Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

Đang mải nghĩ thì có chiếc xe máy đỗ trước cửa hàng. Nhìn họ ăn mặc khá sang trọng. Người thanh niên vẫn ngồi trên yên, chống chân, còn người con gái ngồi chéo sau, đi đôi guốc khá cao. Người thanh niên nói: “Cho bó hoa nào”. Tôi đứng lên, đon đả, anh chọn đi ạ. Xưng hô thế là để khách vừa lòng, chứ mặt khách non choẹt thế kia, dễ chừng kém tôi hơn chục tuổi. Thanh niên nói gì đó với cô phía sau, rồi cô ta ỏn ẻn chỉ bó hồng đỏ có điểm thêm hoa baby trắng. “Bó kia bao nhiêu?”. Tôi trả lời, bốn trăm ạ. Cô gái bĩu môi, ý chừng chê đắt. “Sao hôm nay hoa đắt thế nhỉ!”. Chàng thanh niên gật đầu, rút ví, nhưng cô gái õng ẹo vẫn tỏ vẻ không hài lòng.

Khách đến mua hoa có cả vạn kiểu người. Giàu có, nghèo có. Có cô váy áo thướt tha, có chàng lịch lãm, đẹp trai khó tả. Có người mặt dày trán bóng, cò kè bớt một, thêm hai, có kẻ tục tĩu không chịu được. Đã bán hàng là làm dâu trăm nghìn họ. Mỗi người mỗi tính và người ta có quyền mặc cả, khen chê. Nhiều người coi mình là thượng đế nên nghĩ mình có quyền hạch sách. Đang mải nghĩ thì hai cô gái choai choai tiến lại. Rõ là bự phấn và nước hoa thơm phức. Sau hồi hỏi han, hai cô gái chọn bó to nhất, cầu kỳ, tốn nhiều giấy đẹp nhất. Chị chủ cửa hàng bên cạnh cũng nhìn hai cô bé không chớp mắt vì bộ trang phục khá ấn tượng. Hai cô nói với nhau, chúng mình chỉ mua thôi, còn người khác sẽ đưa lại tiền. Sau bao nhiêu năm, tôi chẳng có một đúc kết nào to lớn cả, nhưng chủ yếu người trẻ, người đang đi làm, ban, ngành, đoàn thể mua hoa. Còn người nghèo đến tiền ăn còn khó khăn chứ nói gì đến thưởng thức, mua tặng này nọ. Mà có lúc miên man nghĩ, người ta là hoa của trời đất. Mỗi người là đóa hoa thắm của riêng mình, những sắc màu rực rỡ ngoài kia chỉ là sự hiện hữu để làm giàu có thêm rừng nhan sắc mà thôi. Nếu một ngày nào đó tôi không bán hoa nữa, cả thành phố này không còn người bán hoa thì sao nhỉ? Thì cũng chẳng sao cả. Đường phố, công viên vẫn có chỗ dành cho hoa. Chúng nở cách này hay cách khác, sống đời chúng, nhảy múa và tỏa hương theo tập quán sinh động của đời hoa mà con người không thể hiểu được.

Hai cô gái đi rồi. Phố hôm nay có chút gì đó phơi phới, như thể xuân về sớm. Xuân nhuộm mình lên những nhánh cây. Mở cửa hàng bán hoa ở đây đã nhiều năm, chủ nhà đã tăng giá cho thuê mười lần nhưng đến giờ tôi vẫn trụ được. Có nghĩa vẫn đủ ăn, dư chút ít để phòng sau này. Cũng chẳng ít lần tôi nhấp nhổm định chuyển, sau đó nghĩ, nơi này tuy chẳng phải mình sở hữu song đã trở nên quen thuộc, kỷ niệm cũng đã bồi đắp. Vả lại, đây là nơi tôi đã nhặt được cái Hoa.

