Tiếng lòng cái tủ lệch

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Dâng tặng mẹ của con!

Khi tôi lớn lên, biết nhận thức, cái tủ lệch đã ở đó rồi. Màu gụ lên nước bóng lộn, vật trang trí đẹp mắt duy nhất cho phòng khách nhà tôi ngày đó. Tại sao lại gọi là tủ lệch? Có lẽ đơn giản chỉ vì hình dáng bên ngoài của nó, được bao gồm hai khối cao thấp khác nhau. Một cái mốt của một thời chưa xa lắm, trong đó sự lệch pha lên ngôi, cái cao thống nhất cùng cái thấp, bù trừ cho nhau, sóng đôi bên nhau, vẫn đẹp dù không bằng phẳng.

Toàn thể cái tủ nhìn từ phía trước rộng 1,2m, được chia đôi. Phần thứ nhất là phần cao, từ đáy đến nóc chừng 2m. Phần này chia làm hai ngăn. Ngăn trên chiếm hầu hết chiều cao, có cửa, có khóa. Trong ngăn này có dây thép không gỉ bắt vít chắc chắn vào hai bên thành tủ, để treo quần áo, lại thêm vài ván gỗ chia thành khay để xếp quần áo kiều gập. Ngăn dưới của phần này là ngăn kéo, núm kéo bằng đồng, dùng để đựng những đồ gia dụng lặt vặt. Phần thứ hai là phần thấp, bằng 2/3 phần cao, được chia thành hai khoang bằng nhau. Phần này ngược lại với phần cao. Khoang dưới có cửa, có khóa, dùng để cất những món đồ giá trị. Có lẽ vì thế mà khóa ở ngăn này chắc chắn hơn khóa ở ngăn quần áo. Tôi nhớ mỗi lần mẹ tôi mở và khóa tủ, đều phải vặn chìa hai vòng, hai tiếng kêu “xoạch”, “xoạch” rất đã tai. Khoang trên thì cửa kính, từ ngoài nhìn được vào trong, được chia thành nhiều khay. Phần tủ này có thể được gọi là ngăn trưng bày, là điểm nhấn cho toàn bộ cái tủ lệch. Khách đến chơi nhìn vào ngăn tủ, có thể thấy những món đồ lưu niệm xinh xinh, những khung ảnh gia đình nhỏ nhỏ và cả những tấm bằng khen, giấy khen lồng khung kính.

Tôi là đứa nhóc được chiếm dụng cái ngăn trưng bày này nhiều nhất. Vì những tấm giấy khen học sinh giỏi, học sinh tiên tiến của tôi đều được bố mẹ trang trọng đặt vào đây. Và chưa hết, cái tủ lệch đôi lúc còn là nơi ẩn náu. Giận lẫy bố mẹ điều gì đó chẳng hạn. Không ai để ý, tôi mở cái phần tủ cao, rúc vào trốn trong đống quần áo, mặc bố mẹ khản cổ gọi, hớt hải tìm. Có những hôm trốn kỹ quá, tôi ngủ quên luôn trong đó. Để rồi lúc tìm thấy tôi, thường là sau khi đã tìm ở mọi nơi có thể, nước mắt mẹ tôi đã nhạt nhòa.

Năm tháng qua đi. Đời sống khấm khá dần. Nhà tôi có thêm nhiều cái tủ nữa. Tủ tường, tủ sách, tủ gương, tất cả đều đẹp đẽ và hiện đại. Nhưng cái tủ lệch thì vẫn luôn có mặt. Chỉ là phải di chuyển vị trí nhiều lần để nhường chỗ cho những cái tủ hợp mốt và tiện dụng hơn. Nó đã cũ kỹ đi nhiều. Thành tủ lỗ chỗ nước sơn bong tróc. Những cái núm đồng xước xát và không còn bóng nữa. Nhất là hai cái khóa, ở ngăn quần áo và ngăn giữ đồ giá trị. Chúng không còn khóa được nữa. Gia đình tôi cũng không để đồ giá trị vào đó nữa. Cái khóa đã hỏng thì không còn an toàn. Cất những thứ cần cất vào két sắt, cho chắc chắn.

Tôi cũng đã lớn lên. Tôi không còn là thằng nhóc giận lẫy bố mẹ, trốn vào tủ nữa. Tôi đã thấy ngại khi những cái giấy khen hồi còn nhỏ xíu vẫn bày trong ngăn tủ kính. Mẹ tôi bèn xếp chúng lại ngay ngắn, cất vào hộp và giấu ở một nơi nào đó mà tôi không biết. Tính mẹ tôi luôn thế. Với bà, không có thứ gì là bỏ đi cả.

