Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Tôi nhớ lũ sinh viên sư phạm chúng tôi đã nghịch ngợm trèo lên cây chụp hình, tay này nắm tà áo dài, tay kia vịn gốc cây chực té; lại nhớ những “cặp đôi tuổi học trò” ngồi yên lặng đọc sách bên nhau dưới gốc cây; Nhớ những ngày học cuối cùng chúng tôi và giáo viên quyết định ghi lại kỉ niệm bằng những bức ảnh thay cho lời ly biệt…Và tôi còn nhớ đến anh, người con trai mà tôi đã tỏ tình cũng vào một ngày hoa gạo nở chói cây như thế…

Tôi không yêu hoa gạo nhưng người con trai có nụ cười rực rỡ loài hoa ấy, tôi đã yêu anh. Khi tôi nhận ra tim mình đang lỗi những nhịp đầu tiên cũng là lúc tôi chợt nhận ra thế giới mà tôi và anh đang sống vốn là những mảng màu khác xa nhau. Chúng tôi học chung lớp và dường như đó là điểm chung duy nhất của hai người, tôi thích màu đỏ, anh thích vàng, tôi thích la cà, anh thích học, tôi ghét cay ghét đắng việc đọc sách, chỉ quan tâm mỗi cảm thụ thì anh lại sống bằng nền tảng biến hóa lí thuyết trong sách thành cảm xúc của chính mình. Tôi nghịch ngợm, anh lại là người được thầy, cô giáo thương.

Vốn dĩ thế giới mà tôi đang sống sẽ chẳng bao giờ có bóng hình anh trong đó nếu không một lần, vào một ngày nắng cháy, khi tất cả sân trường đã yên tĩnh trong giờ tan học và sinh viên dường như chìm vào giấc ngủ trưa, tôi bỏ quên đồ nên quay lại lấy và tôi đã thấy anh khóc. Chưa bao giờ tôi thấy nước mắt con trai nên không giấu nổi sự tò mò. Sân trường khi ấy vắng hoe, dưới gốc cây hoa gạo đang vương đầy những bông hoa như tô điểm cho sân trường đầy cô quạnh và anh ngồi dưới gốc cây, giọt nước mắt rơi không rõ vì gì. Khi tôi còn đang lưỡng lự giữa mặc kệ và quan tâm, đột nhiên anh quay lại nhìn thẳng vào tôi và chỉ thế thôi, tim tôi bỗng rung lên những nhịp vô cùng khẽ và khi anh bước lại phía tôi, tôi có cảm giác nó như muốn nổ tung ra. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên miệng ra dấu hiệu im lặng và nói khẽ:

- Bí mật nhé.

Đột nhiên giữa tôi và anh có một bí mật. Từ khi thấy anh khóc, tôi mới bắt đầu chú ý đến anh, anh độc ngồi một mình một góc lớp, tai nghe nhạc và mắt chăm chú vào những quyển sách nghe tên đã thấy cao siêu. Anh không giao thiệp với một ai nhưng lúc nào con gái lớp tôi cũng thi nhau bàn tán về anh, con gái mà, lúc nào cũng bị vẻ điển trai và hình tượng bí ẩn của cánh con trai thu phục.

“Sao cậu thích hoa gạo?” “Sao biết?” “Tôi hay thấy cậu ngồi dưới gốc cây và rồi còn chụp hình chúng nữa”. “Vì chúng đỏ rực như màu của trái tim vậy”. “Là con trai mà sến vậy?”. “Vì mẹ tôi bảo thế”. Lúc anh nói về mẹ, đôi mắt anh trở nên buồn hẳn và nó chợt đổi sang màu hoàng hôn như lần trước tôi thấy anh khóc: - Hôm đó mẹ tôi mất.

Sau này, tôi mới biết anh mồ côi cha từ nhỏ và mẹ là tất cả của anh, vậy mà… Rồi bỗng dưng tôi tự cho phép mình có cái lí do được quan tâm, lo lắng cho anh, những khi rảnh rỗi tôi hay ghé nhà anh nấu cơm cho anh ăn. Ban đầu, tôi lấy lí do là vì nhà tôi vắng người nên tôi qua nhà anh và vì tôi không có bạn… Sau dần, tôi bảo cứ mang qua mang lại cơm nguội hết nên tôi tới nhà anh nấu luôn, đáp lại anh vẫn vùi đầu vào sách và hững hờ đáp: - Tùy cậu. Nhưng cơm cậu nấu dở tệ.

Vậy mà lúc nào tôi cũng thấy anh ăn hết.

Tôi quyết định tỏ tình với anh vào những phút đầu tiên bắt đầu mùa hè. Ngày đó, tôi đã hẹn anh ra khuôn viên sau trường, nơi những cây hoa gạo uy nghi đang đổ màu đỏ chói và tôi đã nói với anh rằng mình thích anh. Thực ra, lúc ấy tôi khá tự tin vì chúng tôi đã “thân nhau” một thời gian khá lâu và sau này, anh cũng bắt đầu đối xử với tôi rất tốt, dù rằng chưa bao giờ anh nói thích tôi. Thế nhưng, đáp lại, chỉ là một gương mặt buồn, buồn nhất mà tôi từng biết của anh:

- Tại sao tỏ tình với tôi khi cậu không thích tôi? Tại sao lại nói thích hoa gạo khi cho rằng nó chỉ là loài hoa dành cho những đứa con trai ủy mị?

Tôi hơi đứng hình, phút lãng quên rồi chợt nhớ ra… Anh quay đầu bước đi, còn tôi đứng im giữa một trời biển hoa đang rực cháy.

Tình cờ, tôi gặp lại mấy cô bạn, rồi đột nhiên hơi e dè, một cô hỏi tôi:

- Mày với anh Huyên cuối cùng cũng không đến được với nhau à? Ngày đó mày nói với tụi tao mày không thích nên tụi tao mới nói lại với anh ấy, chứ lúc đó anh ấy nói với tao định tỏ tình với mày.

Tôi đứng hình, cảm giác lúc đó còn nuối tiếc hơn cả một biển trời hụt hẫng trước kia, ngoài sân, hoa gạo đỏ chói làm tê buốt cả trái tim tôi.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Đọc thêm

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…