Nghệ nhân

Tranh minh họa: Trần Công Nguyên
Tranh minh họa: Trần Công Nguyên
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Doãn hăm hở hùn vốn mở cửa hàng kim thủy khí, cung cấp máy móc. Vậy mà đổ bể.

Anh tiếp tục cùng bạn mở công ty tư vấn thiết kế, sau hai năm đạt một số thành tựu thì bị đẩy ra. Người bạn anh vốn tin tưởng đã tham lam thu hết thành quả về mình. Thôi thì phải tách ra tìm lối đi riêng. Bẵng đi một thời gian, trở thành doanh nhân thành đạt nhưng Doãn vẫn giữ nếp sống giản dị.

***

Đau. Nhìn thấy những ngôi làng phởn phơ giàu, nhà cổ bị đốn hạ, nhường cho nhà cao tầng, anh đau lắm. Đô thị hóa thổi vào làng quê của Doãn, một vùng ngoại thành từng được trầm trồ khen êm đềm có đủ đầy bến sông, cây đa, sân đình, với những con ngõ lát gạch nghiêng diễm lệ e ấp. Thế rồi mọi thứ ùn ùn thay đổi. Con cái giục bố mẹ đập bỏ để chia đất. Chim chóc bay hết. Trên nền trời bói chẳng có cánh cò nào bay lả bay la cuối chiều. Làng anh trơ khấc mỏi mệt vắng cây xanh. Đất đai hiếm hoi, không đập cái cũ xây hai ba cái nhà ống chia cho con thì làm sao con có chỗ ở. Cụ Đoàn Bá Hùng, bố của Doãn bảo: “Thiên hạ họ làm gì, mặc. Còn gia đình ta, những gì đời xưa để lại phải được gìn giữ”. Em trai Doãn bảo: “Làng trên xóm dưới phá hết rồi”. Cụ Đoàn Bá Hùng nói chắc như đinh đóng cột: “Cứ theo bố. Hẵng cứ tìm cách sửa chữa và giữ nguyên vẹn những chi tiết, họa tiết của ngôi nhà”. Cụ vận động người làng giữ nhà cổ ,nhưng không ai nghe. Họ dỡ ra bán đi. Cái nào không bán được thì làm củi. Một mồi lửa là những món đồ trăm năm thành tro bụi. Nghịch lý là nhiều nơi lại có mốt dựng nhà cổ bằng gỗ. Doãn hì hụi tiếc. Mặt anh giãn nở. Trong nỗi ê chề thất vọng vì bạn lừa, loay hoay vì việc riêng chưa thành, Doãn chộp được ý tưởng dựng nhà gỗ cổ cho các đại gia có nhu cầu. Một cách “trồng hoa lấn cỏ dại”. Doãn hỏi ý kiến, cụ Đoàn Bá Hùng bảo:

- Đó là nghề đòi hỏi tâm huyết, khó gấp ba bốn lần việc con làm tư vấn thiết kế. Bố biết con sống nghiêm túc, nhìn vấn đề cũng nghiêm túc, nhưng tuổi còn trẻ.

Doãn xin bố yên tâm. Anh nhạy với làng cổ cũng khéo léo nhận ra nhiều người thích trang trí mình bằng những ngôi nhà gỗ làm sang. Kẻ có tiền thiếu cả hiểu biết lẫn khả năng bài trí, họ sẽ cần những người như anh.

Có lưng vốn kiến thức kha khá, Doãn cũng bàn với hai người bạn có kiến thức và yêu vốn cổ hùn vốn lập xưởng chế tác, phục vụ nhu cầu. Anh được chấp thuận. Một trở ngại đã vượt qua, nhưng bắt đầu đâu có đơn giản. Thời gian đó những người trẻ như anh gặp nhiều khó khăn trong lập nghiệp. Làm sao để khách hàng biết đến mình đặt hàng, gây dựng uy tín? Kỹ thuật và vốn văn hóa về nhà cổ anh có, nhưng lấy đâu ra thợ và hợp đồng? Nhất là thợ có kỹ năng và kiến thức.

