Điều anh không nói

Điều anh không nói
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Cô đốt một điếu thuốc rồi rít một hơi thật sâu, tiếng rít làm cho màn đêm yên tĩnh bỗng như bị xé toạc bởi thanh âm nặng nề của khói thuốc.

Anh đang ngồi đối diện khẽ đặt ly rượu vang đã uống quá nửa của mình xuống, tiến lại gần cô, giật lấy điếu thuốc rồi dụi nhanh chóng vào chiếc gạt tàn.

- Anh đã nói với em hút thuốc nhiều sẽ không tốt cho cổ họng.

Cô phì cười lại chỗ anh đứng vừa nãy nốc cạn ly vang anh đang uống dở. Nhanh chóng mặt cô chuyển sang ửng hồng nhưng anh biết chỉ nhiêu đó không làm cô say được, có chăng chỉ làm cô thêm nét đẹp có phần kiêu sa, quyến rũ. Vừa chợt như nhớ lại điều gì đó, giọng nói mê hoặc kéo anh trở về với thực tại:

- Trông anh lo cho “đào kép” của anh chưa kìa.

- Đừng gọi mình như thế!

- Anh là ông bầu, em là ca sĩ của anh. Thế còn gọi là gì khác? - Rồi cô bật cười khi nhìn thấy bộ mặt có vẻ như nghiêm trọng của anh. Được rồi, ông chủ, em hiểu “giọng hát” là kế sinh nhai của em mà.

Bảy năm trước, cô gặp anh tại bến xe. Cô sinh viên vừa mới ra trường đã bị xã hội vùi dập không thương tiếc lúc đó chỉ có một sự lựa chọn là về với quê cũ. Nhớ về ngày ấy cô đưa tay bất giác vờ như có điếu thuốc để rít lấy một hơi. Ngày mưa hôm ấy cũng hệt như bây giờ làm cô nhớ lại chuyện cũ. Khi ấy một người đàn ông với vẻ ngoài bóng bẩy, giữa trời mưa mà mặc comple đi xuyên qua những vũng nước bùn trong bến xe và tới đưa cho cô một chiếc dù. “ Đi với tôi không”:..

- Anh biết không, nhìn anh khi ấy như mấy kẻ dụ dỗ vị thành niên.

Anh chỉnh lại váy áo cho cô, đưa tay đẩy cái trâm cài sâu vào trong cái búi tóc mà cô vừa búi, nhẹ nhàng nâng tay cô:

- Đi thôi, khán giả đang đợi.

Anh là chủ một phòng trà nhỏ ở thành phố. Tuy nói là nhỏ nhưng kinh doanh cũng khấm khá, đủ mọi thành phần cũng hay lui tới. Sau khi nhận cô về anh cho cô đứng hát mỗi đêm, cô cũng thi thoảng nghe nhân viên bảo nhau chỉ từ khi có cô phòng trà chỉ mỗi cô độc diễn, cứ như sân khấu này được dành sẵn cho cô. Cô chỉ bật cười, cô tin vào cái duyên và đôi khi cô còn tự tin vào bản thân nữa, chứ anh và cô lần đầu tiên gặp là tại bến xe năm ấy. Anh là một người đàn ông ít nói và lạnh lùng, anh cũng là một ông chủ rất nghiêm khắc. Mọi nhân viên ở phòng trà này đều không được phép làm sai gì dù chỉ là một việc nhỏ, họ có thể được tip cao và cũng có thể bị nghỉ việc, kể cả cô. Nhưng suốt bảy năm ở cạnh anh, cô dần hiểu được đằng sau vẻ lạnh lùng của người đàn ông kia là một trái tim ấm áp, ít nhất là với cô.

Cô bước xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người, anh đã chờ sẵn trên những bậc thang bước xuống hậu trường đưa tay đỡ lấy. Cô chợt nhớ anh bartender có lần chọc cô: “Nếu ông chủ không yêu cô thì chỉ có thể là lợi dụng cô. Vì lòng tốt ông chủ dành cho cô nó quá nhiều”. Thẳng nhưng thật. Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ anh yêu cô, đơn giản vì cô là nhân tố thu hút khách của quán. Những ngày đầu khi mới về, cô hấp dẫn những người khách bởi giọng ca non nớt và vẻ ngoài ngây thơ. Lâu dần khi cuộc đời bắt đầu là những đêm tối và sự trưởng thành dần hình thành theo thời gian, nhận thức của một thế giới về đêm trong cô mỗi rõ rệt, cô bị buộc phải trưởng thành. Anh vẫn bảo vệ cô nhưng anh không thể ngăn cô “lớn”. Và thay vào đó là giọng ca mỗi đêm của một người trưởng thành với phấn son và áo váy lả lướt.