Lại nhiều năm nữa qua đi. Bố tôi đã rời cõi tạm. Mẹ tôi cũng già yếu đi nhiều, lưng còng dấu ấn thời gian. Tôi lập gia đình và có con. Sau rất nhiều tích cóp, vợ chồng tôi đã mua được căn nhà mới, rộng rãi hơn. Tất nhiên là căn nhà cũ phải xin phép mẹ cho bán đi để lấy tiền bù vào. Mẹ tôi vui vì tôi đã trưởng thành, tự tạo được tổ ấm riêng mình. Hôm chuyển nhà, sợ mẹ mệt, tôi đưa bà đến ở tạm nhà một người họ hàng, định xong xuôi mới đón bà sang nhà mới. Mẹ tôi sắp xếp tất cả các thứ bà cho là cần thiết vào riêng một cái thùng các tông. Và bà chỉ chịu đi sau khi dặn tôi phải chuyển theo cả cái tủ lệch.

Đúng như tôi nghĩ, chuyển nhà rất mệt mỏi. Không ít thứ ở nhà cũ phải bỏ lại. Nhưng nghe lời mẹ, tôi vẫn cho đưa cái tủ lệch đến nhà mới. Lúc này thì có phát sinh. Phòng mẹ tôi ở tầng hai và cái tủ lệch không có cách nào đưa lên đó được. Nó quá nặng và cồng kềnh, không thể xoay trở theo cầu thang uốn khúc. Giờ thì đi cũng dở, ở không xong. Không lẽ lại mất công đưa nó trở về nhà cũ. Mà đằng nào thì nhà cũ cũng đã bán, chỉ chờ chủ mới dọn đến thôi. Cũng không thể đặt nó chềnh ềnh ở sân nhà mới được. Sân chung chứ có phải của riêng mình đâu. Tôi hỏi những người thợ chuyển nhà. Họ bảo tủ này cổ lỗ sĩ rồi, cho cũng chẳng ai lấy. Khả năng duy nhất là đập nó ra, để họ gọi cho ai đó chở đi làm củi. Tôi đành quyết định theo ý kiến của họ. Tôi không gọi hỏi mẹ tôi vì tôi biết, với bà, không có thứ gì là bỏ đi. Trong lúc những người thợ dỡ tung cái tủ, nghĩ sao, tôi bảo họ cố giữ lại nguyên vẹn cái cửa kính, cái cửa của ngăn trưng bày.

Chiều muộn, dọn dẹp xong xuôi, tôi mới đón mẹ tôi về. Bước chân vào phòng mình, đưa mắt nhìn quanh, câu đầu tiên mẹ tôi hỏi là: “Cái tủ lệch của mẹ đâu”. Cả ngày mệt nhọc sắp xếp, tôi đã quên bẵng chuyện cái tủ, không hề chuẩn bị trước phải trả lời mẹ thế nào. Vậy nên đành cứ sự thật mà khai. Mẹ tôi run run ngồi xuống giường, đôi bàn tay gày guộc đặt trên đầu gối. Và tôi hốt hoảng khi thấy mắt mẹ tôi rưng lệ. Mẹ tôi chỉ vào chiếc hộp các tông của riêng bà. Tôi vẫn chưa mở hộp ra vì nghĩ bà sẽ muốn tự tay sắp xếp các thứ trong đó. Phòng riêng của mẹ đã rộng hơn ở nhà cũ. Tôi đã đặt biếu mẹ một cái tủ tường mới, bà có thể thoải mái bày biện với cái tủ này.

Khi ấy, mẹ tôi nói: “Trong chiếc hộp kia là rất nhiều những kỷ niệm của gia đình ta. Những kỷ niệm ấy mẹ chưa bao giờ bỏ đi một thứ nào. Mẹ định là sẽ sắp xếp mọi thứ ấy vào cái tủ lệch...”. Tôi vội nói: “Mẹ, con đoán thế nên đã chuẩn bị ở phòng mẹ tủ tường mới. Mẹ có thể bày mọi thứ trong đó. Còn chiếc tủ lệch, nó đã cũ và quá cồng kềnh”. Mẹ tôi bảo: “Ừ, mẹ biết con nghĩ cho mẹ. Mẹ không trách con. Đáng ra, mẹ phải nói rõ với con. Bởi vì chiếc tủ lệch là món quà giá trị nhất, bố mẹ được tặng trong ngày cưới. Nên mẹ hơi xúc động thôi”.

