Tiếng lòng cái tủ lệch

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Dâng tặng mẹ của con!

Khi tôi lớn lên, biết nhận thức, cái tủ lệch đã ở đó rồi. Màu gụ lên nước bóng lộn, vật trang trí đẹp mắt duy nhất cho phòng khách nhà tôi ngày đó. Tại sao lại gọi là tủ lệch? Có lẽ đơn giản chỉ vì hình dáng bên ngoài của nó, được bao gồm hai khối cao thấp khác nhau. Một cái mốt của một thời chưa xa lắm, trong đó sự lệch pha lên ngôi, cái cao thống nhất cùng cái thấp, bù trừ cho nhau, sóng đôi bên nhau, vẫn đẹp dù không bằng phẳng.

Toàn thể cái tủ nhìn từ phía trước rộng 1,2m, được chia đôi. Phần thứ nhất là phần cao, từ đáy đến nóc chừng 2m. Phần này chia làm hai ngăn. Ngăn trên chiếm hầu hết chiều cao, có cửa, có khóa. Trong ngăn này có dây thép không gỉ bắt vít chắc chắn vào hai bên thành tủ, để treo quần áo, lại thêm vài ván gỗ chia thành khay để xếp quần áo kiều gập. Ngăn dưới của phần này là ngăn kéo, núm kéo bằng đồng, dùng để đựng những đồ gia dụng lặt vặt. Phần thứ hai là phần thấp, bằng 2/3 phần cao, được chia thành hai khoang bằng nhau. Phần này ngược lại với phần cao. Khoang dưới có cửa, có khóa, dùng để cất những món đồ giá trị. Có lẽ vì thế mà khóa ở ngăn này chắc chắn hơn khóa ở ngăn quần áo. Tôi nhớ mỗi lần mẹ tôi mở và khóa tủ, đều phải vặn chìa hai vòng, hai tiếng kêu “xoạch”, “xoạch” rất đã tai. Khoang trên thì cửa kính, từ ngoài nhìn được vào trong, được chia thành nhiều khay. Phần tủ này có thể được gọi là ngăn trưng bày, là điểm nhấn cho toàn bộ cái tủ lệch. Khách đến chơi nhìn vào ngăn tủ, có thể thấy những món đồ lưu niệm xinh xinh, những khung ảnh gia đình nhỏ nhỏ và cả những tấm bằng khen, giấy khen lồng khung kính.

Tôi là đứa nhóc được chiếm dụng cái ngăn trưng bày này nhiều nhất. Vì những tấm giấy khen học sinh giỏi, học sinh tiên tiến của tôi đều được bố mẹ trang trọng đặt vào đây. Và chưa hết, cái tủ lệch đôi lúc còn là nơi ẩn náu. Giận lẫy bố mẹ điều gì đó chẳng hạn. Không ai để ý, tôi mở cái phần tủ cao, rúc vào trốn trong đống quần áo, mặc bố mẹ khản cổ gọi, hớt hải tìm. Có những hôm trốn kỹ quá, tôi ngủ quên luôn trong đó. Để rồi lúc tìm thấy tôi, thường là sau khi đã tìm ở mọi nơi có thể, nước mắt mẹ tôi đã nhạt nhòa.

Năm tháng qua đi. Đời sống khấm khá dần. Nhà tôi có thêm nhiều cái tủ nữa. Tủ tường, tủ sách, tủ gương, tất cả đều đẹp đẽ và hiện đại. Nhưng cái tủ lệch thì vẫn luôn có mặt. Chỉ là phải di chuyển vị trí nhiều lần để nhường chỗ cho những cái tủ hợp mốt và tiện dụng hơn. Nó đã cũ kỹ đi nhiều. Thành tủ lỗ chỗ nước sơn bong tróc. Những cái núm đồng xước xát và không còn bóng nữa. Nhất là hai cái khóa, ở ngăn quần áo và ngăn giữ đồ giá trị. Chúng không còn khóa được nữa. Gia đình tôi cũng không để đồ giá trị vào đó nữa. Cái khóa đã hỏng thì không còn an toàn. Cất những thứ cần cất vào két sắt, cho chắc chắn.

Tôi cũng đã lớn lên. Tôi không còn là thằng nhóc giận lẫy bố mẹ, trốn vào tủ nữa. Tôi đã thấy ngại khi những cái giấy khen hồi còn nhỏ xíu vẫn bày trong ngăn tủ kính. Mẹ tôi bèn xếp chúng lại ngay ngắn, cất vào hộp và giấu ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Tính mẹ tôi luôn thế. Với bà, không có thứ gì là bỏ đi cả.

