Bức tranh

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.

Cô gái trong tranh bước ra từ rừng mây trắng đang dần hình thành. Ngân đã tưới đẫm cảm xúc lên đó bằng sự kìm nén dữ dội. Chỉ hôm qua thôi, cô đến bản Hon thì trời vừa nhập nhoạng tối và nặng nề bước vào khu hommestay nhỏ. Đó là nơi cô đã nhờ một người bạn đặt giúp trong lúc ngẫu hứng. Ăn uống qua quýt, cô đi nằm trong tâm trạng trống rỗng. Dự định của chuyến đi này chỉ để cho khuây khỏa, cô giam mình vào một vùng không gian để quên nỗi tủi sầu. Sáng ra, mọi thứ đã khác, thiên nhiên không cho cô cơ hội để buồn.

***

Chuyện của bố và mẹ đã gieo vào lòng cô những hạt mầm đau thương. Hai người thường cãi vã nhau với mức độ nghiêm trọng tăng dần. Ngân đã cố hòa giải bằng tâm tình của một cô gái yêu gia đình nhưng chưa thành. Ban đầu chỉ là những quan điểm vênh nhau, không tìm được tiếng nói chung của bố và mẹ, sau đó là sự thay đổi đến chóng mặt của bố, một người đa tình, lắm tài lẻ. Bố là họa sĩ cá tính mà cô được thừa hưởng những tố chất ấy. Nhưng có lúc, có thể nói là bố đã nương theo cảm xúc bản thân, để rồi trượt dài trong mớ bòng bong tình, tiền tréo ngoe thời hiện đại. Còn mẹ, sau quãng thời gian cam chịu, đã vùng lên. Mẹ nhủ phải đòi sự công bằng cho cuộc sống mình. Nếu trước kia, chuyện tình của bố mẹ chỉ bình thường như bao cặp đôi khác thì đã đi một nhẽ, đằng này, hai người đã viết lên một câu chuyện thật đẹp, khiến bao người ngưỡng mộ. Mà tình càng sâu, đổ vỡ càng đau.

Ngân đâu chỉ buồn vì chuyện của bố mẹ. Cô yêu và hy vọng nhiều ở mối tình với Kiên. Khi hai người chuẩn bị làm đám cưới thì vì sự bất đồng chính kiến mà đường ai nấy đi. Cô đã khóc rất nhiều và ân hận vì đã không kiềm chế, làm Kiên nổi giận. Cô xin lỗi, nói với Kiên là muốn hàn gắn mối tình này. Nhưng Kiên cương quyết rũ bỏ lời cô. Ngân không thể ngờ chỉ vài mâu thuẫn vụn vặt mà mọi thứ đã đi quá xa. Thái độ của Kiên quả là không bình thường. Ngân nghĩ. Tình cờ, cô thấy Kiên và người tình cũ của gã đèo nhau trên phố. Khớp nối các sự kiện, cho cô một kết luận: Kiên đã cố tình đùa bỡn với tình cảm của cô. May cho cô là gã đã dừng lại. Nếu gã để gia đình cô mời mọc, tính toán cỗ bàn cho đám cưới thì còn khổ ải gì hơn.

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)

Đau đớn chất chồng, Ngân lao đầu vào vẽ. Vẽ si mê. Vẽ đến bải hoải. Cô vẽ khuôn mặt mình với nhiều góc cạnh. Bức nào cũng hun hút một ánh mắt sâu và khuôn miệng như muốn nói nhiều điều. Cô chào bán trên các hội nhóm. Thông tin lan theo cấp số nhân. Tranh chân dung cô khá đắt hàng. Dù giá không cao, nhưng vẽ xong bức nào là có người mua luôn. Ngân chìm trong thế giới sắc màu, với tầng tầng lớp lớp nỗi niềm nhân tình. Bố cô hỏi: “Con định bán mặt mình đến bao giờ?”. Ngân không trả lời thẳng vào câu hỏi của bố. Cô thưa: “Con muốn đi tìm sự bình yên”.