Nghĩ mãi, Doãn tìm đến làng Công, một làng mộc cũng có tiếng tăm trong vùng. May thay anh gặp lão nghệ nhân Lê Kiên có kiến thức về nhà cổ cũng mới nhận đơn hàng phục dựng cho hai “đại gia”. Tâm sự, cụ Lê Kiên điềm nhiên cười:

- Anh tìm đúng địa chỉ rồi đấy. Tôi cũng đang bí về họa tiết thời Lê. Đám trẻ ở làng nghề này chỉ ăn xổi. Tôi rất vui khi được gặp một kiến trúc sư trẻ tâm huyết như anh.

- Vậy xin cụ khơi mở cho nhãn quan của cháu.

- Người ta biết tiếng làng Công. Nhiều nơi về tìm tôi nhờ dựng lại nhà cổ. Tôi già rồi mà các con tôi lại không thạo. Thành ra lực bất tòng tâm. Cậu có tâm huyết như vậy, hãy tham gia với tôi. Nghe cậu nói thì đúng là một người ham học và hiểu biết.

Doãn nhận ra chính làng Công sẽ là nơi giúp anh khởi nghiệp. Bởi nơi đó tập trung những người thợ mộc lành nghề, nhưng còn thiếu kiến thức về phục dựng. Chỉ cần anh hợp tác với họ. Kiến thức kết hợp kỹ năng sẽ tạo nên hiệu suất cao.

- Vâng. Xin nhờ cụ chỉ dạy và cho cháu được tham gia.

Công việc không đơn giản. Doãn phải đôn đáo tìm hiểu, chiều lòng khách. Từ đó Doãn nắm bắt được nhu cầu thật sự của thị trường rất lớn. Nhưng cung không đủ cầu. Nhất là nhiều người lắm của nhiều tiền, đất rộng không thích xây những cái biệt thự bê tông lạnh ngắt, thiếu vắng màu xanh. Nhờ chịu khó, Doãn nhận được bốn đơn hàng. Đúng là cơ hội khởi nghiệp trời cho.

Doãn bàn với hai người bạn đồng chí hướng. Anh được ủng hộ. Doãn tin ở hai người bạn này. Họ mê quá khứ và sống nội tâm nên sẽ khó lòng phản bội anh như người bạn trước. Để làm giàu có kho tàng kiến thức, mẫu mã nhà cổ, Doãn tìm hiểu khắp trong nam ngoài bắc, đo, vẽ thiết kế, học cách dựng nhà chuyên nghiệp hơn. Chỉ cải tạo, làm lại một vài cái kèo, cái cột, bức phù điêu trong nhà mình đã khó. Nay phải hoàn thiện cả ngôi nhà, với ba gian hai chái, hệ thống cột kèo, dui, mè và những bức phù điêu gỗ mít… người thiết kế phải làm chủ được ngôn ngữ của nhà cổ. Đã không làm thì thôi, mở xưởng ra thì phải thể hiện độ chuyên nghiệp nhất định. Bố anh dặn: Con ạ, muốn tạo dựng tiếng tăm một doanh nhân - kiến trúc sư thì thời gian, tâm huyết bỏ ra phải nhiều hơn nữa.

***

Sao lại thế được! Đứng trước ngôi nhà cổ đầu tiên Doãn kết hợp với nghệ nhân Lê Kiên làng Công, anh thốt lên. Nó đã gặp sự cố. Sự việc không phải lỗi kỹ thuật mà chủ nhà bị trả thù nên trong lúc thi công gần xong nhà thì bị phóng hỏa. Người ta chất rơm đốt. Hàng xóm láng giềng phát hiện dập được lửa thì một góc nhà đã bị cháy. Cháy thì phải sửa. Một phần tư số kèo cột liên quan phải thay. Tiến độ công trình sẽ bị chậm lại vài tháng.

