Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

Đang mải nghĩ thì có chiếc xe máy đỗ trước cửa hàng. Nhìn họ ăn mặc khá sang trọng. Người thanh niên vẫn ngồi trên yên, chống chân, còn người con gái ngồi chéo sau, đi đôi guốc khá cao. Người thanh niên nói: “Cho bó hoa nào”. Tôi đứng lên, đon đả, anh chọn đi ạ. Xưng hô thế là để khách vừa lòng, chứ mặt khách non choẹt thế kia, dễ chừng kém tôi hơn chục tuổi. Thanh niên nói gì đó với cô phía sau, rồi cô ta ỏn ẻn chỉ bó hồng đỏ có điểm thêm hoa baby trắng. “Bó kia bao nhiêu?”. Tôi trả lời, bốn trăm ạ. Cô gái bĩu môi, ý chừng chê đắt. “Sao hôm nay hoa đắt thế nhỉ!”. Chàng thanh niên gật đầu, rút ví, nhưng cô gái õng ẹo vẫn tỏ vẻ không hài lòng.

Khách đến mua hoa có cả vạn kiểu người. Giàu có, nghèo có. Có cô váy áo thướt tha, có chàng lịch lãm, đẹp trai khó tả. Có người mặt dày trán bóng, cò kè bớt một, thêm hai, có kẻ tục tĩu không chịu được. Đã bán hàng là làm dâu trăm nghìn họ. Mỗi người mỗi tính và người ta có quyền mặc cả, khen chê. Nhiều người coi mình là thượng đế nên nghĩ mình có quyền hạch sách. Đang mải nghĩ thì hai cô gái choai choai tiến lại. Rõ là bự phấn và nước hoa thơm phức. Sau hồi hỏi han, hai cô gái chọn bó to nhất, cầu kỳ, tốn nhiều giấy đẹp nhất. Chị chủ cửa hàng bên cạnh cũng nhìn hai cô bé không chớp mắt vì bộ trang phục khá ấn tượng. Hai cô nói với nhau, chúng mình chỉ mua thôi, còn người khác sẽ đưa lại tiền. Sau bao nhiêu năm, tôi chẳng có một đúc kết nào to lớn cả, nhưng chủ yếu người trẻ, người đang đi làm, ban, ngành, đoàn thể mua hoa. Còn người nghèo đến tiền ăn còn khó khăn chứ nói gì đến thưởng thức, mua tặng này nọ. Mà có lúc miên man nghĩ, người ta là hoa của trời đất. Mỗi người là đóa hoa thắm của riêng mình, những sắc màu rực rỡ ngoài kia chỉ là sự hiện hữu để làm giàu có thêm rừng nhan sắc mà thôi. Nếu một ngày nào đó tôi không bán hoa nữa, cả thành phố này không còn người bán hoa thì sao nhỉ? Thì cũng chẳng sao cả. Đường phố, công viên vẫn có chỗ dành cho hoa. Chúng nở cách này hay cách khác, sống đời chúng, nhảy múa và tỏa hương theo tập quán sinh động của đời hoa mà con người không thể hiểu được.

Hai cô gái đi rồi. Phố hôm nay có chút gì đó phơi phới, như thể xuân về sớm. Xuân nhuộm mình lên những nhánh cây. Mở cửa hàng bán hoa ở đây đã nhiều năm, chủ nhà đã tăng giá cho thuê mười lần nhưng đến giờ tôi vẫn trụ được. Có nghĩa vẫn đủ ăn, dư chút ít để phòng sau này. Cũng chẳng ít lần tôi nhấp nhổm định chuyển, sau đó nghĩ, nơi này tuy chẳng phải mình sở hữu song đã trở nên quen thuộc, kỷ niệm cũng đã bồi đắp. Vả lại, đây là nơi tôi đã nhặt được cái Hoa.

***

Mùa đông năm ấy, bầu trời đỏng đảnh lắm. Tôi mới thuê cửa hàng được ít ngày. Sớm ấy, vừa mở cửa thì tôi đã nhìn thấy một cái làn nhựa, lót tấm chăn nhỏ, bên trong là một đứa trẻ đang mở mắt thao láo. Nhìn quanh không thấy ai, tôi bế bé lên. Người nó ấm lắm. Chắc ai đó vừa đặt nó ở đây thôi. Đợi mãi không thấy ai đến nhận, tôi lật trong tấm chăn ra thì thấy mảnh giấy ghi: “Tôi không đủ điều kiện, mong ai nhặt được thì nuôi giúp”. Nhờ người báo chính quyền và vì tha thiết, mong mỏi nên tôi được làm thủ tục để nuôi con.