Cô cũng yêu. Anh chưa bao giờ ngăn cô yêu. Xét cho cùng những khán giả ở đây cũng không đến mức yêu thích cô đến độ không để cô thuộc về riêng ai. Họ chỉ cần giọng ca của cô khi đêm xuống, như an ủi một điều gì đó xô bồ giữa dòng đời. Anh cũng không góp ý cuộc đời cô nhưng khi thấy một người có thể không tốt thì anh chỉ nói rất ngắn gọn.

- Người này không được.

- Anh lại điều tra rồi sao?

Cô hiểu anh bảo vệ cô theo cách của riêng anh. Bằng một cách nào đó thực mỗi người đàn ông đi qua đời cô đều được anh điều tra qua một lần. Anh không chấp nhận cô qua lại với người đã có gia đình hoặc thành phần bất hảo. Có thể không hoàn hảo nhưng không được thiếu thiện lương.

- Anh đang muốn em tìm một người đàn ông trái ngược anh đúng không? Đôi lúc em không hiểu anh thích em hay ghét em nữa.

Cô hiểu mỗi khi cô nói đến vấn đề này là anh sẽ im lặng. Xét cho cùng, cô là con chim hoàng yến mà anh nuôi, anh có quyền không để báu vật của mình bị tổn hại. Nếu hai người gặp nhau ở một hoàn cảnh khác, nếu không phải cô thành công và mang đến doanh thu cho anh như hiện tại, có lẽ cô đã nghĩ rằng anh có tình cảm với cô.

Cách đây hơn ba năm cũng là lúc cô bắt đầu tìm tới rượu và thuốc lá trong một lần cô về quê ba cô đã đuổi cô ra khỏi nhà. Vì ở quê cái mác hát phòng trà cứ được “thổi phồng” lên vô căn cứ với đủ điều tiếng. Khi ấy, cô tìm quên bằng những thứ độc hại ấy, khi anh tìm đến nhà cô, cô đã xin nghỉ mấy ngày liền, mọi thứ nồng nặc mùi của cồn và khói. Anh chỉ nói:

Anh không phải gia đình em để cấm em làm điều em muốn. Nhưng anh cần em biết hạn chế, chỉ cần em để giọng của em bị tổn hại, anh sẽ đuổi em đi khỏi chỗ anh.

Nghe có vẻ phũ phàng nhưng đúng là chỉ trừ những ngày được nghỉ, hiếm hoi lắm cô mới cần đến những thứ ấy an ủi cuộc sống vốn phũ phàng của mình. Từ chốc ấy, anh như gia đình cô, Tết cô không còn về quê nữa, chỉ gửi tiền về cho gia đình. Gia đình cô quá khó khăn để từ chối tiền cô gửi, miễn là cô không về làm họ xấu hổ. Từ năm ấy Tết anh cũng không về nhà, được hỏi thì anh chỉ nói: “Kinh doanh tết rất có lời”. Thế là Tết cô vẫn đi hát.

Thi thoảng cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô chăm chú. Cô lại mỉm cười rất nhẹ: “Em giống người con gái ấy lắm sao?”. Hầu như nhân viên ở đây ai cũng biết ông chủ rất nặng lòng với một mối tình mà anh đã phải từ dễ hơn mười chín năm về trước. Và họ nghe bạn thân ông chủ, người vẫn hay lui tới quán nói rằng người con gái ấy giống cô. Đó là mối tình đầu, nghe đâu đã cứu vớt đời anh. “Đó là chuyện riêng của tôi”. Thậm chí, lúc đầu, khi cô nhận ra tình cảm mình với anh, cô còn cảm thấy có chút xót xa. Lâu dần cô cũng dần quen, cô còn nghĩ giá như, giá như anh nhận lầm luôn là cô có phải tốt hơn không?

Bây giờ cô đã ba mươi, cũng là lúc hợp đồng bảy năm của cô và anh cũng hết. Ở ngày cuối cùng của hợp đồng, cô bình thản nói với anh:

- Tháng tới, em cưới. Anh có đi không? Người ấy hợp ý anh chứ?

Anh hơi chần chừ, như đã biết người cô đang qua lại anh đã điều tra. Anh khẽ gật nhẹ đầu... Ngày cô cưới, anh thay cha cô dắt cô vào lễ đường, trao tay cho chú rể. Xét cho cùng khi tất cả chối bỏ cô, anh là người đàn ông duy nhất quan trọng với cô lúc này. Anh làm đầy đủ vai trò của một người cha, người anh và món quà cưới anh dành tặng cô là tiền lương suốt bảy năm của cô, dù những năm ấy cô luôn nhận đủ.