Từ ngày bố và mẹ ly thân, bố ở hẳn dưới xưởng vẽ và vui thú với người tình của ông. Mẹ và Ngân ở ngôi nhà chính. Ngân thương mẹ vì luôn phải cố gắng che giấu cảm xúc mình. Đến trường, mẹ vẫn phải thể hiện mình là một cô giáo đầy lạc quan, có một tổ ấm viên mãn và đang dạy tốt, sẵn sàng chia sẻ khó khăn với đồng nghiệp. Có lần, tâm sự với mẹ, Ngân nói: “Mẹ và bố mỗi người nhường nhau một chút, chắc mọi sự đã chẳng đến nỗi”. Mẹ thở dài: “Bố con là người hiếu thắng. Ông ấy cứ một niềm cho rằng, mình có tài thì được quyền sở hữu thêm những người phụ nữ. Đó là điều không thể chấp nhận”. Ngân không thể bênh người này, phê phán người kia bởi cả bố và mẹ đều quan trọng. Cô muốn mọi chuyện lại được trở về như ngày xưa với vùng ấm êm thật sự, nên tận dụng mọi cơ hội để hòa giải mối bất hòa giữa hai người, nhưng vẫn chưa thành.

***

Không gian xóm núi đã rộn ràng khách. Vài cặp đôi dập dìu chụp ảnh bên những dáng cây, nếp nhà sàn. Ngân đã có một bức tranh khá ưng ý. Buổi trưa ở hommestay có vài người ngồi ăn một mình. Chắc họ cũng như Ngân, đang chạy trốn điều gì đó. Buổi tối, Ngân muốn khám phá căn bếp của chủ nhà, nên xin được ngồi ở đó nướng ngô. Chủ nhà là một người đàn ông còn khá trẻ, vui vẻ và biết chơi ghita. Bếp lửa nhà sàn trở thành sân khấu của những khúc ca ngẫu hứng, được đệm đàn bởi ông chủ khu du lịch nhiều nỗi niềm. Ông chủ là người dưới xuôi, cũng trốn mối tình sâu đậm nhưng nhiều nước mắt về vùng núi này. Đất và người hào sảng giúp anh nguôi ngoai. Anh đã bén duyên với cô gái bản rồi ở lại gây dựng bản du lịch đầu tiên tại nơi này.

- Đúng là tình yêu làm đất lạ hóa quê hương, anh nhỉ?

Lời của Ngân khiến Thản - chủ hommestay cười tít. Anh tự hào khoe mình đã thật yêu thiên nhiên vùng cao. Người vợ của anh hiện tại chu đáo, hòa nhã, nhân hậu, gánh vác cùng anh mọi công việc và sinh hai đứa con đẹp như tranh vẽ.

- Cơn gió nào đã đưa cô gái như em đến đây? Vùng này không nổi tiếng, nhưng ai đã biết thì đều tin rằng, ở đây có “vườn mây như ý”. Ý rằng, ai đến đây mà đứng trước rừng mây, nhìn ra thung lũng thành tâm cầu khấn về đường tình duyên, sẽ được như ý.

Ngân cười:

- Ý anh muốn hỏi là, có phải em đến đây cầu tình duyên? Em cũng không biết nữa. Lòng em rối bời, nhưng thật ấn tượng với rừng mây cũng như thiên nhiên.

Tiếng đàn mỗi lúc phiêu hơn trong màn đêm, hơi sương tràn vào khu bếp. Vài vị khách một ngồi nghe. Tiếng đàn, tiếng hát làm mọi người gần nhau. Ngân tự hỏi, có phải mỗi người đến đây chung một điểm: ôm trong mình sự trống rỗng?