Lại nhiều năm nữa qua đi. Bố tôi đã rời cõi tạm. Mẹ tôi cũng già yếu đi nhiều, lưng còng dấu ấn thời gian. Tôi lập gia đình và có con. Sau rất nhiều tích cóp, vợ chồng tôi đã mua được căn nhà mới, rộng rãi hơn. Tất nhiên là căn nhà cũ phải xin phép mẹ cho bán đi để lấy tiền bù vào. Mẹ tôi vui vì tôi đã trưởng thành, tự tạo được tổ ấm riêng mình. Hôm chuyển nhà, sợ mẹ mệt, tôi đưa bà đến ở tạm nhà một người họ hàng, định xong xuôi mới đón bà sang nhà mới. Mẹ tôi sắp xếp tất cả các thứ bà cho là cần thiết vào riêng một cái thùng các tông. Và bà chỉ chịu đi sau khi dặn tôi phải chuyển theo cả cái tủ lệch.

Đúng như tôi nghĩ, chuyển nhà rất mệt mỏi. Không ít thứ ở nhà cũ phải bỏ lại. Nhưng nghe lời mẹ, tôi vẫn cho đưa cái tủ lệch đến nhà mới. Lúc này thì có phát sinh. Phòng mẹ tôi ở tầng hai và cái tủ lệch không có cách nào đưa lên đó được. Nó quá nặng và cồng kềnh, không thể xoay trở theo cầu thang uốn khúc. Giờ thì đi cũng dở, ở không xong. Không lẽ lại mất công đưa nó trở về nhà cũ. Mà đằng nào thì nhà cũ cũng đã bán, chỉ chờ chủ mới dọn đến thôi. Cũng không thể đặt nó chềnh ềnh ở sân nhà mới được. Sân chung chứ có phải của riêng mình đâu. Tôi hỏi những người thợ chuyển nhà. Họ bảo tủ này cổ lỗ sĩ rồi, cho cũng chẳng ai lấy. Khả năng duy nhất là đập nó ra, để họ gọi cho ai đó chở đi làm củi. Tôi đành quyết định theo ý kiến của họ. Tôi không gọi hỏi mẹ tôi vì tôi biết, với bà, không có thứ gì là bỏ đi. Trong lúc những người thợ dỡ tung cái tủ, nghĩ sao, tôi bảo họ cố giữ lại nguyên vẹn cái cửa kính, cái cửa của ngăn trưng bày.

Chiều muộn, dọn dẹp xong xuôi, tôi mới đón mẹ tôi về. Bước chân vào phòng mình, đưa mắt nhìn quanh, câu đầu tiên mẹ tôi hỏi là: “Cái tủ lệch của mẹ đâu”. Cả ngày mệt nhọc sắp xếp, tôi đã quên bẵng chuyện cái tủ, không hề chuẩn bị trước phải trả lời mẹ thế nào. Vậy nên đành cứ sự thật mà khai. Mẹ tôi run run ngồi xuống giường, đôi bàn tay gày guộc đặt trên đầu gối. Và tôi hốt hoảng khi thấy mắt mẹ tôi rưng lệ. Mẹ tôi chỉ vào chiếc hộp các tông của riêng bà. Tôi vẫn chưa mở hộp ra vì nghĩ bà sẽ muốn tự tay sắp xếp các thứ trong đó. Phòng riêng của mẹ đã rộng hơn ở nhà cũ. Tôi đã đặt biếu mẹ một cái tủ tường mới, bà có thể thoải mái bày biện với cái tủ này.

Khi ấy, mẹ tôi nói: “Trong chiếc hộp kia là rất nhiều những kỷ niệm của gia đình ta. Những kỷ niệm ấy mẹ chưa bao giờ bỏ đi một thứ nào. Mẹ định là sẽ sắp xếp mọi thứ ấy vào cái tủ lệch...”. Tôi vội nói: “Mẹ, con đoán thế nên đã chuẩn bị ở phòng mẹ tủ tường mới. Mẹ có thể bày mọi thứ trong đó. Còn chiếc tủ lệch, nó đã cũ và quá cồng kềnh”. Mẹ tôi bảo: “Ừ, mẹ biết con nghĩ cho mẹ. Mẹ không trách con. Đáng ra, mẹ phải nói rõ với con. Bởi vì chiếc tủ lệch là món quà giá trị nhất, bố mẹ được tặng trong ngày cưới. Nên mẹ hơi xúc động thôi”.

Tôi bỗng thấy cay cay sống mũi. Ký ức xa xăm chợt ùa về. Chiếc tủ lệch đẹp đẽ, nước sơn nâu bóng. Những núm kéo bằng đồng sáng choang. Ngăn tủ kính lung linh những món đồ lưu niệm. Ngăn tủ cao treo những bộ quần áo lừng mùi băng phiến. Có thằng nhóc trốn trong tủ, từng ngủ quên với cái mùi thơm hăng hắc đó.