Tôi bỗng thấy cay cay sống mũi. Ký ức xa xăm chợt ùa về. Chiếc tủ lệch đẹp đẽ, nước sơn nâu bóng. Những núm kéo bằng đồng sáng choang. Ngăn tủ kính lung linh những món đồ lưu niệm. Ngăn tủ cao treo những bộ quần áo lừng mùi băng phiến. Có thằng nhóc trốn trong tủ, từng ngủ quên với cái mùi thơm hăng hắc đó.

Tôi đã quá vô tâm. Tôi đã tự tay phá đi di sản bằng hiện vật hiếm hoi của bố mẹ tôi, phá đi những hoài ức của một thời. Chẳng biết nói gì, tôi đi xuống nhà lấy chiếc cửa kính sót lại từ cái tủ lệch. Có lẽ tôi sẽ đóng một chiếc tủ lệch và dùng lại cửa kính này. May ra chuộc được phần nào lỗi lầm với mẹ tôi.

Trở lên phòng mẹ, bà vẫn ngồi ở đó, ánh mắt xa xăm. Tôi lại gần, đặt chiếc cửa kính bên chân mẹ. Rồi gục đầu vào gối mẹ, tôi nghẹn ngào: “Mẹ, con xin lỗi!”.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. Tác giả: Nguyễn Quang Nam Định

Phát động thi ảnh về miền di sản xứ Nghệ và Trại sáng tác mỹ thuật

(PLVN) - Sáng 23/7, Sở Văn hóa và Thể thao Nghệ An tổ chức Lễ phát động Cuộc thi ảnh nghệ thuật “Về miền di tích, danh thắng xứ Nghệ” và Trại sáng tác mỹ thuật với chủ đề “Xây dựng con người, văn hóa Nghệ An đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững đất nước, xây dựng nông thôn mới”.

Đọc thêm

Bước qua mùa hoa phượng

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học.
(PLVN) - Giá có cái lỗ nẻ mà chui xuống đất thì tôi đã chui tụt xuống cho đỡ xấu hổ khi tôi nhìn thấy cô, cô Nhẫn của tôi. Nhưng lỗ nẻ không có, tôi đứng như trời trồng, con dao cạo mủ cao su rơi xuống chân. Còn cô thì cứ phăm phăm đi lại phía tôi với quần áo bết mồ hôi, bụi đường.

Mùa thứ năm

Ảnh minh họa. (Nguồn: NB)
(PLVN) - Anh hay nói với tôi anh rất thích mùa thứ năm và lúc ấy tôi vẫn hay tròn mắt hỏi ngoài “xuân, hạ, thu, đông” liệu vẫn có một mùa nào mà tôi chưa biết sao? Những lúc ấy anh sẽ phì cười cốc nhẹ vào đầu tôi và buông ra một từ “ngốc”. Anh lãng mạn, sự lãng mạn của một chàng sinh viên khoa văn, dưới bóng chiều hay ngồi ôm ghi ta đàn hát. Mùa thứ năm không có thật nên anh yêu nó, vì anh hay dùng nó để chứng minh sự vô hạn mà tình yêu anh dành cho tôi.

Nẻo về bình yên

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Ai đó đã từng nói, con người có rất nhiều nơi để đi, nhưng chỉ có duy nhất một chốn để quay về. Cuộc đời mỗi con người, hỏi mấy ai chưa một lần nâng niu, trìu mến tiếng gọi gia đình, nghĩ về người thân của mình bằng bao yêu thương nồng ấm...

Tia nắng

 Ảnh minh họa.
(PLVN) - Cô nhìn bóng nắng nhảy nhót bên ngoài khung cửa kính và tự cảm thấy nhói đau nơi bờ mắt khi ánh nắng chói chang của trưa hè bắt đầu thiêu đốt cô từng hồi. À thì ra không phải là ở bên trong nhà là đã được bảo vệ khỏi ánh nắng ngoài kia rồi sao, y hệt như cuộc sống, cứ tưởng chỉ cần đi bên lề niềm đau là sẽ không bị ảnh hưởng, nào ngờ chỉ một vệt hắt lại cũng đủ khiến đưa con người ta đến cảnh khốn cùng.

Giả vờ

Ảnh minh họa - Internet
(PLVN) - Từng cơn nắng cứ đổ ập xuống một cách mạnh mẽ, như cách mà chúng cậy mình trở thành nữ hoàng của mùa hè.