Tuy có nó, cuộc sống của tôi vất vả hơn, bù lại tôi được khỏa lấp nỗi đau khi người đàn ông ấy bỏ đi sau mấy năm chung sống. Tôi không hận anh, mà chỉ giận mình đã không đủ sức khỏe để sinh cho anh đứa con. Anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn để chờ đợi. Ngoài kia, nhiều người cũng đã kiên trì, chạy chữa đến mười năm, hoặc lâu hơn để được đón nhận món quà con cái đấy thôi. Tôi và anh không có duyên nhận được quà… Cái Hoa là món quà của riêng tôi.

Những khi có chút thời gian, tôi vẫn la cà đến các vườn hoa để thu gom rồi về bày, bó, bán cho khách. Tôi muốn được tận tay ngắt một vài thứ hoa mà mình thích. Lần đó, tôi đến vườn của vợ chồng chị Thuyên. Đột nhiên chị hỏi han về con cái. Tôi tâm sự hoàn cảnh của mình, rồi cũng hỏi chị. Chị lặng đi, rồi chỉ tay ra vườn: “Chị chỉ có hoa làm con thôi”. Vợ chồng chị đã chạy chữa suốt hơn hai mươi năm mà niềm mong ước chưa thành hiện thực. Nhưng hai người không tắt hy vọng, vẫn cần mẫn làm việc và tin rằng, mình đang làm đẹp cho đời, thì đời cũng sẽ ban cho những điều tốt đẹp. Tôi nghĩ đến cái Hoa. Nó đang đi học. Nó cho tôi một niềm tin để mình tiếp tục nỗ lực, cố gắng trong dòng đời đầy bão gió này. Tôi và chị Thuyên, ai may mắn hơn?

Chị Thuyên xởi lởi, quý người nên tôi thường đến lấy hàng chỗ chị. Cũng có khi chị gửi ship tận nơi. Chị Thuyên có mái tóc dài lắm. Mỗi khi làm việc chị phải buộc gọn, nhưng vẫn như thể chị đội cả bó tóc trên đầu. Còn anh Lộc, chồng chị lành như đất, có nụ cười rất tươi. Tôi ước mong sao, ông trời tặng vợ chồng anh chị một đóa hoa… Nếu có con, hai người sẽ vui sướng lắm.

***

Đột nhiên chị Thuyên lại tự chở hoa đến mà không gửi ship. Chị đon đả nói cười, khen chỗ bán hàng của tôi tiện quá, đông người qua lại. Chỗ này có thêm cửa hàng hoa thì người ta sẽ chú ý hơn. Chị Thuyên thốt ra điều đó làm tôi giật mình. Vậy là sao? Chị bảo với tôi, chị đã thuê cửa hàng bán bánh cạnh cửa hàng của tôi để bán hoa cho có chị có em. Cửa hàng bánh thì ế khách, sẽ chuyển đi sau ít ngày nữa. Nếu có thêm một cửa hàng hoa, bảo đảm thu hút khách hơn, vả lại cũng sẽ chẳng ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của tôi. Tôi hơi chột dạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có tiền thuê, người ta làm gì là quyền của họ. Nếu thêm cửa hàng mà việc kinh doanh của tôi tốt lên thì cũng ổn. Miếng cơm, manh áo của mẹ con tôi không bị ảnh hưởng thì hoan hỉ đón nhận.

Chẳng mấy chốc, cửa hàng hoa chị Thuyên trở nên rực rỡ. Chị tu sửa lại, gắn biển và bảo tôi cùng trang hoàng để cả hai nhà đẹp chung. Tôi làm theo. Đúng là có đầu tư có hơn, cả hai bán đều và thu nhập của tôi tốt hơn. Cái Hoa cứ hớt ha hớt hải khi công việc của tôi bận hơn. Chồng chị Thuyên khẳng định, khách sẽ ngày càng đông.

Người phụ nữ quen vẫn đến cửa hàng tôi mua. Có hôm cô nhìn sang cửa hàng chị Thuyên, nhưng lại đứng mua của tôi.

Lúc ấy, cái Hoa đang phụ giúp tôi mấy việc. Nó mười bốn tuổi, đang dậy thì nên mặt mũi lúc nào cũng hồng hào, cơ thể phổng phao. Người phụ nữ mua hoa đứng lặng nhìn nó. Tôi nhớ ra, nhiều lần trước chị cũng từng nhìn nó theo cách ấy.

