Cuối năm, ngẫm về tật xấu của người Việt

Cuối năm, ngẫm về tật xấu của người Việt
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Những ngày cuối năm chộn rộn, trên tầng cao khu phố cổ Hà Nội, nhà văn Di Li cho ra mắt “Tật xấu người Việt”, như một sự tự trào. Bởi cuốn sách dành cho những người đã trưởng thành, phàm đã là người Việt, dường như ai cũng thấy có mình trong đó…

Chúng ta “quên” nhiều điều

Các vấn đề Di Li nêu trong sách khá gần gũi, là nhiều tình huống ai cũng gặp trong cuộc sống như người hàng xóm ở tầng trên chung cư thường làm việc khuya và gây tiếng ồn. Một đứa trẻ nhà bên thường tập piano lúc 22h hay việc mỗi người đối diện với những lời khen, chê thiếu tế nhị...

Tác giả bàn nhiều về việc giáo dục trong mỗi gia đình, qua câu chuyện người Việt thường bênh vực “trẻ con không có lỗi”, dẫn đến nhiều tình huống trẻ con gây ồn ào trong quán xá, hành xử không đúng với người lớn. Chuyện phụ huynh ép con học, “chạy” thành tích giáo dục. Những tật xấu mà Di Li nêu ra, ngay chính bản thân cô cũng nhiều lần mắc phải. Chẳng hạn, vốn đã quen với sự cả nể, thường giúp đỡ nhau, tác giả từng choáng váng khi một anh bạn người Mỹ trả lời “không thể làm việc này nếu không được trả tiền”, khi cô gửi vài trang tác phẩm dịch nhờ người này xem giúp. “Sống trong một dân tộc trọng tình hơn lý và hay cả nể, tôi từng bị “sốc” khi đối diện những cuộc hội thoại như vậy”, Di Li viết.

Trong bài viết “Mong một lời xin lỗi” để nói về thói quen tự chịu trách nhiệm - điều vắng bóng trong cách giáo dục của người Việt. Dễ hiểu vì sao khi gặp chuyện, người ta vội đổ lỗi khác. Tác giả dẫn câu chuyện thường thấy trong các gia đình Việt, khi em bé ngã, bà sẽ bảo “Ôi thương, bà đánh chừa cái đất này làm em đau”. Cứ như vậy, cho đến khi đi học, rồi đi làm, thậm chí lập gia đình, nếu có người thứ ba xen vào, thì lỗi cũng là do… người thứ ba quyến rũ. Hay, từ câu chuyện của chính tác giả, khi đi dạy học hơn hai mươi năm nhưng học trò “quên” học bài thường viện lí do mất vở, hôm trước nghỉ học, còn đến muộn là do lỗi… tắc đường.

Nhà văn Di Li. (Anh: PV)

Nhà văn Di Li. (Anh: PV)

Về thói quen đổ lỗi, không chịu trách nhiệm, tác giả dẫn lại câu chuyện Bác Hồ thăm lớp huấn luyện nghiệp vụ nấu ăn đầu tiên toàn miền Bắc năm 1961, các anh nuôi, chị nuôi than phiền công việc bếp núc vất vả nên không học được. Bác cho rằng điều đó là không đúng và bằng sự ý nhị, Bác kể lại câu chuyện của mình, khi Bác làm phụ bếp, công việc rất vất vả từ 5 giờ sáng đến 9, 10 giờ đêm nhưng Bác vẫn học được. Có chí thì làm được, có quyết tâm thì nhất định học được... Nghe chuyện, ai cũng hiểu điều Bác muốn căn dặn.

Phó Giáo sư, Tiến sĩ, nhà văn Nguyễn Thế Kỷ, Chủ tịch Hội đồng Lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương cho rằng, cuốn sách rất cần cho mỗi người chúng ta, đọc để ngẫm lại mình, thấy mình và người thân trong đó, như một tấm gương để thấy được cái xấu.

Ở bài viết “Chê vùi dập và khen bốc giời” tác giả lại phân tích về “văn hóa chê” của người Việt, đến độ thô lỗ. Hay có người gặp những lời khen “bốc giời” thì lắm khi phát ngượng... Còn với thói “Thích làm thầy, làm chủ chứ không thích làm thợ”, tác giả nêu thực tế trong khi ở nhiều nước, thợ sửa ống nước, thợ điện, thợ hàn... thường định vị giá trị lao động rất cao và giá công thợ cao đến nỗi người Mỹ trung lưu thường tự mua dụng cụ và sách hướng dẫn về làm chứ không dám gọi thợ.