Thản cho Ngân mượn xe máy chạy đây đó. Những ngày khám phá rừng núi và thả mình trong khu hommestay, với câu chuyện của Thản cho Ngân hiểu rằng, lúc nào mỗi người cũng phải đối mặt thử thách. Mỗi bản thể đều ôm chứa một câu chuyện, song con người luôn có xu thế muốn làm tổn thương nhau. Ở vùng núi xa xôi, con người quá bé nhỏ trước thiên nhiên và có những số phận không thể khổ ải hơn, thế mà họ vẫn tin ở phía ngày mai. Chuyện của Ngân chẳng là gì so với họ, thế thì hà cớ gì cô lại không thể tìm một lối thoát?

***

Ý tưởng bức tranh gia đình được khơi lên. Thực ra, Ngân đã nghĩ đến từ rất lâu rồi, nhưng ý tưởng mãi chẳng rõ hình hài. Giờ đây, cô có thể tự tin trải lòng mình lên đó. Bức tranh có bố, mẹ và cô trong khung trời mùa thu kỳ diệu, giàn hoa giấy hồng đỏ quyện hòa. Mái tóc mẹ cô thật đẹp. Ngày xưa, bố cô vẫn thường khen, suốt thời thanh xuân ông mê đắm mái tóc gội bằng những thứ quả và lá cây cỏ đồng nội. Này là đôi mắt trong veo như giếng nước. Đôi mắt đã làm đắm lòng bố Ngân, để chàng họa sĩ năm đó phải quyết tâm chinh phục bằng được. Mẹ Ngân có nụ cười sáng tươi chẳng cây cọ nào tả hết. Ngân phải yêu lắm nụ cười mẹ nên mới có thể đưa cảm xúc tận cùng vào đó. Cô may mắn được thừa hưởng khuôn miệng xinh, nụ cười tươi như hoa của mẹ. Nụ cười mà khi cơm còn lành, canh còn ngọt, bố vẫn bảo, hai mẹ con giống nhau y đúc. Bố tự hào vì lúc nào cũng được đắm chìm trong tổ ấm với hai khuôn mặt xinh tươi.

Nhưng điều gì đã làm bố thay đổi mau chóng? Ngân phải đòi bố về cho mẹ. Bức tranh này, ai nhìn vào cũng thấy niềm hạnh phúc viên mãn của ba người. Bố cô, với khuôn mặt sáng, mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ cũng gặt hái được khá nhiều thành tựu trong sự nghiệp hội họa. Cây cọ của Ngân ngân rung những nhịp điệu của tâm hồn, đang mong mỏi về niềm hạnh phúc trìu mến mà đúng ra cô phải được hưởng. Cô chăm sóc từng chút một cho bức tranh bằng sự nhạy cảm của cô gái khao khát tình yêu. Bất kể lúc nào, hình bóng của bức tranh cũng quấn riết cô. Nó là tất cả những gì cô có.

Tranh hoàn thành, bằng một sự tính toán kỹ lưỡng, cô đã tạo dựng một đường chéo xiên, dứt khoát như chẳng có gì hối tiếc. Đường chéo xiên giống ai đó đang xé tranh làm đôi, một nửa là cô và mẹ, còn nửa bên kia là bố. Bây giờ, bức tranh giống một khung hình tuyệt đẹp bị xé đôi, tàn nhẫn, xót xa. Ai nhìn vào cũng thấy thương tâm. Ngân đặt bức tranh ở nơi mà bố cô dễ nhìn thấy. Ông giật mình khi chứng kiến bức tranh đẹp, đang bị xé đôi. Tim ông quặn lại, đầu óc choáng váng. Ông hiểu dụng ý của con gái. Ông tự hỏi, tại sao nó có thể nghĩ ra chiêu này? Bức tranh nhắc nhở ông về hình bóng kỷ niệm bên tình yêu đẹp. Tình yêu ấy đã cho ông một người vợ tảo tần.

Ông khóc trước mặt Ngân làm cô con gái cũng trào nước mắt theo. Ngân dẫn bố lại gần tranh.