Chiếc xe hoa lăn bánh đi thật xa, người bạn thân đặt tay lên vai anh ra chiều tiếc rẻ:

- Cuối cùng thì mày vẫn không nói với em ấy. Thằng đó hơn mày chỗ nào?

- Người ấy... trong sạch.

***

Khi anh mười lăm tuổi, vì sinh trưởng trong một gia đình có người cha suốt ngày nhậu nhẹt, còn mẹ bỏ đi từ sớm nên không được nuôi dạy tử tế. Anh lớn lên trong đòn roi của cha và cũng bỏ học từ sớm, vì thiếu ăn nên thậm chí còn lăn lộn ra đường từ sớm, sa vào phường trộm cắp. Dường như cuộc sống đã được định sẵn là đi theo con đường tệ nạn của cha. Năm ấy sau một trận đòn roi lại dưới cơn mưa nặng hạt, cả người anh tê dại ngủ gục tại bến xe. Xã hội dường như đánh rơi tình người không ai quan tâm đến một đứa trẻ đang gục ngã bên vệ đường đang đói khát thều thào. Một bàn tay bé nhỏ đã tới đỡ anh dậy, đưa cho anh chiếc bánh mì đang gặm dở nói với anh:

- Anh ăn đỡ mẩu bánh này nha, em ăn một nửa rồi, em không có tiền mua anh cái mới nhưng yên tâm em ăn sạch sẽ lắm.

Sau này hỏi mới biết đó là con gái của một người lơ xe nên hay theo ba tới bến xe để đi làm. Rồi kể từ đó anh vẫn hay lui tới bến xe và gặp gỡ cô gái nhỏ, hai người bắt đầu nói chuyện và an ủi cuộc đời nhau. Bẵng đi ít lâu, người cha mất việc, cô gái phải theo cha về quê với những dòng liên lạc ngắn ngủi. Khi đó, để có động lực có thể gặp lại cô, anh không ngừng nỗ lực làm đủ mọi nghề, gặp vận gặp thời mở được một phòng trà nhỏ nhưng đánh đổi là phải mất mát rất nhiều thứ, kể cả sự lương thiện. Sau khi có được chút tiền tài, anh ra sức tìm cô và sau mười năm trời cuối cùng anh cũng tìm được. Cuối cùng anh cũng có thể ở bên, người anh đã yêu suốt mười mấy năm trời và bằng chính đôi tay của mình, đưa người ta đi tìm hạnh phúc.

Tin cùng chuyên mục

Một tác phẩm hội họa trong triển lãm “Đường lên Điện Biên” (ảnh Bảo Châu).

70 tác phẩm hội họa “Đường lên Điện Biên”

(PLVN) - Triển lãm “Đường lên Điện Biên” giới thiệu 70 tác phẩm hội họa, đồ hoạ, điêu khắc, ký hoạ, áp phích, sáng tác trong giai đoạn 1949 -2009 của 34 tác giả, được lựa chọn trong bộ sưu tập của Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam.

Đọc thêm

Gặp lại người thầy

Gặp lại người thầy
(PLVN) - Chợ sớm tấp nập, cảnh bán hàng rổn rảng. Tiếng mời mọc, mặc cả, cười đùa làm cái tinh sương trở nên ấm áp. Mấy bác bán rau vừa hạ xong xe hàng, ngồi hút thuốc lào sòng sọc.

Về một cuộc chia ly diễm lệ

Trong những giây phút ngắn ngủi, Marina đã vươn người lên và nắm chặt lấy tay của Ulay. (Ảnh: TL)
(PLVN) - Hành trình 2500km để chia ly giữa Vạn lý trường thành, và cuộc hội ngộ đầy nước mắt sau 22 năm, câu chuyện tình của 2 người nghệ sĩ nổi tiếng thế giới đã khiến hàng triệu trái tim rung cảm.

Nhớ về Litang

Nhớ về Litang
(PLVN) - Nhân dịp em Huyền gửi cho chiếc video tôi quay chọc em trong chuyến đi năm ngoái, ngồi nhớ về Litang.

Người dưng

Người dưng
(PLVN) - Chúng tôi sinh đôi nhưng dường như giữa hai đứa có sự khác biệt rất lớn về tính cách. Nếu tôi là một người có phần nóng tính và kiệm lời thì em tôi lại là người thân thiện và lương thiện.

Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Dưới bóng xanh có đôi mắt đẹp

Điệu múa uyển chuyển trong trang phục của phụ nữ dân tộc Mường. (Ảnh: Làng Văn hóa các dân tộc Việt Nam)
(PLVN) - Ngẩn ngơ dưới cây tếch đầu bản, Lương như người bị bắt mất hồn. Chân anh chạm vào những vụn li ti trắng như sữa của hoa tếch. Hương đào núi đã phảng phất trong gió. Hoa đào không biết lòng Lương đang bồn chồn đợi chờ. Anh giật mình khi nghe tiếng bà Tơi gọi.