***

Mùa đông năm ấy, bầu trời đỏng đảnh lắm. Tôi mới thuê cửa hàng được ít ngày. Sớm ấy, vừa mở cửa thì tôi đã nhìn thấy một cái làn nhựa, lót tấm chăn nhỏ, bên trong là một đứa trẻ đang mở mắt thao láo. Nhìn quanh không thấy ai, tôi bế bé lên. Người nó ấm lắm. Chắc ai đó vừa đặt nó ở đây thôi. Đợi mãi không thấy ai đến nhận, tôi lật trong tấm chăn ra thì thấy mảnh giấy ghi: “Tôi không đủ điều kiện, mong ai nhặt được thì nuôi giúp”. Nhờ người báo chính quyền và vì tha thiết, mong mỏi nên tôi được làm thủ tục để nuôi con.

Tuy có nó, cuộc sống của tôi vất vả hơn, bù lại tôi được khỏa lấp nỗi đau khi người đàn ông ấy bỏ đi sau mấy năm chung sống. Tôi không hận anh, mà chỉ giận mình đã không đủ sức khỏe để sinh cho anh đứa con. Anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Ngoài kia, nhiều người cũng đã kiên trì, chạy chữa đến mười năm, hoặc lâu hơn để được đón nhận món quà con cái đấy thôi. Tôi và anh không có duyên nhận được quà… Cái Hoa là món quà của riêng tôi.

Những khi có chút thời gian, tôi vẫn la cà đến các vườn hoa để thu gom rồi về bày, bó, bán cho khách. Tôi muốn được tận tay ngắt một vài thứ hoa mà mình thích. Lần đó, tôi đến vườn của vợ chồng chị Thuyên. Đột nhiên chị hỏi han về con cái. Tôi tâm sự hoàn cảnh của mình, rồi cũng hỏi chị. Chị lặng đi, rồi chỉ tay ra vườn: “Chị chỉ có hoa làm con thôi”. Vợ chồng chị đã chạy chữa suốt hơn hai mươi năm mà niềm mong ước chưa thành hiện thực. Nhưng hai người không tắt hy vọng, vẫn cần mẫn làm việc và tin rằng, mình đang làm đẹp cho đời, thì đời cũng sẽ ban cho những điều tốt đẹp. Tôi nghĩ đến cái Hoa. Nó đang đi học. Nó cho tôi một niềm tin để mình tiếp tục nỗ lực, cố gắng trong dòng đời đầy bão gió này. Tôi và chị Thuyên, ai may mắn hơn?

Chị Thuyên xởi lởi, quý người nên tôi thường đến lấy hàng chỗ chị. Cũng có khi chị gửi ship tận nơi. Chị Thuyên có mái tóc dài lắm. Mỗi khi làm việc chị phải buộc gọn, nhưng vẫn như thể chị đội cả bó tóc trên đầu. Còn anh Lộc, chồng chị lành như đất, có nụ cười rất tươi. Tôi ước mong sao, ông trời tặng vợ chồng anh chị một đóa hoa… Nếu có con, hai người sẽ vui sướng lắm.

***

Đột nhiên chị Thuyên lại tự chở hoa đến mà không gửi ship. Chị đon đả nói cười, khen chỗ bán hàng của tôi tiện quá, đông người qua lại. Chỗ này có thêm cửa hàng hoa thì người ta sẽ chú ý hơn. Chị Thuyên thốt ra điều đó làm tôi giật mình. Vậy là sao? Chị bảo với tôi, chị đã thuê cửa hàng bán bánh cạnh cửa hàng của tôi để bán hoa cho có chị có em. Cửa hàng bánh thì ế khách, sẽ chuyển đi sau ít ngày nữa. Nếu có thêm một cửa hàng hoa, bảo đảm thu hút khách hơn, vả lại cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của tôi. Tôi hơi chột dạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có tiền thuê, người ta làm gì là quyền của họ. Nếu thêm cửa hàng mà việc kinh doanh của tôi tốt lên thì cũng ổn. Miếng cơm, manh áo của mẹ con tôi không bị ảnh hưởng thì hoan hỉ đón nhận.

