(PLVN) - Mẹ tôi thường dặn: “Trong cuộc đời này, con đừng suy nghĩ nhiều về chỗ đứng. Con hãy suy nghĩ con đứng như thế nào. Con đứng thẳng người, chỗ thấp cũng thành cao. Con đứng khom lưng, trên cao cũng thành thấp, con ạ.” Những lời dạy ấy, tôi không bao giờ quên. Vậy mà, thấm thoát đã hơn ba năm kể từ ngày mẹ rời xa cõi đời này.
Mẹ tôi là người phụ nữ giản dị nhưng sâu sắc. Cuộc đời mẹ chẳng êm đềm, nhưng mẹ luôn đứng thẳng trước mọi giông bão. Ngày còn nhỏ, tôi chưa hiểu hết ý nghĩa những lời mẹ dạy. Khi nghe mẹ nói, tôi chỉ ngây ngô gật đầu, nghĩ rằng mẹ đang dạy tôi phải học giỏi, phải cố gắng để có được “chỗ đứng” trong xã hội. Nhưng giờ đây, khi mẹ không còn nữa, tôi mới thấm thía rằng mẹ không chỉ nói về vị trí trong cuộc sống, mà còn nói về nhân cách của con người.
“Đứng thẳng” không chỉ là đứng ngay ngắn về hình thức mà còn là sống ngay thẳng, chân thành và dũng cảm đối mặt với khó khăn. Có những lúc, cuộc sống khiến tôi mỏi mệt, muốn buông xuôi. Nhưng mỗi lần như vậy, lời mẹ lại văng vẳng bên tai. Tôi tự nhắc nhở mình: “Phải đứng thẳng, phải ngẩng cao đầu, dù hoàn cảnh có ra sao.” Dù ở đâu, làm gì, tôi cũng cố gắng giữ vững phẩm giá, không hạ thấp mình vì những lợi ích tầm thường.
Hơn ba năm trôi qua, nỗi nhớ mẹ vẫn nguyên vẹn trong tim tôi. Tôi vẫn thường ngồi trước bàn thờ mẹ, thắp một nén nhang và ngắm nhìn di ảnh của mẹ. Trong bức ảnh, mẹ mỉm cười hiền hậu, ánh mắt như dõi theo tôi, tiếp thêm sức mạnh để tôi vững vàng hơn trong cuộc sống. Mẹ không còn, nhưng lời dạy của mẹ vẫn còn mãi.
Cuộc đời ai rồi cũng sẽ trải qua những lúc chông chênh. Ai cũng từng mơ ước có một “chỗ đứng” tốt trong xã hội. Nhưng mẹ đã dạy tôi rằng “chỗ đứng” chỉ là hình thức bên ngoài, quan trọng là cách ta đứng thế nào. Đứng thẳng thì chỗ thấp cũng hóa thành cao. Đứng khom lưng, dù đứng trên cao cũng sẽ bị người đời coi thường. Bài học ấy đã trở thành ngọn đèn soi sáng mỗi bước đi của tôi.
Giờ đây, tôi không còn mẹ để hỏi han, để được mẹ dạy bảo như xưa. Nhưng trong lòng tôi, mẹ vẫn luôn hiện hữu, từng lời dạy của mẹ vẫn vang vọng. Nhớ mẹ, tôi lại càng tự nhủ phải sống tốt hơn, phải biết đứng thẳng mà sống. Vì tôi biết, dù ở cõi nào, mẹ cũng mong tôi trở thành một người chân chính, ngay thẳng, và vững vàng trước cuộc đời!
(PLVN) - Trong cuộc đời mỗi con người, có những thứ thoáng qua như cơn gió, dễ đến và cũng dễ đi. Đó là công danh, tiền tài và sự nghiệp. Những thứ này, dù có vẻ hào nhoáng và rực rỡ, thực chất chỉ là phù du. Công danh có thể mất đi khi thời thế đổi thay, tiền tài cũng chỉ như nước chảy qua tay, và sự nghiệp, dù lớn lao đến đâu, cũng chẳng thể trường tồn mãi. Đuổi theo những điều này mà quên đi giá trị thực sự của cuộc sống, con người sẽ tự đánh mất chính mình.
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.
(PLVN) - Diva Hồng Nhung, ca sĩ Khánh Linh… và một số nghệ sỹ khác đã đến khai mạc Triển lãm tranh nghệ tụ Việt Nam - Hồng Kông (Trung Quốc). Triển lãm diễn ra từ 11/10 -21/10/2024 tại tầng 2 Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.