Bản nhạc chiều cuối năm

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - “Thấm thoát đến tháng cuối năm rồi đấy/Nhắc ta phải đổi cuốn lịch, nhắc ta nhìn lại chính mình mười hai tháng/Điều đang dở dang đang muốn làm/Cả những điều sai ý nguyện, nhiều lúc nước mắt đã rơi”...

Trong tiết lạnh của buổi chiều cuối năm xứ Bắc, tiếng hát xa xa theo gió lách qua khe cửa vào nhà, khẽ chạm vào bờ vai đã chùng. Một cái rùng mình rất khẽ...

Phải rồi. Một năm nữa lại qua và giờ đây là giây phút mà nhiều người chậm lại, nhìn lại một năm, có những lúc đầy khó khăn, thử thách, có lúc vui và buồn. Nhưng rồi mọi thứ cũng trôi qua, chỉ có nhớ thương cùng nỗi đau còn đọng lại như những nốt nhạc - bản nhạc chiều cuối năm. * Này là nốt trầm đớn đau. Rằng cuộc sống vật chất đầy quyến rũ, khiến nhiều người ham, nhưng rốt cuộc có là chi nếu ta đơn độc. Giống như một cái Tết, đủ mai, đào, bánh chưng, mứt đỏ, nhưng vui cùng ai khi không có người chia sẻ.

“Từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ” - câu ca của người nhạc sĩ tài hoa họ Trịnh thật hay nhưng cũng thật ám ảnh. Nhất là khi nó được nghe trong thời khắc phải tiễn một người. Dẫu biết rằng không khóc nhưng sao mắt vẫn cay, lòng vẫn ngậm ngùi.

Trong buổi chiều ấy có kẻ sững sờ đánh rơi cuốn sách khi vừa lướt qua mình một dáng lưng, mái tóc tưởng như quen thuộc. Người đã xa lắm rồi, nhưng ký ức về người vẫn không thể xóa nhòa. Vẫn hiện diện từng ngày, trong từng nghĩ suy.

Ta sinh ra để nhớ, để hoài niệm, bởi nếu không ta sẽ vô tri. Nhưng sao vẫn có lần thảng thốt. Có khi nào nỗi nhớ là quá nặng, khiến ta ngã gục giữa đường, mơ về một ngày trả lại cuộc đời bao vất vả, lo toan, thảnh thơi trở về với những người ta thương nhớ. * Này là nốt phiêu của nhớ. Nhưng là khi “nhớ” không phải là một động từ, mà là tính từ bởi “tính từ lúc xa nhau”. Từ lúc ấy đếm giọt thời gian chầm chậm rơi như giọt cà phê xuống chiếc cốc cuộc đời.

Giọt hương ký ức. Nhắm mắt hít mùi hương thấy bước chân của cô gái nhỏ. Đã xa lắm cô gái ấy rồi không thể nào kéo lại được nữa cái tết có mẹ có cha. Cô gái ngày xưa như gặp lại chính mình khi đã qua rồi đỉnh dốc cuộc đời, để hiểu rằng mong lắm gặp lại một nụ cười dù chỉ là mờ mờ nhân ảnh.

Giọt nhớ, giọt thương. Cuộc đời lắm bão giông, biết bao nước mắt đã lặn vào trong để dõi theo những bước chân mỗi ngày. Từng bước chân mang đi niềm hy vọng, nhưng nào biết mang về điều chi. Đôi khi chỉ còn lại từng giọt thời gian rơi, như gõ vào kỷ niệm. * Này là nốt thăng của niềm tin vào một ngày mai mặt trời sẽ mọc. Người phụ nữ trong một lần gặp gỡ tình cờ, trang phục không thể xuềnh xoàng hơn. Nhưng có hề chi khi niềm an lạc với cuộc đời ánh lên trong đôi mắt, tiếng đàn: “Đời ta có khi tựa lá cỏ/ Ngồi hát ca rất tự do”. Đi đến nửa cuộc đời, bỗng nhận ra rằng, phải chăng mình đã sống rất ơ hờ, để đến một ngày “thấy ta là thác đổ, tỉnh ra có khi còn nghe”. Không nói, chỉ hát, nhưng có lẽ thế cũng là quá đủ. Tiếng hát trong căn vườn xưa lay động cỏ cây, thổn thức tim người.

... “Thấm thoát đến tháng cuối năm rồi đấy/Năm qua đi, chuyện buồn vui đều có/Gác lại nhé gánh nặng âu lo/Tìm đến ai vẫn mong ta yên bình/Để rồi nói với người biết ơn lắm khi gặp trong đời/Biết ơn vì đã yêu và tin tưởng/Biết ơn bởi đang ở lại”. Câu ca theo gió lách qua khe cửa vào nhà. Bờ vai đang chùng bỗng vụt bẫng âu lo. Ngoài kia bước chân người rất nhẹ, mùa xuân đã qua chưa, bao giờ?

Đọc thêm

Gặp lại người thầy

Gặp lại người thầy
(PLVN) - Chợ sớm tấp nập, cảnh bán hàng rổn rảng. Tiếng mời mọc, mặc cả, cười đùa làm cái tinh sương trở nên ấm áp. Mấy bác bán rau vừa hạ xong xe hàng, ngồi hút thuốc lào sòng sọc.

Về một cuộc chia ly diễm lệ

Trong những giây phút ngắn ngủi, Marina đã vươn người lên và nắm chặt lấy tay của Ulay. (Ảnh: TL)
(PLVN) - Hành trình 2500km để chia ly giữa Vạn lý trường thành, và cuộc hội ngộ đầy nước mắt sau 22 năm, câu chuyện tình của 2 người nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đã khiến hàng triệu trái tim rung cảm.

Nhớ về Litang

Nhớ về Litang
(PLVN) - Nhân dịp em Huyền gửi cho chiếc video tôi quay chọc em trong chuyến đi năm ngoái, ngồi nhớ về Litang.

Người dưng

Người dưng
(PLVN) - Chúng tôi sinh đôi nhưng dường như giữa hai đứa có sự khác biệt rất lớn về tính cách. Nếu tôi là một người có phần nóng tính và kiệm lời thì em tôi lại là người thân thiện và lương thiện.

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Điều anh không nói

Điều anh không nói
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.