Chẳng mấy chốc, cửa hàng hoa chị Thuyên trở nên rực rỡ. Chị tu sửa lại, gắn biển và bảo tôi cùng trang hoàng để cả hai nhà đẹp chung. Tôi làm theo. Đúng là có đầu tư có hơn, cả hai bán đều và thu nhập của tôi tốt hơn. Cái Hoa cứ hớt ha hớt hải khi công việc của tôi bận hơn. Chồng chị Thuyên khẳng định, khách sẽ ngày càng đông.

Người phụ nữ quen vẫn đến cửa hàng tôi mua. Có hôm cô nhìn sang cửa hàng chị Thuyên, nhưng lại đứng mua của tôi.

Lúc ấy, cái Hoa đang phụ giúp tôi mấy việc. Nó mười bốn tuổi, đang dậy thì nên mặt mũi lúc nào cũng hồng hào, cơ thể phổng phao. Người phụ nữ mua hoa đứng lặng nhìn nó. Tôi nhớ ra, nhiều lần trước chị cũng từng nhìn nó theo cách ấy.

- Chị có mua thêm hoa gì nữa không?

Người phụ nữ giật mình, nói không, rồi vội vã dắt xe.

***

Chuyện buôn bán thuận lợi hơn từ ngày chị Thuyên, anh Lộc mở cửa hàng bên cạnh. Tôi bận hơn nên không đến vườn thu gom nữa mà gọi mối quen mang đến. Những mối hàng đó cũng cung cấp luôn cho chị Thuyên, bởi vườn của anh chị không đủ dùng. Lúc rảnh, anh Lộc thường ghé sang chỗ tôi buôn chuyện. Có vẻ anh thích nói chuyện nhiều hơn trước kia. Anh quý cái Hoa, hay mua quà cho nó. Đầu năm học, chị Thuyên mua tặng nó chiếc cặp và đòi Hoa phải đi cùng đến cửa hàng để thử dép, chị tặng luôn. Nó ít khi ốm vặt, duy có một lần sốt xuất huyết, vợ chồng anh Lộc đon đả, hết lòng đỡ đần hai mẹ con cả ở nhà lẫn chuyện đi viện. Nếu không có vợ chồng anh chị, tôi chẳng biết xoay xở thế nào. Từ ngày có vợ chồng anh ở gần, dường như nó hoạt bát hơn. Bình thường đi học về, tôi ít khi nói chuyện với con, khi bác Lộc hoặc bác Thuyên sang, nó “chém gió” như thần.

Cửa hàng hoa ngày càng đông khách, phải thuê thêm một người phụ. Nhờ vậy tôi có thêm thời gian kiểm soát chuyện học hành, tâm sự với con hơn. Cũng nhờ thế tôi có thời gian nghĩ vẩn vơ. Liệu có lúc nào đó, những đóa hoa nói với con người rằng, chúng tôi không cần đến con người nữa, loài hoa hoàn toàn có thể sống độc lập khi thiếu vắng bàn tay con người. Rồi tôi mạnh dạn xóa bỏ ý nghĩ ấy. Con người là bông hoa tối thượng, rằng vẻ đẹp của muôn hoa chỉ có thể được đánh giá bằng sự nhạy cảm tuyệt mỹ của lòng người. Không có con người, hoa cỏ thành vô nghĩa.

***

Người khách quen, đeo khẩu trang kín hay mua hoa lại đến. Lần này cô ta không mua hoa mà là nói có chuyện hệ trọng. Tôi mời cô ta vào nhà. Cô tháo mũ, khẩu trang, để lộ một khuôn mặt xương xương gợi những nét buồn. Trong tôi có một dự cảm và khi cô ta cất lời, nói mình là mẹ cái Hoa, hơn chục năm trước đã bỏ nó trước cửa hàng của tôi. Cô xin lỗi, rồi giải thích mình có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy. Quả thực, cô cũng không xứng đáng được nói chuyện như thế này.

