và có nhiều cơ hội nỗ lực”. Nhật xin vâng, nhưng tâm trạng chưa thể vui lên được. Chẳng là, Nhật đã không thành công như mong đợi trong cuộc thi thiết kế sáng tạo cấp thành phố. Từ năm ngoái, Nhật muốn dành tặng ông nội và người yêu món quà. Mà với ông, món quà quý giá nhất là thành tích học tập, nghiên cứu của các cháu. Nhà có hai anh em. Anh trai Nhật là lính trong một trung đoàn cảnh sát cơ động, phải trực chiến liên miên, ít khi ở nhà. Nhật làm ở viện nghiên cứu tự động hóa. Mấy năm liền anh giành giải cấp ngành hoặc thành phố về chế tạo máy. Song anh chỉ đạt giải ba hoặc khuyến khích. Năm nay, anh quyết tâm “đổi màu giải” nên nỗ lực gấp đôi, gấp ba.

Dành quá nhiều thời gian tập trung công việc, Nhật phải cáo lỗi với Dương, cô người yêu đam mê làm thiện nguyện và yêu chim chóc. Nhớ hồi trước đứng bên hàng tường vi duyên dáng, anh dõng dạc hứa với Dương sẽ làm rạng rỡ gia đình, người yêu bằng một thành tích đặc biệt. Đôi mắt Dương ngời sáng đầy tin tưởng. Thế rồi một lần nữa, anh chỉ dừng ở giải… khuyến khích. Mình giỏi thì người khác tài. Mình nỗ lực một, người ta cũng nỗ lực một. Sau buổi thi, Nhật thất thểu về nhà trong tâm trạng rối bời, chán nản, thất vọng chính mình. Phải ăn nói với ông nội và Dương thế nào đây? Một món quà cho tình yêu, một đám cưới với nhiều niềm vui… vậy mà Nhật đã không làm được.

Anh muốn xin lỗi và xin lời khuyên của ông. Bà nội mất cách đây ít năm nên điều gì khó tâm sự với bố mẹ, anh thường tâm sự với ông.

Ngôi nhà trên êm ái nhiều hoa lá và chim chóc. Tự bao giờ, ông đã truyền lan tình yêu chim chóc và thắp cho Nhật lòng say mê công nghệ từ tấm bé, để lớn lên anh dấn thân vào cuộc cách mạng công nghệ bằng niềm đam mê. Có lúc, ông nói: Cháu đã tiếp cận công nghệ với tâm hồn của một người có máu nghệ sĩ. Cháu chơi được đàn, hát rất phiêu, thế chẳng phải cháu có tài lẻ là gì!

Ông nội đang chăm và thưởng lan. Những giò lan đai châu đang tỏa kiệt cùng sắc hương.

- Chàng tiến sĩ đấy ư, có gì chỉ đạo ông nào?

Ông luôn dành cho Nhật một sự bình đẳng, niềm hồ hởi. Và ông luôn coi anh như người bạn.

Ngồi cạnh ông, suýt nữa Nhật bật khóc. Chẳng ngờ một chàng trai công nghệ mà lại có giây phút yếu đuối đến thế. Khi ông hỏi, Nhật luống cuống nói về chuyện mình và Dương. Anh bế tắc, không biết ăn nói với người yêu thế nào khi bản thân chắc như đinh đóng cột sẽ đạt thành tích cao. Còn Dương, cô đã đi hết thành công này đến thành công khác. Khi giới trẻ có vẻ ghẻ lạnh với nghệ thuật truyền thống, thì Dương gắng gỏi đi con đường khó, là người góp phần chắp cánh cho các làn điệu dân ca quê hương… Nghe xong, ông nội bảo:

- Cháu không có lỗi. Con người ta, mong muốn, ước mơ thì nhiều nhưng đạt được thế nào còn rất nhiều yếu tố. Chỉ cần cháu không đầu hàng khó khăn, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến với cháu.

Suốt những năm qua, ông nội ra sức vun vén cho tình yêu của Nhật và Dương. Ông luôn bảo, nhìn vào Dương thấy toát lên vẻ nhân hậu và nội lực của người làm nghệ thuật. Chính Nhật cũng không hiểu, vì sao ông quý Dương đến thế.

