Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Ông động viên: “Con còn quá trẻ, con đường phía trước rất dài và có nhiều cơ hội nỗ lực”. Nhật xin vâng, nhưng tâm trạng chưa thể vui lên được. Chẳng là, Nhật đã không thành công như mong đợi trong cuộc thi thiết kế sáng tạo cấp thành phố. Từ năm ngoái, Nhật muốn dành tặng ông nội và người yêu món quà. Mà với ông, món quà quý giá nhất là thành tích học tập, nghiên cứu của các cháu. Nhà có hai anh em. Anh trai Nhật là lính trong một trung đoàn cảnh sát cơ động, phải trực chiến liên miên, ít khi ở nhà. Nhật làm ở viện nghiên cứu tự động hóa. Mấy năm liền anh giành giải cấp ngành hoặc thành phố về chế tạo máy. Song anh chỉ đạt giải ba hoặc khuyến khích. Năm nay, anh quyết tâm “đổi màu giải” nên nỗ lực gấp đôi, gấp ba.

Dành quá nhiều thời gian tập trung công việc, Nhật phải cáo lỗi với Dương, cô người yêu đam mê làm thiện nguyện và yêu chim chóc. Nhớ hồi trước đứng bên hàng tường vi duyên dáng, anh dõng dạc hứa với Dương sẽ làm rạng rỡ gia đình, người yêu bằng một thành tích đặc biệt. Đôi mắt Dương ngời sáng đầy tin tưởng. Thế rồi một lần nữa, anh chỉ dừng ở giải… khuyến khích. Mình giỏi thì người khác tài. Mình nỗ lực một, người ta cũng nỗ lực một. Sau buổi thi, Nhật thất thểu về nhà trong tâm trạng rối bời, chán nản, thất vọng chính mình. Phải ăn nói với ông nội và Dương thế nào đây? Một món quà cho tình yêu, một đám cưới với nhiều niềm vui… vậy mà Nhật đã không làm được.

Anh muốn xin lỗi và xin lời khuyên của ông. Bà nội mất cách đây ít năm nên điều gì khó tâm sự với bố mẹ, anh thường tâm sự với ông.

Ngôi nhà trên êm ái nhiều hoa lá và chim chóc. Tự bao giờ, ông đã truyền lan tình yêu chim chóc và thắp cho Nhật lòng say mê công nghệ từ tấm bé, để lớn lên anh dấn thân vào cuộc cách mạng công nghệ bằng niềm đam mê. Có lúc, ông nói: Cháu đã tiếp cận công nghệ với tâm hồn của một người có máu nghệ sĩ. Cháu chơi được đàn, hát rất phiêu, thế chẳng phải cháu có tài lẻ là gì!

Ông nội đang chăm và thưởng lan. Những giò lan đai châu đang tỏa kiệt cùng sắc hương.

- Chàng tiến sĩ đấy ư, có gì chỉ đạo ông nào?

Ông luôn dành cho Nhật một sự bình đẳng, niềm hồ hởi. Và ông luôn coi anh như người bạn.

Ngồi cạnh ông, suýt nữa Nhật bật khóc. Chẳng ngờ một chàng trai công nghệ mà lại có giây phút yếu đuối đến thế. Khi ông hỏi, Nhật luống cuống nói về chuyện mình và Dương. Anh bế tắc, không biết ăn nói với người yêu thế nào khi bản thân chắc như đinh đóng cột sẽ đạt thành tích cao. Còn Dương, cô đã đi hết thành công này đến thành công khác. Khi giới trẻ có vẻ ghẻ lạnh với nghệ thuật truyền thống, thì Dương gắng gỏi đi con đường khó, là người góp phần chắp cánh cho các làn điệu dân ca quê hương… Nghe xong, ông nội bảo:

- Cháu không có lỗi. Con người ta, mong muốn, ước mơ thì nhiều nhưng đạt được thế nào còn rất nhiều yếu tố. Chỉ cần cháu không đầu hàng khó khăn, những điều tốt đẹp hơn sẽ đến với cháu.

Suốt những năm qua, ông nội ra sức vun vén cho tình yêu của Nhật và Dương. Ông luôn bảo, nhìn vào Dương thấy toát lên vẻ nhân hậu và nội lực của người làm nghệ thuật. Chính Nhật cũng không hiểu, vì sao ông quý Dương đến thế.

Nhật ngắc ngứ:

- Cháu vẫn cảm thấy mình lép vế, chưa tương xứng với Dương ông ạ. Cô ấy là ngôi sao sáng, còn cháu…

Bầy chim lích chích, sà liệng ở khoảng sân. Nhìn chúng, ông bảo:

- Bầy chim nhỏ bé thế nhưng vẫn thể hiện mình theo cách của chúng. Cháu đã giành chiến thắng nhiều, cái cháu có phần hiếu thắng đấy. Vậy nên, cháu cũng cần một chút thay đổi. Có những thứ không cầu toàn được.