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."

"Ngày hôm nay tôi mất đi một người bạn..."
(PLVN) - Bình không còn ở lại căn phòng đó nữa, không còn ở lại với vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những dự định dang dở nữa. Cây vạn niên thanh vẫn tốt tươi, nhưng một chiếc lá xanh tên là Hà Sơn Bình vừa rơi xuống…

Hạnh phúc là đi trên mặt đất

Thế hệ ngày nay luôn miệt mài tìm câu trả lời cho câu hỏi về hạnh phúc. (Nguồn ảnh: Youtube)
(PLVN) - Hạnh phúc là gì? Hàng triệu con người trên trái đất này, ngày đêm vẫn luôn đặt ra cho mình, cho nhau câu hỏi ấy. Nhưng làm gì có một khái niệm cụ thể, bất biến, chính xác cho hạnh phúc bây giờ? Mỗi một người mưu cầu khác nhau và giá trị của hạnh phúc đối với họ cũng khác nhau. Ở mỗi một thời đại, tiêu chuẩn sống thay đổi, giá trị hạnh phúc cũng đổi thay theo.

Nghe radio với ba

Nghe radio với ba
(PLVN) - Bữa Tết rồi tôi chở ba tôi đi chơi. Ba nói mở Ngọc Tân nghe hát đi. Tôi mở lại cho ba bài “Hà Nội và tôi” của Lê Vinh. Ông nghe say sưa và kết luận: “Ca sĩ chả có ai hát hay hơn Ngọc Tân”.

Gió về ngang căn bếp

Gió về ngang căn bếp
(PLVN) - Liên và Dũng là đôi bạn từ nhỏ, họ yêu nhau bình lặng, về chung một nhà, không ồn ào, biến cố, không trắc trở cấm ngăn.

Khai mạc Triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng”

Khuôn viên nơi tổ chức triển lãm.
(PLVN) - Ngày 15/3, tại Bảo tàng Mỹ thuật Huế, Hội Nghệ sĩ Nhiếp ảnh Việt Nam phối hợp với Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ Thuật tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức triển lãm ảnh “Tổ quốc bên bờ sóng” nhân dịp kỷ niệm 71 năm ngày Truyền thống Nhiếp ảnh Việt Nam (15/3/1953 - 15/3/2024).

'Sống' - liên kết sợi dây cội nguồn

Cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ. (Ảnh: NXB Kim Đồng)
(PLVN) - “Sống” là câu chuyện về một người mẹ kể cho con gái về những kí ức li kì xuyên suốt khoảng thời gian bà sống và làm việc trong chiến khu. Với hai tuyến thời gian quá khứ - hiện tại cùng các nhân vật đan cài, cuốn sách khắc họa hình ảnh của hai người phụ nữ của hai thế hệ.

Người đến sau

Tranh minh họa.
(PLVN) - Gió đêm rít từng cơn, dẫu nghe dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm lạnh lẽo những hình nhân đang khẽ đắm chìm trong cô tịch.

“Mẹ yêu con”

”Trên lưng mẹ” - bức ảnh của tác giả Lê Bích chụp năm 2005. (Nguồn ảnh: BTC)
(PLVN) - Tình mẫu tử luôn là nguồn cảm hứng bất tận, được nhiều nghệ sĩ thể hiện đa dạng qua nhiều hình thức. Trong đó, nhiếp ảnh cũng là một ngôn ngữ đặc biệt.

Dưỡng thần

Dưỡng thần
(PLVN) - Không gian ấy bình lặng mà tươi thắm, hoa đua nhau nở. Hoa vẫy mời chim chóc về ríu rít. Hoa gọi nhành nắng xuân. Tất cả do bàn tay ông Đức làm ra. Khi ông đang chăm sóc chậu mai chiếu thủy thì tiêng ông Hiệp vọng vào. Cổng chỉ khép. Ông Hiệp khoái trí cười với sắc hoa đón chào.

Điều đẹp đẽ chỉ ngắn ngủi vậy thôi

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Ngày Tết chúng ta nói chuyện vui, đoàn viên, hội ngộ, nhưng ngày Tết cũng có những khoảng lặng ngầm ngùi, sâu lặng, để thao thức về ngày đã qua và tương lai. Nghe radio những ngày này thấy toàn mở nhạc xuân vui tươi, hoan ca… đơn giản vì người Việt hay nói: Vui như Tết! Nhưng thực sự ngày Tết có phải là ngày vui vẻ hay là ngày tiễn đưa của thời gian và lòng người nặng trĩu suy tư?