Nhật ngắc ngứ:

- Cháu vẫn cảm thấy mình lép vế, chưa tương xứng với Dương ông ạ. Cô ấy là ngôi sao sáng, còn cháu…

Bầy chim lích chích, sà liệng ở khoảng sân. Nhìn chúng, ông bảo:

- Bầy chim nhỏ bé thế nhưng vẫn thể hiện mình theo cách của chúng. Cháu đã giành chiến thắng nhiều, cái cháu có phần hiếu thắng đấy. Vậy nên, cháu cũng cần một chút thay đổi. Có những thứ không cầu toàn được.

* * *

Ông nội đưa Nhật về một thời thanh niên sôi nổi…

Năm đó, ông Kháng vào bộ đội, theo Trung đoàn 57 về An toàn khu Việt Bắc, bà Mỹ cũng theo đoàn văn công về Thái Nguyên. Hai người quý mến nhau từ thời để chỏm ở khu phố nhiều cây xanh này. Ông bà thề non hẹn biển dưới bóng cổ thụ vào đêm trăng sáng vằng vặc. Niềm vui nữa, ông bà có mặt trong ngày tiếp quản Thủ đô 10/10/1954. Ngày cả Thủ đô rực rỡ sắc màu, cờ và hoa trong niềm vui khôn xiết. Ông Kháng, bà Mỹ cùng bao gương mặt khác, những nụ cười rất trẻ trong sắc thu tuyệt diệu hân hoan. Ngay hôm sau các đoàn văn công đã biểu diễn ở Nhà máy đèn Bờ Hồ, Nhà Đấu Xảo, Nhà máy điện Yên Phụ… Chuyện tình đẹp của ông bà tưởng sẽ có một kết quả viên mãn, là một đám cưới giản dị, thân thương. Nhưng không, ít tháng sau ông Kháng tiếp tục ra trận, bà Mỹ vẫn đi văn công nhưng bặt tin người yêu. Ba năm sau, bà nghe tin ông mất. Rồi bà đi lấy chồng... Bà vừa yên bề gia thất thì năm “sáu mươi”, ông Kháng trở về với cơ thể không lành lặn. Ông Kháng, bà Mỹ gặp nhau trong bùi ngùi bởi “ván đã đóng thuyền”. Thời gian sau, ông Kháng có cô giáo là người “nâng khăn, sửa túi”. Nỗi niềm tình xưa nguôi ngoai, nhưng ký ức đẹp của mùa yêu đầu còn găm trong lòng. Khi con cái lớn, ông Kháng gặp bà Mỹ trong dịp kỷ niệm Ngày Giải phóng Thủ đô, cả hai đã cho nhau một khoảng không gian riêng. Hai người có duyên nhưng không phận, đã giao hẹn sẽ gả con cho nhau. Nhưng các con cũng không nên duyên, những ông bà ở tuổi ngoài chín mươi lại giao hẹn tác thành cho các cháu. Ông Kháng có cháu Nhật, bà Mỹ có cháu Dương. Bằng một cuộc gặp lãng mạn, ông bà đã để hai đứa cháu gặp nhau. Tình cảm đôi bên thấm bén…

Nghe xong chuyện, Nhật há hốc miệng.

- Vậy mà đến bây giờ ông mới kể chuyện này cho cháu.

- Ông muốn các cháu yên bề gia thất mới kể câu chuyện này. Nhưng các cháu làm ông nhớ tới mùa yêu đầu của thế hệ mình. Giờ thế hệ ông như trái chín mùa thu, chỉ mong các cháu phương trưởng, hạnh phúc.

Chuyện của ông cũng thật lâm li. Thế mà ông vẫn ngời ngời tự tin, sức sống. Nhật thấy mình chẳng là gì so với ông nội và thế hệ cha ông, bao năm gian khó, vẫn vững tâm để nuôi dạy các con nên người. Nhật hạ quyết tâm làm một việc, lấy lại phong độ trước người yêu.