Ba dượng

Ba dượng
(PLVN) - Ngày mẹ đi thêm bước nữa tôi nhất quyết không đến dự đám cưới của bà. Một đứa trẻ lên tám khi ấy chỉ muốn có một gia đình yên ấm, làm sao đón nhận được một người xa lạ đến ở cùng để rồi “ba” phải ra đi và mình phải gọi người đó bằng “ba”.

Tản mạn về chiếc nồi cơm điện

Tản mạn về chiếc nồi cơm điện
(PLVN) - Dạo gần đây, hình ảnh chiếc nồi cơm điện xuất hiện ngày càng nhiều. Nhà nhà, người người đều tập ôm nồi. Tôi bỗng để ý hơn đến cái nồi cơm điện nhà mình. Rồi bỗng sực tỉnh nhận ra thứ vô tri, vô giác trong nhà hóa ra cũng có nhiều ý nghĩa ra phết.

Chuyện bên sông

Chuyện bên sông
(PLVN) - Đa lớn lên trong căn chòi nhỏ neo người bên cánh sông buồn. Căn nhà nhỏ của hai mẹ con nó mỗi đêm sau khi qua đi những nhọc nhằn của ngày thường, thì càng về đêm càng yên tĩnh.

Trong mênh mông sắc hoa

Tranh minh họa: Trường Thịnh
(PLVN) - Sáng tinh khiết, bình minh đang lên. Sương quyện hương sen trong những ngày thanh tao của người cựu binh già. Ông Minh vừa nhấp ngụm trà đầu thì thằng Giới hốt hoảng chạy sang. Nó thông báo tin sét đánh. “Ông ơi, anh Nên cưa trộm sưa, mang đi rồi”. Ông hạ chén xuống, thảng thốt: “Nó cưa hồi đêm hả? Trời ơi!”. Ông lao theo thằng cháu đến nhà con cả Vấn. Cây sưa quý của dòng họ “ngự” ở mé sân vườn, do Vấn trông nom. Vậy mà…

Cuộc đua với thời gian

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)
(PLVN) - Con người luôn dành cả cuộc đời để chạy đua với thời gian. Từ việc bào chế thuốc trường sinh, vội vàng lưu giữ những bức ảnh, cho đến việc sống gấp.

Nghệ nhân

Tranh minh họa: Trần Công Nguyên
(PLVN) - Doãn hăm hở hùn vốn mở cửa hàng kim thủy khí, cung cấp máy móc. Vậy mà đổ bể.

Mùa tỏi cô đơn

Mùa tỏi cô đơn
(PLVN) - Mỗi khi tàu nhả khói chạm vào vòm cây xà cừ cổ thụ chỗ nền ga Điềm cũ sẽ rúc những hồi còi dài dằng dặc, tiếng bánh sắt lăn rình rùng trên đường ray. Đường gạch chật chưỡng dưới chân Miên.

Hãy níu nhau thêm một chút…

Hãy níu nhau thêm một chút…
(PLVN) - Cuộc sống thời số hóa, mọi buồn vui, hạnh phúc, hỉ nộ ái ố với nhiều người đều ăm ắp trên mạng xã hội… Nhưng có một cô gái đã chết khô trên sofa đã hơn một năm trong căn hộ tại một chung cư ở Hà Nội lại không có - dù chỉ là một kết nối thực...

“Cẩm nang chữa nói ngọng” - phát huy những nét đẹp của giọng nói vùng miền

Cuốn sách giúp người nói chưa chuẩn tiếng Việt, có thêm nhiều hướng dẫn thực hành và luyện tập sửa ngọng tại nhà. (ảnh P.V)
Tối ngày 14/5/2024, chuyên gia ngôn ngữ Nguyễn Thị Thanh Mai ra mắt cuốn "Cẩm nang chữa nói ngọng" (NXB Thanh Niên) tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Qua cuốn sách, chuyên gia ngôn ngữ cũng là MC của Đài Truyền hình Việt Nam này muốn giúp những người nói tiếng mẹ đẻ chưa chuẩn có thể áp dụng và chỉnh sửa điều đó.

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ông thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Giọt trăng dưới biển

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)
(PLVN) - Biển Hồng Vàn đẹp, là cái đẹp của một người phụ nữ kiều diễm, nhưng đỏng đảnh khó chiều.

Hương mùa hè

Ảnh minh họa. (Nguồn: Pinterest)
(PLVN) - Cuối xuân mà Hà Nội cứ như đã vào hè, trời nóng hầm hập, bức bối muốn xé toạc lớp da của mỗi người.