- Chị có mua thêm hoa gì nữa không?

Người phụ nữ giật mình, nói không, rồi vội vã dắt xe.

***

Chuyện buôn bán thuận lợi hơn từ ngày chị Thuyên, anh Lộc mở cửa hàng bên cạnh. Tôi bận hơn nên không đến vườn thu gom nữa mà gọi mối quen mang đến. Những mối hàng đó cũng cung cấp luôn cho chị Thuyên, bởi vườn của anh chị không đủ dùng. Lúc rảnh, anh Lộc thường ghé sang chỗ tôi buôn chuyện. Có vẻ anh thích nói chuyện nhiều hơn trước kia. Anh quý cái Hoa, hay mua quà cho nó. Đầu năm học, chị Thuyên mua tặng nó chiếc cặp và đòi Hoa phải đi cùng đến cửa hàng để thử dép, chị tặng luôn. Nó ít khi ốm vặt, duy có một lần sốt xuất huyết, vợ chồng anh Lộc đon đả, hết lòng đỡ đần hai mẹ con cả ở nhà lẫn chuyện đi viện. Nếu không có vợ chồng anh chị, tôi chẳng biết xoay xở thế nào. Từ ngày có vợ chồng anh ở gần, dường như nó hoạt bát hơn. Bình thường đi học về, tôi ít khi nói chuyện với con, khi bác Lộc hoặc bác Thuyên sang, nó “chém gió” như thần.

Cửa hàng hoa ngày càng đông khách, phải thuê thêm một người phụ. Nhờ vậy tôi có thêm thời gian kiểm soát chuyện học hành, tâm sự với con hơn. Cũng nhờ thế tôi có thời gian nghĩ vẩn vơ. Liệu có lúc nào đó, những đóa hoa nói với con người rằng, chúng tôi không cần đến con người nữa, loài hoa hoàn toàn có thể sống độc lập khi thiếu vắng bàn tay con người. Rồi tôi mạnh dạn xóa bỏ ý nghĩ ấy. Con người là bông hoa tối thượng, rằng vẻ đẹp của muôn hoa chỉ có thể được đánh giá bằng sự nhạy cảm tuyệt mỹ của lòng người. Không có con người, hoa cỏ thành vô nghĩa.

***

Người khách quen, đeo khẩu trang kín hay mua hoa lại đến. Lần này cô ta không mua hoa mà là nói có chuyện hệ trọng. Tôi mời cô ta vào nhà. Cô tháo mũ, khẩu trang, để lộ một khuôn mặt xương xương gợi những nét buồn. Trong tôi có một dự cảm và khi cô ta cất lời, nói mình là mẹ cái Hoa, hơn chục năm trước đã bỏ nó trước cửa hàng của tôi. Cô xin lỗi, rồi giải thích mình có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy. Quả thực, cô cũng không xứng đáng được nói chuyện như thế này.

- Không phải em đến để đòi con. Em chỉ mong có một ân huệ, là được nhận nó, để thi thoảng được quan tâm…

Lúc này anh Lộc và chị Thuyên cùng sang. Họ đưa tôi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Thì ra, cái Hoa là con của anh Lộc và người phụ nữ đang ngồi rơm rớm mắt trước mặt tôi. Hoa là sản phẩm của mối tình trái ngang đau đớn.

Người phụ nữ thút thít:

- Em mong chị thông cảm, thương cho thân phận em. Những năm tháng qua, em cố tình đến mua hoa của chị, cũng chỉ để nghe ngóng con mình và an tâm khi chị chăm sóc nó rất tốt. Sau khi vứt bỏ con, em đã lấy một người và cũng không có con. Chắc em bị trừng phạt rồi. Em không dám phiền đến anh Lộc nữa. Em đã nghĩ rất nhiều và chẳng nhẫn tâm để đến cướp con của chị…

Lúc này tôi cũng không cầm được nước mắt. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh.

Anh Lộc như sắp khuỵu xuống. Anh bỗng trở nên bé nhỏ, yếu đuối. Anh nói nhát gừng:

- Chúng tôi là những kẻ có tội, chẳng có quyền hành gì. Chỉ mong được nhận, để bù đắp cho cháu. Nếu cô không chấp nhận, chúng tôi cũng chẳng biết làm thế nào. Cháu là con của cô, chúng tôi chỉ…

Lúc này, chị Thuyên mới lên tiếng.