* * *

Mưa dữ dội. Mưa chồng mưa. Trên đường đi biểu diễn về, trận gió xoáy khi bão đang cận kề làm cành cây bên đường gãy rơi trúng Dương. Cô bị gãy xương quai xanh, chân trái và đa chấn thương. Dương bị sang chấn, ảnh hưởng đến cặp mắt diễm tuyệt. Sự trong trẻo của đôi mắt đã bị tráo đổi thành đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi. Trong những ngày điều trị, Dương bị sốt, lên cơn co giật, khiến bên chân gãy bị ảnh hưởng. Các chuyến biểu diễn cũng bị dở dang, cô không còn tâm trạng chơi dương cầm. Xa tiếng đàn, tiếng nhạc, tâm hồn cô càng trở nên khô khan, buồn nản.

Thật chẳng ngờ mọi chuyện diễn biến xấu đến mức ấy. Nhưng anh không nản. Dù gia đình cô gái chưa có ý kiến thì Nhật đã khẳng định với bố của Dương: “Cháu sẽ không bỏ rơi bạn gái. Chúng cháu không xa nhau đâu ạ”. Gia đình Dương vui vì điều đó. Dương được đưa về nhà điều trị, chờ hồi phục. Ngồi bên người yêu, anh thổi những bài sáo âm vực khỏe khoắn, vi vu trong không gian như cổ tích. Ngôi nhà ấm cúng lạ thường. Đôi mắt của Dương có cảm giác hơn những ngày trước một chút. Nhật kể cho Dương nghe những chuyện xa xưa, những tình yêu đẹp thời ông nội. Nhưng Dương vẫn chẳng thể nhập tâm. Dường như mọi thứ đang bị trơn truội, xơ cứng. Cô thấy chán tiếng đàn, tiếng hát và chán cả Nhật. Cô thích đóng cửa phòng, đối diện bốn bức tường. Phải làm gì để lấy lại tinh thần cho người yêu?

Nhật vẫn muốn dùng tiếng violon để rót vào miền tâm tưởng Dương những mầm thương yêu say đắm, bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Anh tưới lòng mình lên tiếng đàn. Tiếng đàn thấm vẻ đẹp vào không gian tươi mát mà gia đình cô gái đã cố gắng tạo dựng.

Anh mua thêm cây violon, cố đưa Dương ra bờ đê lộng gió để tập chơi. Anh nghĩ, tiếng đàn cùng thiên nhiên sẽ là liều thuốc làm mờ dần tâm trí u uẩn, trầm cảm của Dương. Hai ngày đầu, cô rất ít nói. Dù cô thích ra bờ sông, nhưng cũng chỉ lặng thầm nhìn cảnh vật với sự u hoài. Ngày thứ ba, Nhật chơi bài “Đường xưa”, được soạn lại dành cho violon. Âm điệu chảy ập òa tâm hồn khiến Dương trào nước mắt. Bỗng nhiên, cô choàng ôm Nhật, thổn thức: “Em có sai không anh, khi cứ chìm đắm trong tuyệt vọng? Em xấu xí, chân tập tễnh rồi, mặt cũng có sẹo, anh còn yêu em không?”. Nhật ôm chặt cô hơn, một tay anh vẫn cầm cần cây violon: “Sao em lại hỏi vậy? Anh vẫn yêu em cả đời. Chúng ta sẽ vẫn có công việc tốt và vẫn chơi đàn”.

* * *

Phố phường rợp cờ hoa. Đoàn thành niên quận tổ chức “mini show” ra mắt quỹ học bổng và phát động một số hoạt động chung tay vì sự phát triển thành phố. Dương hát hai bài về Hà Nội với chất giọng đầy cảm xúc. Còn Nhật độc tấu hai tiết mục violon soạn cho bài Sẽ về Thủ đô và Bài ca Hà Nội. Khán giả tham dự đông chưa từng thấy vì biết tham gia hát trên sân khấu có hai ca sĩ đặc biệt. Những khu phố vốn đôn đáo mưu sinh nay rộn ràng không khí du dương, êm đềm. Chàng trai tặng hoa cho cô gái. Mọi người vỗ tay hoan hô. Nhiều người xúc động, rơm rớm nước mắt khi nghe chuyện tình của đôi trai gái. Ngoài kia, hương hoa tỏa thơm. Đâu đây mùi hoa sữa nồng nàn. Thật mừng, trong cuộc sống này, trên những con phố nhỏ vẫn còn những câu chuyện lay động cỏ cây.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)

Trái tim... giấy

(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Đọc thêm

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.