- Ngân ơi, bố xin lỗi. Bố đã sai, con ạ. Bố đã có một tình yêu đẹp. Con làm thế này, ý trách bố đã xé đôi hạnh phúc gia đình?

- Bố có thể sửa lại bức tranh.

- Ý con là, bố phải làm lại? Bố không có quyền tước đi hạnh phúc của hai mẹ con.

Hai bố con nhìn nhau. Nụ cười đã trở lại trên bờ môi và hai khóe mắt Ngân. Sau cơn mưa trời lại sáng. Người bố biết, bức tranh chỉ là cái nhìn thấy được. Ông tinh tế để nhận ra rằng, cô con gái, với sự nhạy cảm của mình, đang thôi thúc bố mẹ làm lành, hàn gắn tình cảm.

Dưới nếp nhà có giàn hoa giấy lớn và khoảng sân rộng, chim chóc múa ca trên tán khế và những thân cau. Cô gái tỉ mỉ chỉ cho ông bố tự chỉnh sửa bức tranh. Mẹ cô đang nấu ăn trong bếp. Ngôi nhà hôm nay có tiệc. Mùi ấm cúng tỏa khắp nơi.

Bình luận

Ý kiến của bạn sẽ được biên tập trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu

Tin cùng chuyên mục

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước

(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Đọc thêm

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Đợi chờ ngày hoa nở

Ảnh minh họa. (Nguồn: TL)
(PLVN) - Chẳng biết tự bao giờ, nhân loại lấy sự tồn tại và phát triển của thực vật, mà cụ thể là những bông hoa, chiếc lá để làm “cột mốc xanh” cho những niềm hy vọng, cho những sự hứa hẹn về tương lai.

Người dưng đất lạ

Người dưng đất lạ
(PLVN) - Xứ nào có người thương đều là quê hương, xứ sở, Phú nhớ mang máng từng nghe một câu tương tự như thế trong một bộ phim nào đó đã xem. Nên chi mỗi lần có ai thắc mắc can cớ chi bỏ xứ ra đây, anh thường nói rành rẽ, tại có người tui thương. Thiên hạ thắc mắc tiếp, anh này lạ lùng, “thuyền theo lái, gái theo chồng” mắc mớ chi anh không đem người anh thương vô xứ trong ở với mẹ già. Phú lại cười hiền, biết trả lời mấy cũng dễ chi vừa lòng thiên hạ. Thôi, cười cho xong chuyện.

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"

Triển lãm ảnh "Văn Bàn nghĩa tình"
(PLVN) - Triển lãm ảnh với chủ đề "Văn Bàn nghĩa tình" được tổ chức tại xã Tân An, huyện Văn Bàn -  nhằm tôn vinh những giá trị văn hóa, lịch sử và tình đoàn kết của nhân dân các dân tộc trên địa bàn huyện.

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'

'Gửi một người mẹ Việt Nam' - bài thơ được nhà thơ Mỹ đọc tại 'Ngày Thơ Việt Nam năm 2025'
(PLVN) - Ngày 12/2/2025 (tức 15 tháng Giêng năm Ất Tỵ) tại TP Hoa Lư, tỉnh Ninh Bình sẽ diễn ra “Ngày Thơ Việt Nam năm 2025” với chủ đề “Tổ quốc bay lên”. Ngày Thơ năm nay có nhiều điều đặc biệt như lần đầu tiên không tổ chức ở Hà Nội và có sự tham gia trình diễn thơ của nhà thơ cựu chiến binh Mỹ Bruce Weigl. Ông sẽ đọc tác phẩm “Gửi một người mẹ Việt Nam” tại Ngày Thơ như một cách để kết nối văn hóa và hàn gắn quá khứ bằng ngôn ngữ của thi ca.

Xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sớm nào cũng vậy, đã thành lệ, ông Biên dậy sớm, pha một ấm trà thơm. Sau hồi độc trà, ông lặng lẽ ôm khung tranh, chổi, cọ và những vật dụng cần thiết ra bờ hồ vẽ tranh. Lúc này, người dân thành phố cũng đã đi tập thể dục, phố xá khởi động một ngày mới đầy tấp nập.