Nghệ sĩ Fan Yang sinh ra trong gia đình nông dân mẹ người Việt, bố người Hunggary, lúc nhỏ anh phải làm việc cật lực mới mong đủ ăn. Và rồi anh được mệnh danh là nghệ sĩ vĩ đại nhất thế giới chỉ nhờ trò thổi bong bóng trẻ con. Hiện giờ Fan Yang nắm trong tay tập đoàn giải trí tầm cỡ và nhiều kỉ lục thế giới. Hằng năm anh vẫn đi biểu diễn vòng quanh thế giới. Để thấy rằng, bạn sẽ cao quý khi làm bất cứ nghề gì đạt đến độ chuyên nghiệp.

Rồi đâu đó, chân dung một công chức “sáng xách cặp đi, tối xách cặp về” cũng được phác họa: “Người nào sáng ngủ dậy cảm thấy ngại đi làm, ấy là vì không được làm công việc mình thích, mình đam mê và sở nguyện không thỏa mãn, lại chẳng được trọng dụng, đồng nghiệp thì khó ưa, sếp thì chẳng đủ tài mà phục. Đó là bất hạnh nửa cuộc đời, vì một nửa thời gian của đời người là gắn bó với công việc. Chiều tan sở làm mà bụng cảm thấy không muốn về nhà, vì về nơi ấy chẳng có gì vui, chi bằng tấp quán bia mà dzô dzô trăm phần trăm đến tối khuya hẵng về. Gộp cả hai là bất hạnh cả cuộc đời”.

Mong chỉ còn những vẻ đẹp tỏa sáng

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam chia sẻ: “Tôi đã đọc bản thảo và phát hiện ra rằng, mọi thói hư tật xấu trong sách đều có tôi trong đó. Tôi cũng hiểu được tại sao Di Li cần tới 18 năm để hoàn thành cuốn sách. Cô ấy sống, quan sát, suy ngẫm, đúc kết và viết từ những trải nghiệm của mình”.

Đó là 48 câu chuyện về tính tự ái, trọng tình hơn lý, sự phiến diện, thích đổ lỗi, lười cảm ơn, lười đọc sách, lười biểu hiện cảm xúc tích cực mà chỉ ưa nói thẳng những điều tiêu cực, “chê vùi dập, khen bốc giời”, vô duyên hay xen vào chuyện cá nhân, trọng nam, khinh nữ, hay cả nể, hay gây ồn ào, quan cách, ưa hối lộ, tham nhũng vặt, ưa thành tích, thích làm thầy, không thích làm thợ, sính bằng cấp, học chỉ để thăng tiến, thiếu tính độc lập, sĩ diện, hay khoe khoang, tham lam chủ nghĩa, không bảo vệ tài sản công cộng, ích kỷ, nghĩ ngắn chỉ thấy lợi ích trước mắt, thói quen phạm luật, không bao giờ biết đủ, lãng phí…

Ai cũng thấy mình trong “Tật xấu người Việt”. (Ảnh: PV)

Ai cũng thấy mình trong “Tật xấu người Việt”. (Ảnh: PV)

“Đi đâu về thế”? “Đã ăn cơm chưa”? “Đã có gia đình chưa”? “Lương hàng tháng bao nhiêu tiền”?... là những câu hỏi mà người Việt nào cũng đã từng hỏi và được hỏi. Đôi khi họ nghĩ rằng đây chỉ là lời thăm hỏi thông thường nhưng đó lại là những câu mà người nước ngoài chúng tôi sẽ chẳng bao giờ dám hỏi nhau” - Đó là những giãi bày của ngài Đại sứ Palestine Saadi Salama trong buổi ra mắt sách “Tật xấu người Việt”. Theo ông, là con người thì ai cũng có tật xấu, dù là người nước nào cũng vậy, nhưng lại rất ít người dám dũng cảm chỉ ra tật xấu của người dân đất nước mình. Và Di Li là một trong số đó, nên ông đã gọi cô là “một nhà văn du kích thời bình”.

Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều cũng cho rằng Di Li là một tấm gương về sự dũng cảm, cuốn sách thể hiện tình yêu của nhà văn đối với đất nước này. Bởi chứa đựng trong hàng tá những câu chuyện về tật xấu đó là một sự chia sẻ, một tình yêu thương, một lòng tự trọng mà chỉ khi người ta yêu dân tộc của họ, yêu xứ sở của họ thì họ mới có thể cất lên những tiếng nói đó, như ông bà ta ngày xưa có câu “Yêu cho roi cho vọt/Ghét cho ngọt cho bùi”…