- Thôi thì, chuyện đã như vậy, chị mong Hân hãy chấp nhận. Chị đã tha thứ cho anh Lộc, tha thứ cho người phụ nữ này. Con Hoa không có lỗi gì cả và xét đến cùng chẳng có nhu cầu phải biết sự thật trớ trêu này. Nhưng chúng ta vẫn phải sống tiếp và chị mong em cho bọn chị cơ hội.

Chị Thuyên là người trong cuộc, chồng chị là kẻ phản bội, để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay. Chị đã quá mệt mỏi vì chạy chữa và cũng chẳng thể giận chồng. Nên để có cuộc gặp gỡ đường đột này, chị, anh Lộc và cả người phụ nữ này đã phải tính toán rất nhiều. Tôi không biết phải nói thêm gì. Tôi bảo mọi người cho thời gian. Rồi họ ra về, chờ đợi câu trả lời. Lòng dạ rối bời, tay chân rệu rã, tôi chẳng muốn động đến việc gì nữa.

***

Tôi chấp nhận cho người phụ nữ đó đưa cái Hoa đi chơi. Chẳng hiểu sao tôi lại làm như vậy. Hôm tôi nói chuyện với con rằng nó còn có mẹ đẻ, tôi chỉ nuôi nấng, Hoa đã ôm ngang người tôi: “Con chẳng muốn thêm ai cả. Mẹ mới là mẹ của con”. Tôi thuyết phục nó gặp và chấp nhận người phụ nữ đó. Bây giờ lòng tôi bồn chồn không yên. Cuối chiều, người phụ nữ đưa Hoa về cho tôi. Nó tặng tôi một bó hoa đẹp hơn tất cả những bó hoa mình từng bán. Bao năm qua, tôi chỉ bán và đến giờ mới được tặng. Tôi ôm con vào lòng, thầm thì với nó. Mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt. Con luôn là con yêu của mẹ.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…

Về nhà thôi, Tết rồi!

Tết là dịp để các gia đình đoàn tụ. (Ảnh trong bài: Thế Mạnh)
(PLVN) - Cứ vào độ cuối đông, nắng hanh hao bắt đầu nhường chỗ cho những cơn mưa phùn, hàng hoa rong trên phố rộn ràng màu trắng hồng phơn phớt của những bông cúc bướm, màu tím biếc của những cành violet, màu đỏ rực rỡ của thược dược, màu vàng của quất… Ấy là Tết đang về!

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt
(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!
(PLVN) - Mỗi tuần chỉ có hơn một ngày con được gần bố. Thế nhưng, con đừng buồn con nhé, vì tất cả những điều bố đang làm, cả việc xa con, đều là vì con, con à...

Bình yên cánh rừng

Bình yên cánh rừng
(PLVN) - Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn bắt muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.

Cuộc gặp tuổi 18

 Ảnh minh họa. (Ảnh: FB)
(PLVN) - Tôi gặp Lạc khi chúng tôi vừa tròn mười tám. Cái tuổi dường như mới chập chững bước vào những quyết định quan trọng của cuộc đời, dường như cảm thấy còn rất trẻ nhưng lại vừa trải qua những kì thi cam go và những quyết định trọng đại khi chọn ngành mà người ta vẫn hay cho rằng nó sẽ ảnh hưởng đến cả tương lai sau này. Rồi cũng không biết tự khi nào và cũng bằng lí do gì, tôi lại chơi thân với Lạc.

Hội xuân trên miền đá lạnh

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Mùa xuân đến. Bản Ðèo Hoa ngập tràn tiếng đàn, tiếng sáo. Một góc Pattaya giữa ngút ngàn mây núi. Tối nào cũng vậy, lũ trai bản lại rủ nhau đốt một đống lửa thật to dưới tán một cây săng lẻ. Ðống lửa là những khát khao rừng rực cháy trong lòng chúng. Những hớp rượu nếp nương cứ ừng ực tuôn vào, những bài ca cứ thế ngân lên. Những cô gái trẻ ngồi bên khung cửi tay dệt vải mà tâm hồn như những con chim đậu trên cành.

Trái tim... giấy

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)
(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Ánh Sao

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chiều thả những sợi nắng vàng rực xuống sân ga lố nhố người. Tiếng loa thúc giục hành khách lẫn trong tiếng cười nói xôn xao. Đây là chuyến đi xa một mình đầu tiên của tôi. Tôi chọn cho mình cách di chuyển bằng tàu hỏa như muốn có thêm chút thời gian và tâm sức để suy ngẫm về những gì đã xảy ra và cả những điều sắp phải đối mặt.