- Không phải em đến để đòi con. Em chỉ mong có một ân huệ, là được nhận nó, để thi thoảng được quan tâm…

Lúc này anh Lộc và chị Thuyên cùng sang. Họ đưa tôi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thì ra, cái Hoa là con của anh Lộc và người phụ nữ đang ngồi rơm rớm mắt trước mặt tôi. Hoa là sản phẩm của mối tình trái ngang đau đớn.

Người phụ nữ thút thít:

- Em mong chị thông cảm, thương cho thân phận em. Những năm tháng qua, em cố tình đến mua hoa của chị, cũng chỉ để nghe ngóng con mình và an tâm khi chị chăm sóc nó rất tốt. Sau khi vứt bỏ con, em đã lấy một người và cũng không có con. Chắc em bị trừng phạt rồi. Em không dám phiền đến anh Lộc nữa. Em đã nghĩ rất nhiều và chẳng nhẫn tâm để đến cướp con của chị…

Lúc này tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.

Anh Lộc như sắp khuỵu xuống. Anh bỗng trở nên bé nhỏ, yếu đuối. Anh nói nhát gừng:

- Chúng tôi là những kẻ có tội, chẳng có quyền hành gì. Chỉ mong được nhận, để bù đắp cho cháu. Nếu cô không chấp nhận, chúng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Cháu là con của cô, chúng tôi chỉ…

Lúc này, chị Thuyên mới lên tiếng.

- Thôi thì, chuyện đã như vậy, chị mong Hân hãy chấp nhận. Chị đã tha thứ cho anh Lộc, tha thứ cho người phụ nữ này. Con Hoa không có lỗi gì cả và xét đến cùng chẳng có nhu cầu phải biết sự thật trớ trêu này. Nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp và chị mong em cho bọn chị cơ hội.

Chị Thuyên là người trong cuộc, chồng chị là kẻ phản bội, để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Chị đã quá mệt mỏi vì chạy chữa và cũng chẳng thể giận chồng. Nên để có cuộc gặp gỡ đường đột này, chị, anh Lộc và cả người phụ nữ này đã phải tính toán rất nhiều. Tôi không biết phải nói thêm gì. Tôi bảo mọi người cho thời gian. Rồi họ ra về, chờ đợi câu trả lời. Lòng dạ rối bời, tay chân rệu rã, tôi chẳng muốn động đến việc gì nữa.

***

Tôi chấp nhận cho người phụ nữ đó đưa cái Hoa đi chơi. Chẳng hiểu sao tôi lại làm như vậy. Hôm tôi nói chuyện với con rằng nó còn có mẹ đẻ, tôi chỉ nuôi nấng, Hoa đã ôm ngang người tôi: “Con chẳng muốn thêm ai cả. Mẹ mới là mẹ của con”. Tôi thuyết phục nó gặp và chấp nhận người phụ nữ đó. Bây giờ lòng tôi bồn chồn không yên. Cuối chiều, người phụ nữ đưa Hoa về cho tôi. Nó tặng tôi một bó hoa đẹp hơn tất cả những bó hoa mình từng bán. Bao năm qua, tôi chỉ bán và đến giờ mới được tặng. Tôi ôm con vào lòng, thầm thì với nó. Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Con luôn là con yêu của mẹ.

Tin cùng chuyên mục

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Đọc thêm

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.

Lời dặn của mẹ

Ảnh minh hoạ (Ảnh: VOV).
(PLVN) -  Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.

Ba thứ vô thường, vô giá, và cần trân trọng trong đời người

Ảnh minh hoạ (Ảnh:Giacngo.vn)
(PLVN) -  Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.

Lời hồi đáp

Lời hồi đáp
(PLVN) - Có những khoảng trống không tên gợi lên nỗi nhớ nhung hoặc tôi cố gắng không nhồi nhét một cái tên vào đó. Vì chỉ cần định hình một cái tên thôi thì có nghĩa mình đã nhớ thương người ta đến mức nào...

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.