Trong cuốn sách, Di Li đã chỉ ra những tật xấu vốn xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của người Việt Nam, đặc biệt ở những người sống ở đô thị (thị dân). Đó là tật xấu từ trong những ngôi nhà cho đến những tật xấu ở ngoài bậc cửa như nơi công sở, nơi công cộng, rồi cả trên máy bay rồi cả khi người Việt ra nước ngoài. Di Li là một người yêu nước, cô đã nói tất cả điều gì cô muốn nói để mong rằng vào một ngày nào đó, những tật xấu sẽ dần nhỏ đi và biến mất, thay vào đó là những vẻ đẹp vốn có của người Việt…

Trong “Tật xấu người Việt”, Di Li nhìn cuộc đời và nhìn con người không hề có sự cay nghiệt. Bởi mặc dù là sự phê phán nhưng lại mang tính tự trào nhiều hơn, tác giả cũng ở trong đó chứ không tách mình ra bên ngoài để phê phán. Mà theo như nhà báo Yên Ba nhận định: “Biết cách tự trào một cách duyên dáng và nghệ thuật luôn làm nên các tác phẩm lớn trong lịch sử đời sống văn chương nhân loại”.

Để viết được cuốn sách, không chỉ mất tới 18 năm quan sát, suy ngẫm, mà Di Li còn đọc tới hàng chục cuốn sách khảo cứu, nghiên cứu của các học giả, nhất là các học giả Pháp thời trước viết về người Việt. “Khi đọc và thấy có rất nhiều người cùng đưa ra một nhận xét nào đó về người Việt, tôi mới yên tâm viết cuốn sách của mình”, Di Li chia sẻ.

“Tật xấu của người Việt” là cuốn sách đầu tiên trong sách khảo cứu về tính cách người Việt hiện đại của Di Li. Cuốn sách tiếp theo là “Tính tốt người Việt”, sẽ ra mắt sau này, bởi theo Di Li: “Tôi muốn có một sự tốt đẹp phía sau, giống như khi người ta thông báo một tin xấu trước rồi mới đến tin tốt”.

Tin cùng chuyên mục

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)

Suốt đời học làm thầy

(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Đọc thêm

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”
(PLVN) - Trong thời đại số hóa, mạng xã hội không chỉ là nơi kết nối và chia sẻ, mà còn trở thành “sân khấu” để nhiều người phô diễn. Sống ảo, "phông bạt" trên mạng đang dần trở thành một hiện tượng đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.

Vùng trời tím biếc

Vùng trời tím biếc
(PLVN) - Nghe tiếng, tôi biết ông Đúc đến tìm bố, nên hờ hững bảo “họa sĩ ở trong phòng”. Tôi phụng phịu quay lại bức tranh đang vẽ dở. Cây khế lúc lỉu quả và hoa với lích chích tiếng chim kêu chẳng làm tôi tĩnh tâm được, có lẽ vì thế các bức vẽ chẳng bao giờ ra hồn. Chiều qua bố trúng gió nên có hơi sốt, tôi chỉ mua thuốc rồi đặt lên bàn mà không nói gì. Suốt bao năm qua tôi cứ tự đẩy bố xa khỏi mình.

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước
(PLVN) - “Gặp gỡ mùa thu” là triển lãm của họa sĩ Ngô Đăng Hiệp và 4 học trò Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh, Trần Trọng Đạt với những điều khác biệt, không chỉ về sắc màu, thời gian mà còn cả không gian.

Những cuộc chia ly

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Nỗi buồn nhỏ giọt từng chút một trong đêm, cứ tựa như những giọt sương đang nấp đâu đó trên mái nhà vắng, rồi rơi tõm vào lòng người cô tịch. Miệng mở ra nói câu đầy kiêu hãnh: “Người như tôi đau rồi sẽ chừa” nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lặp lại, cứ như chưa từng có bài học nào, chưa từng có kí ức buồn thương nào lưu lại. Tôi, rồi lại tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính tôi.

Triệu chứng kẹt xe

Tranh minh họa: V. Học
(PLVN) - Sẽ không có gì đáng nói nếu như ông bố không rút “lệnh cho nhà”. Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông và không có gì oán thán. Đằng này ông cụ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm anh cay cú. Ngôi nhà cũ anh sẽ đầu tư xây mới, biến thành biệt thự tân thời. Một mình sở hữu hai căn, vậy coi như ổn với gã đàn ông một vợ, hai con.

Triển lãm “Non nước biên thùy” của Họa sĩ Đỗ Đức

Tác phẩm "Trên nương" của họa sĩ Đỗ Đức.
(PLVN) -  Ngày 11/9, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, diễn ra Lễ khai mạc triển lãm mỹ thuật "Non nước biên thùy" của họa sĩ Đỗ Đức. Đây là triển lãm cá nhân lần thứ 7 của họa sĩ Đỗ Đức ở Hà Nội, sau triển lãm "Ngựa trên núi" cách đây đúng 10 năm (2014).

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ổng thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?