Chuyện của bà

Ảnh minh họa truyện. (Nguồn: Internet)
Ảnh minh họa truyện. (Nguồn: Internet)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Phải nói chưa có một gia đình nào phức tạp như gia đình tôi, phức tạp từ những mối quan hệ trong gia đình, phức tạp từ bản tính của từng con người với mỗi tính cách khác nhau nhưng đều khó hiểu, cho đến phức tạp hoàn cảnh gia đình. Nhưng có lẽ phức tạp nhất đó là mối quan hệ giữa ông bà tôi, một mối quan hệ mà từ lúc bé tôi chẳng hiểu rõ đó là yêu thương hay tất cả đều đã phai nhạt qua thời gian và năm tháng.

Tôi chưa bao giờ thấy mặt bà tôi, từ lúc còn bé cho tới khi tôi trưởng thành. Trong nhà ai cũng tránh nhắc đến bà như một từ húy kị, kể cả mẹ, giọt máu đào của bà cũng chưa bao giờ nhắc tới, nhất là trước mặt ông. Ban đầu tôi không hiểu, tôi nghĩ hẳn bà đã làm điều gì có lỗi với cả gia đình, mà nhất là với ông. Thậm chí có lúc tôi nghĩ rằng có lẽ bà đã mất nên người ta không muốn gợi nhớ lại nỗi đau đó. Nhưng không một ảnh thờ, không một lời nhắc, bà cứ như vô hình trong nhà vậy.

Cho tới khi tôi nhận ra ông nhớ bà trong từng khoảnh khắc rất nhỏ của thời gian. Có bận tôi thấy ông ngồi ngắm cây sáo mà ông đẽo y như hình cái tẩu, tôi mon men lại gần:

- Cây sáo, cây sáo này ngộ ghê ông ơi, ông thổi con nghe.

- Hệt như bà mày, cũng thích ngộ, cũng vòi ông.

Rồi ông im lặng. Lại có khi tôi thấy ông ngồi hút thuốc, ánh mắt xa xăm nhìn về một nơi nào đó mà tôi không rõ, rồi ông ho sù sụ, vỗ ngực bộp bộp, tôi chẳng rõ đó là vì tuổi già hay vì trái tim ông chợt nhói cơn đau? Lại có khi mẹ nấu món cá kho tộ trong cái nồi sứ mới mua, ông gắp mấy đũa rồi lại buông, mẹ buột miệng:

- Con quên cho cá vào nồi đất như mẹ.

Một giây thinh không rồi tất cả bị thời gian nhấn chìm như chưa từng xảy ra. Tôi lớn dần lên theo thời gian, mặc nhiên cũng cho rằng bà không hề tồn tại, cho đến một ngày ông tôi bị ốm. Trận ốm ấy nặng đến nỗi tất cả con cháu trong nhà đều tề tựu cả bên giường ông, đó cũng là lúc ông kể tôi nghe chuyện của bà.

Bà là con địa chủ trong làng, ông là con bà hàng nước. Thực ra chênh lệch địa vị vốn không ảnh hưởng tới tình yêu của ông bà vì cụ của tôi vốn cũng là người dễ chịu và hiểu biết. Tình yêu của hai người từ những ngày ông còn là tiểu mục đồng cho nhà cụ, còn bà là tiểu thư đài các nhưng phải lòng tiếng sáo của chàng chăn trâu. Khoảng thời gian đó, tình yêu của hai người cũng giống như tình yêu của bao cặp đôi khác. Nhưng trái ngược với tính cách hiền lành, chân chất của ông, bà là một người rất nguyên tắc, nguyên tắc trong cả việc hi sinh cho người khác. Ví như thể, bà đã cấm ông làm điều gì thì tuyệt nhiên ông không được làm. Nếu không điều kiện mà bà đã đặt ra nhất định bà sẽ tuân thủ dù điều kiện đó là không gặp ông. Và dù nỗi nhớ ông da diết nhường nào bà cũng sẽ không hé ra nửa lời.

- Nhiều người trong làng nghĩ bà khó tính. Một cô trẻ ngấp nghé mười tám, đôi mươi mà lúc nào cũng tuân thủ mọi thứ một cách khô cứng. Nhưng ông biết, bà còn nguyên tắc như vậy vì bà có một trái tim yếu mềm.

Bà là con gái thứ hai trong gia đình, sau còn đến ba người em, với điều kiện vật chất thì cơm áo, gạo tiền không phải là mối lo nhưng vì là con gái trưởng nên bà mang nặng trách nhiệm trong mình. Gia đình bà phong kiến, tất cả các người con đều được giáo dục một cách nghiêm khắc, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất là bà. Bởi bà luôn mang mặc cảm là con của bà thứ trong nhà. Thậm chí nếu lỡ bà làm gì sai, sẽ không bao giờ bà để việc đó xảy ra nữa hay nói câu “xin lỗi” một ai đó quá ba lần.

Nhà cụ có một phong tục rất kì lạ, hầu như những người con trưởng trong nhà đều không được quyền lấy vợ, lấy chồng, phải giữ thân mình “sạch” đề thờ tự tổ tiên. Họ sẽ sống một cuộc đời đơn thân nhưng bù lại họ được tất cả gia sản và cứ thế cho đến đời sau, đứa cháu đầu tiên được sinh ra trong dòng họ sẽ tiếp tục nghĩa cử thiêng liêng đó. Phần lớn mọi người trong nhà đều cho rằng đó là vinh dự đối với gia đình nhánh có con thờ tự và với gia đình bà cũng thế. Trước bà có một người anh và dường như anh ấy đã được định đoạt cho kiếp sống đó, nếu anh ấy không yêu. Ngay lúc bắt gặp anh ấy lén lút với một cô gái ông đã thấy lo, lo không chỉ cho anh mà còn lo cho chính mình. Bởi lẽ, nếu anh ấy có mệnh gì, người phải chịu trách nhiệm thờ tự chính là bà. Gần như đi với sự ích kỉ, ông đã ngăn cản anh của bà với một mối quan hệ không đâu tới đâu, thậm chí ông còn đe dọa:

- Anh hãy nghĩ lại đi, nếu anh yêu cô ấy, thậm chí anh không thể đến được với cô ấy, thậm chí hai người có thể bị đuổi ra khỏi làng đấy.