Tôi đã quá vô tâm. Tôi đã tự tay phá đi di sản bằng hiện vật hiếm hoi của bố mẹ tôi, phá đi những hoài ức của một thời. Chẳng biết nói gì, tôi đi xuống nhà lấy chiếc cửa kính sót lại từ cái tủ lệch. Có lẽ tôi sẽ đóng một chiếc tủ lệch và dùng lại cửa kính này. May ra chuộc được phần nào lỗi lầm với mẹ tôi.

Trở lên phòng mẹ, bà vẫn ngồi ở đó, ánh mắt xa xăm. Tôi lại gần, đặt chiếc cửa kính bên chân mẹ. Rồi gục đầu vào gối mẹ, tôi nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi!”.

Tin cùng chuyên mục

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước

(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Đọc thêm

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”
(PLVN) - Trong thời đại số hóa, mạng xã hội không chỉ là nơi kết nối và chia sẻ, mà còn trở thành “sân khấu” để nhiều người phô diễn. Sống ảo, "phông bạt" trên mạng đang dần trở thành một hiện tượng đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.

Vùng trời tím biếc

Vùng trời tím biếc
(PLVN) - Nghe tiếng, tôi biết ông Đúc đến tìm bố, nên hờ hững bảo “họa sĩ ở trong phòng”. Tôi phụng phịu quay lại bức tranh đang vẽ dở. Cây khế lúc lỉu quả và hoa với lích chích tiếng chim kêu chẳng làm tôi tĩnh tâm được, có lẽ vì thế các bức vẽ chẳng bao giờ ra hồn. Chiều qua bố trúng gió nên có hơi sốt, tôi chỉ mua thuốc rồi đặt lên bàn mà không nói gì. Suốt bao năm qua tôi cứ tự đẩy bố xa khỏi mình.

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước
(PLVN) - “Gặp gỡ mùa thu” là triển lãm của họa sĩ Ngô Đăng Hiệp và 4 học trò Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh, Trần Trọng Đạt với những điều khác biệt, không chỉ về sắc màu, thời gian mà còn cả không gian.

Những cuộc chia ly

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Nỗi buồn nhỏ giọt từng chút một trong đêm, cứ tựa như những giọt sương đang nấp đâu đó trên mái nhà vắng, rồi rơi tõm vào lòng người cô tịch. Miệng mở ra nói câu đầy kiêu hãnh: “Người như tôi đau rồi sẽ chừa” nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lặp lại, cứ như chưa từng có bài học nào, chưa từng có kí ức buồn thương nào lưu lại. Tôi, rồi lại tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính tôi.

Triệu chứng kẹt xe

Tranh minh họa: V. Học
(PLVN) - Sẽ không có gì đáng nói nếu như ông bố không rút “lệnh cho nhà”. Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông và không có gì oán thán. Đằng này ông cụ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm anh cay cú. Ngôi nhà cũ anh sẽ đầu tư xây mới, biến thành biệt thự tân thời. Một mình sở hữu hai căn, vậy coi như ổn với gã đàn ông một vợ, hai con.

Triển lãm “Non nước biên thùy” của Họa sĩ Đỗ Đức

Tác phẩm "Trên nương" của họa sĩ Đỗ Đức.
(PLVN) -  Ngày 11/9, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, diễn ra Lễ khai mạc triển lãm mỹ thuật "Non nước biên thùy" của họa sĩ Đỗ Đức. Đây là triển lãm cá nhân lần thứ 7 của họa sĩ Đỗ Đức ở Hà Nội, sau triển lãm "Ngựa trên núi" cách đây đúng 10 năm (2014).

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ổng thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Đôi mắt

Đôi mắt
(PLVN) - Tôi nhìn từng vạt nắng đang trườn một cách chậm rãi từ những mé bờ tường rồi bắt đầu thả rơi mình buông xuống mặt đất.

Người già “mất làng”

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Giờ về làng, một khung cảnh quen thuộc là những ngôi nhà lớn trống vắng trẻ nhỏ và thanh niên. Những người già ngồi tư lự, khi bên cạnh láng giềng cũng bỏ làng đi rồi.

Sông tình

Sông tình
(PLVN) - Quán dịu dàng. Tình cờ trời mưa. Mưa phương nam ào ạt xối xả. Tôi lựa một góc, ngồi nhìn những hạt mưa không biết toan tính, ngân vang theo cách của chúng, xuyên qua không gian để về hợp với dòng nước. Mưa khác hẳn cảm giác buồn vui lẫn lộn pha vị đắng trong tôi.