* * *

Ông nội đưa Nhật về một thời thanh niên sôi nổi…

Năm đó, ông Kháng vào bộ đội, theo Trung đoàn 57 về An toàn khu Việt Bắc, bà Mỹ cũng theo đoàn văn công về Thái Nguyên. Hai người quý mến nhau từ thời để chỏm ở khu phố nhiều cây xanh này. Ông bà thề non hẹn biển dưới bóng cổ thụ vào đêm trăng sáng vằng vặc. Niềm vui nữa, ông bà có mặt trong ngày tiếp quản Thủ đô 10/10/1954. Ngày cả Thủ đô rực rỡ sắc màu, cờ và hoa trong niềm vui khôn xiết. Ông Kháng, bà Mỹ cùng bao gương mặt khác, những nụ cười rất trẻ trong sắc thu tuyệt diệu hân hoan. Ngay hôm sau các đoàn văn công đã biểu diễn ở Nhà máy đèn Bờ Hồ, Nhà Đấu Xảo, Nhà máy điện Yên Phụ… Chuyện tình đẹp của ông bà tưởng sẽ có một kết quả viên mãn, là một đám cưới giản dị, thân thương. Nhưng không, ít tháng sau ông Kháng tiếp tục ra trận, bà Mỹ vẫn đi văn công nhưng bặt tin người yêu. Ba năm sau, bà nghe tin ông mất. Rồi bà đi lấy chồng... Bà vừa yên bề gia thất thì năm “sáu mươi”, ông Kháng trở về với cơ thể không lành lặn. Ông Kháng, bà Mỹ gặp nhau trong bùi ngùi bởi “ván đã đóng thuyền”. Thời gian sau, ông Kháng có cô giáo là người “nâng khăn, sửa túi”. Nỗi niềm tình xưa nguôi ngoai, nhưng ký ức đẹp của mùa yêu đầu còn găm trong lòng. Khi con cái lớn, ông Kháng gặp bà Mỹ trong dịp kỷ niệm Ngày Giải phóng Thủ đô, cả hai đã cho nhau một khoảng không gian riêng. Hai người có duyên nhưng không phận, đã giao hẹn sẽ gả con cho nhau. Nhưng các con cũng không nên duyên, những ông bà ở tuổi ngoài chín mươi lại giao hẹn tác thành cho các cháu. Ông Kháng có cháu Nhật, bà Mỹ có cháu Dương. Bằng một cuộc gặp lãng mạn, ông bà đã để hai đứa cháu gặp nhau. Tình cảm đôi bên thấm bén…

Nghe xong chuyện, Nhật há hốc miệng.

- Vậy mà đến bây giờ ông mới kể chuyện này cho cháu.

- Ông muốn các cháu yên bề gia thất mới kể câu chuyện này. Nhưng các cháu làm ông nhớ tới mùa yêu đầu của thế hệ mình. Giờ thế hệ ông như trái chín mùa thu, chỉ mong các cháu phương trưởng, hạnh phúc.

Chuyện của ông cũng thật lâm li. Thế mà ông vẫn ngời ngời tự tin, sức sống. Nhật thấy mình chẳng là gì so với ông nội và thế hệ cha ông, bao năm gian khó, vẫn vững tâm để nuôi dạy các con nên người. Nhật hạ quyết tâm làm một việc, lấy lại phong độ trước người yêu.

* * *

Mưa dữ dội. Mưa chồng mưa. Trên đường đi biểu diễn về, trận gió xoáy khi bão đang cận kề làm cành cây bên đường gãy rơi trúng Dương. Cô bị gãy xương quai xanh, chân trái và đa chấn thương. Dương bị sang chấn, ảnh hưởng đến cặp mắt diễm tuyệt. Sự trong trẻo của đôi mắt đã bị tráo đổi thành đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi. Trong những ngày điều trị, Dương bị sốt, lên cơn co giật, khiến bên chân gãy bị ảnh hưởng. Các chuyến biểu diễn cũng bị dở dang, cô không còn tâm trạng chơi dương cầm. Xa tiếng đàn, tiếng nhạc, tâm hồn cô càng trở nên khô khan, buồn nản.

Thật chẳng ngờ mọi chuyện diễn biến xấu đến mức ấy. Nhưng anh không nản. Dù gia đình cô gái chưa có ý kiến thì Nhật đã khẳng định với bố của Dương: “Cháu sẽ không bỏ rơi bạn gái. Chúng cháu không xa nhau đâu ạ”. Gia đình Dương vui vì điều đó. Dương được đưa về nhà điều trị, chờ hồi phục. Ngồi bên người yêu, anh thổi những bài sáo âm vực khỏe khoắn, vi vu trong không gian như cổ tích. Ngôi nhà ấm cúng lạ thường. Đôi mắt của Dương có cảm giác hơn những ngày trước một chút. Nhật kể cho Dương nghe những chuyện xa xưa, những tình yêu đẹp thời ông nội. Nhưng Dương vẫn chẳng thể nhập tâm. Dường như mọi thứ đang bị trơn truội, xơ cứng. Cô thấy chán tiếng đàn, tiếng hát và chán cả Nhật. Cô thích đóng cửa phòng, đối diện bốn bức tường. Phải làm gì để lấy lại tinh thần cho người yêu?