'Ngược dòng cuộc đời'

Bộ phim Upstream đang thu hút nhiều sự chú ý. (Ảnh: Mtime)
(PLVN) - Những ngày đầu năm, phim “Upstream - Ngược dòng cuộc đời” gây “sốt” rần rần trên mạng xã hội. Chí Lũy mất việc ở tuổi 45, oái oăm thay lại đến từ danh sách cắt giảm và hệ thống hóa tối ưu nhân sự do đội lập trình của anh thiết kế trước đó.

Khai mạc triển lãm “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của Anh hùng lao động Trần Lam

Ông Lê Trung Hồ, Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang trao Bằng khen của UBND tỉnh tặng Nghệ sĩ nhiếp ảnh Trần Lam.
(PLVN) - Ngày 5/2, Hội nghệ sĩ nhiếp ảnh Việt Nam, Hội văn học Nghệ thuật tỉnh Kiên Giang phối hợp Sở Văn hóa và thể thao tỉnh tổ chức khai mạc triển lãm và ra mắt sách “Nhạn và Hải âu Kiên Giang” của nghệ sĩ nhiếp ảnh, Anh hùng lao động thời kỳ đổi mới Trần Lam - nguyên Phó Chủ tịch UBND tỉnh Kiên Giang.

Sắp xếp lại chính mình

Sắp xếp lại chính mình
(PLVN) - Chiều cơ quan vừa họp triển khai Nghị quyết 18 sắp xếp tinh gọn bộ máy, về nhà cộng với tắc đường thì cũng đã muộn. Gọi cuốc taxi rủ mấy anh em đến quán rượu bình dân nhâm nhi vài chén cho bớt tâm tư. Mùa đông đến muộn nên lạnh, nhưng dù sao thì mùa đông cũng đến. Vài chén cay cay cộng với lao xao sự đời, rất hợp cho một không gian giãi bày như này…

Về nhà thôi, Tết rồi!

Tết là dịp để các gia đình đoàn tụ. (Ảnh trong bài: Thế Mạnh)
(PLVN) - Cứ vào độ cuối đông, nắng hanh hao bắt đầu nhường chỗ cho những cơn mưa phùn, hàng hoa rong trên phố rộn ràng màu trắng hồng phơn phớt của những bông cúc bướm, màu tím biếc của những cành violet, màu đỏ rực rỡ của thược dược, màu vàng của quất… Ấy là Tết đang về!

Thầm thì hoa nở

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Người phụ nữ đó hay mua lắm và thường đội mũ và không tháo khẩu trang. Lần nào đến cũng chỉ chọn một bó nhỏ, hoặc chục bông hồng về cắm. Tôi tự nhủ, lần sau phải ghi nhớ biển số xe máy của cô. Dễ chừng một tháng mua một lần, có khi hai lần. Cô sẽ dừng trước cửa, lặng lẽ, nhìn quanh, rồi đi.

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt

"Đêm hội" cờ đỏ Sao vàng: Khi bóng đá gắn kết triệu trái tim Việt
(PLVN) -  Vào 22h30 phút tối qua (5/1), sau khi Việt Nam giành được chiến thắng danh giá lịch sử, cả Thành phố bỗng "bừng tỉnh". Tiếng hò reo như "dòng thác" cuốn trào khắp mọi nẻo đường, mang theo niềm vui, tự hào, và cả những giấc mơ chung đã thành hiện thực của triệu con tim Việt Nam: "Đội tuyển quốc gia chiến thắng. Việt Nam vô địch AFF Cup 2024".

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!

Viết cho chàng trai bé bỏng của bố!
(PLVN) - Mỗi tuần chỉ có hơn một ngày con được gần bố. Thế nhưng, con đừng buồn con nhé, vì tất cả những điều bố đang làm, cả việc xa con, đều là vì con, con à...