Nào ngờ những lời ông nói chẳng phải là đòn đau mà lại đến với anh của bà là cả sự thức tỉnh. Hôm sau, anh của bà dắt người tình của mình bỏ làng đi thật. Trái ngược với sự lo lắng của ông, ngay khi bà nghe ông kể về mối quan hệ đó bà chỉ im lặng. Sự im lặng của bà làm ông sợ, vì ánh mắt bà nhìn ông lúc đó ngập tràn sự hối lỗi. Ông lo cho bà, lo cho cả đứa con đang chưa thành hình trong bụng của bà. Nhưng lúc đó bà chỉ khuyên ông:

- Em sẽ gắng khuyên anh cả. Anh đừng lo.

Nhưng lời nói của bà yếu ớt đến độ ông hiểu rằng ông đang sắp mất bà. Thế rồi người anh cả đi, thế rồi gia đình bà gần như có một sự chuyển giao quyền lực từ người anh cả sang bà. Bà có tất cả, giàu có, địa vị và sự kính trọng, chỉ có điều, bà phải đánh mất ông. Lúc ông chạy đến bên bà, bà chỉ khóc và nói: “Em xin lỗi”. Đó là lời xin lỗi đầu tiên bà gửi đến ông, vì trước giờ trong suốt cả một quãng thời gian rất dài yêu nhau chưa bao giờ bà phụ ông.

- Lúc đó, ông còn trẻ. Ông hận bà lắm, ông cũng cho rằng bà ham giàu sang, bà phụ nghĩa, quên tình. Ông mắng bà không tiếc lời.

Ông tôi thở hắt ra yếu ớt khi nhớ về chuyện cũ. Được một thời gian, bà ra khỏi làng đi đâu gần cả năm trời, nghe trong họ nói bà đi giao thương, công việc của bà khi trở thành một người chủ gia đình trở nên bận rộn. Cho tới một đêm, khi ông còn đang ngủ trong căn nhà, bỗng nghe tiếng động, ông ra cửa thì thấy bà, trên tay đang bế một đứa trẻ. Khỏi cần nói ông cũng hiểu đó là máu thịt của mình, lúc này bà lại khóc và nói:

- Em xin lỗi. Con nhờ cả ở anh.

Ông chưa kịp nói dứt lời thì bà đã quay đi. Lúc đó cho tới cả những tháng năm sau này ông nuôi con bằng cả tình thương và sự oán hận dành cho bà. Đứa bé gái ấy là mẹ tôi. Cho tới một ngày, ông tình cờ gặp lại người anh cả. Lúc đó, người anh đã khóc rất dữ dội với ông. Anh nói anh đã có con với người con gái ấy, gia đình nhà người ấy lại không còn một ai, anh có trách nhiệm chăm lo, anh biết anh ích kỉ và… anh đã nói với em gái của mình, là bà. Anh đã đứng ra van xin bà, thậm chí quỳ trước mặt bà, lúc đó bà chỉ biết khóc trong im lặng.

- Em tôi không phải không thương cậu, nó rất thương cậu. Nhưng tại vì tôi, tôi vô dụng. Tại cô ấy và đứa bé. Tôi đã xin em tôi. Tôi đã năn nỉ nó.

Ông im lặng không nói được lời nào, phải chăng giờ ông đã hiểu nỗi đau trong mắt bà khi an ủi ông?

- Sau hôm ấy tôi có về nhưng không dám vào nhà. Tôi đã thấy ba mẹ tôi lần nữa quỳ xuống xin em tôi thay tôi, vì nếu không gia đình sẽ có lỗi với cả dòng họ…

Lúc này thì ông bật khóc, ông khóc thay cho cả bà, ông khóc cho đứa con chưa bao giờ biết mặt mẹ. Ông khóc cho nguyên tắc tình thương và hi sinh cho người khác của bà. Vậy mà ông vẫn luôn oán trách bà, cho rằng bà phụ ông vì gia sản, vì địa vị. Hôm sau, ông lại lén sang nhìn bà, trong ngôi nhà lạnh lẽo đó, bà vẫn luôn tay điều hành mọi việc, ba mẹ bà cười, họ hàng bà cười, anh trai bà với vợ con ở một nơi nào đó cũng đang cười, chỉ có bà là lạnh lùng. Nỗi đau của bà, nỗi đau của người làm mẹ không thể nhận con. Nỗi đau của người em gái gánh vác trọng trách để gia đình người anh vẹn toàn. Nỗi đau đứa con quên đi hạnh phúc mình để ba mẹ không bị dòng họ chê cười. Và nỗi đau của một người đánh mất đi người mình thương.

- Nên con đừng bao giờ hận bà. Nếu có thể con hãy đến tìm bà một lần, chỉ để nói chuyện với bà thôi.

Thế rồi dặn dò con cháu xong ông mất. Ông ra đi với tình yêu dành cho bà vẫn còn mãnh liệt trong tim. Lúc đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng, tôi bỗng thấy một người đàn bà luống tuổi tới trước phần mộ ông quỳ sụp xuống khóc nức nở:

- Em xin lỗi. Em tới muộn rồi.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Sông lụa

(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Đọc thêm

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.