Nhật vẫn muốn dùng tiếng violon để rót vào miền tâm tưởng Dương những mầm thương yêu say đắm, bầu nhiệt huyết của tuổi trẻ. Anh tưới lòng mình lên tiếng đàn. Tiếng đàn thấm vẻ đẹp vào không gian tươi mát mà gia đình cô gái đã cố gắng tạo dựng.

Anh mua thêm cây violon, cố đưa Dương ra bờ đê lộng gió để tập chơi. Anh nghĩ, tiếng đàn cùng thiên nhiên sẽ là liều thuốc làm mờ dần tâm trí u uẩn, trầm cảm của Dương. Hai ngày đầu, cô rất ít nói. Dù cô thích ra bờ sông, nhưng cũng chỉ lặng thầm nhìn cảnh vật với sự u hoài. Ngày thứ ba, Nhật chơi bài “Đường xưa”, được soạn lại dành cho violon. Âm điệu chảy ập òa tâm hồn khiến Dương trào nước mắt. Bỗng nhiên, cô choàng ôm Nhật, thổn thức: “Em có sai không anh, khi cứ chìm đắm trong tuyệt vọng? Em xấu xí, chân tập tễnh rồi, mặt cũng có sẹo, anh còn yêu em không?”. Nhật ôm chặt cô hơn, một tay anh vẫn cầm cần cây violon: “Sao em lại hỏi vậy? Anh vẫn yêu em cả đời. Chúng ta sẽ vẫn có công việc tốt và vẫn chơi đàn”.

* * *

Phố phường rợp cờ hoa. Đoàn thành niên quận tổ chức “mini show” ra mắt quỹ học bổng và phát động một số hoạt động chung tay vì sự phát triển thành phố. Dương hát hai bài về Hà Nội với chất giọng đầy cảm xúc. Còn Nhật độc tấu hai tiết mục violon soạn cho bài Sẽ về Thủ đô và Bài ca Hà Nội. Khán giả tham dự đông chưa từng thấy vì biết tham gia hát trên sân khấu có hai ca sĩ đặc biệt. Những khu phố vốn đôn đáo mưu sinh nay rộn ràng không khí du dương, êm đềm. Chàng trai tặng hoa cho cô gái. Mọi người vỗ tay hoan hô. Nhiều người xúc động, rơm rớm nước mắt khi nghe chuyện tình của đôi trai gái. Ngoài kia, hương hoa tỏa thơm. Đâu đây mùi hoa sữa nồng nàn. Thật mừng, trong cuộc sống này, trên những con phố nhỏ vẫn còn những câu chuyện lay động cỏ cây.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Đọc thêm

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…

Về nhà thôi, Tết rồi!

Tết là dịp để các gia đình đoàn tụ. (Ảnh trong bài: Thế Mạnh)
(PLVN) - Cứ vào độ cuối đông, nắng hanh hao bắt đầu nhường chỗ cho những cơn mưa phùn, hàng hoa rong trên phố rộn ràng màu trắng hồng phơn phớt của những bông cúc bướm, màu tím biếc của những cành violet, màu đỏ rực rỡ của thược dược, màu vàng của quất… Ấy là Tết đang về!

Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt
(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!
(PLVN) - Mỗi tuần chỉ có hơn một ngày con được gần bố. Thế nhưng, con đừng buồn con nhé, vì tất cả những điều bố đang làm, cả việc xa con, đều là vì con, con à...

Bình yên cánh rừng

Bình yên cánh rừng
(PLVN) - Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn bắt muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.

Cuộc gặp tuổi 18

 Ảnh minh họa. (Ảnh: FB)
(PLVN) - Tôi gặp Lạc khi chúng tôi vừa tròn mười tám. Cái tuổi dường như mới chập chững bước vào những quyết định quan trọng của cuộc đời, dường như cảm thấy còn rất trẻ nhưng lại vừa trải qua những kì thi cam go và những quyết định trọng đại khi chọn ngành mà người ta vẫn hay cho rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai sau này. Rồi cũng không biết tự khi nào và cũng bằng lí do gì, tôi lại chơi thân với Lạc.

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.

Lời dặn của mẹ

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).
(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Ba thứ vô thường, vô giá, và cần trân trọng trong đời người

Ảnh minh hoạ (Ảnh:Giacngo.vn)
(PLVN) -  Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp
(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.