Anh bàn với chủ nhà, phải nhờ công an can thiệp. Nên đầu tư tâm huyết điều tra xem ai là thủ phạm và không để việc này tái phạm. Kế hoạch là thế. Khi bàn thêm có người bảo: Không nên nhờ công an, bởi khi thủ phạm bị đưa ra ánh sáng, sẽ lại có hình thức trả thù khác.

- Vậy phải dừng lại à? - Doãn hỏi.

Trong lúc bế tắc thì chủ nhà thông báo, đã tìm được thủ phạm, đôi bên đã dàn xếp để không ai được làm phương hại đến nhau nữa. Từ đấy đội của Doãn mới an tâm thi công. Ác thay, làm đi đã khó, sửa lại khó gấp đôi. Cứ thay mới toàn bộ đã đành, đằng này phải tận dụng phần chưa cháy cho chủ nhà để anh ta chịu được mức chi phí. Khi toàn bộ công trình ngạo nghễ đứng trong không gian khá hợp lý trên mặt bằng gần nghìn mét vườn, Doãn mới yên tâm. Anh ước giá làng mình có đại gia, dám dựng nhà cổ trong ngôi làng từng khá cổ kính này.

Công trình thứ hai đang diễn ra suôn sẻ thì một công nhân bị ngã gãy tay. Đã thế chủ công trình lại muốn hoàn thiện gấp, trong khi phải chia công nhân, đi làm ở một số công trình tu sửa nhỏ lẻ khác. Anh thiếu thợ lành nghề trầm trọng. Trong vài năm cũng chưa chắc khắc phục được ấy chứ. Doãn phải căng mình ra, trực tiếp đứng đục đẽo chính, quần quật gần hai mươi tiếng một ngày. Cổ mỏi. Mình mẩy đau nhức. Đi viện, bác sĩ chẩn đoán thoái hóa đốt sống cổ. Lại điều trị. Nhóm bạn đồng cam cộng khổ động viên: “Tuổi trẻ thì phải hành động”. Doãn cười. Thì rõ. Đúng ngày leo lên công trình thì Doãn ngã. Công nhân kỹ thuật hôm gãy tay chưa tháo bột thì Doãn bị trẹo chân. Chân anh phải bó bột. Đang quay như chong chóng lúc này thành người què, ngồi một xó, buồn thiu…

Công trình thứ ba có thuận lợi hơn chút, nhưng khách đặt muốn có đôi câu đối thể hiện sự ham học. Anh này từng là dân chơi có số má của họ Vũ làng Đoàn. Làng Đoàn nổi tiếng ham học. Săn tìm đâu ra đôi câu đối theo yêu cầu của gia chủ là điều không đơn giản. Không phải thứ gì cũng có thể mua bằng tiền. Doãn đánh tiếng với nhóm bạn sưu tầm đồ cổ nhờ vả. Hơn hai tháng giời hỏi han chưa có tin tức. Chủ nhà sốt sắng muốn có nhanh. Anh ta có đôi mắt to đen mơ màng. Doãn gọi bằng anh xưng em. Sau khi làm được một thời gian, Doãn phát hiện gia chủ có cô con gái học năm cuối Đại học Kiến trúc khá vừa mắt. À không, phải nói là xinh. Doãn ưng bụng lắm. Anh tính cách hỏi han. Việc đầu tiên là đổi cách xưng hô với gia chủ. Năm ấy Doãn đã ngoài ba mươi, cái tuổi tính toán vợ con là vừa vặn. Điều khiến Doãn ưng cô gái này, không chỉ vì tìm được người có hiểu biết về kiến trúc, mà trong đôi mắt của cô gái có cái gì đó hoài cổ. Doãn đã thành công. Sau khi cô gái ra trường một năm thì tổ chức đám cưới. Doãn không chỉ cưới được vợ xinh, mà còn được ông bố vợ trẻ, chỉ lớn hơn mình ít tuổi.

***

Thấm thoắt mười năm anh gắn với nghề với đủ chuyện vui buồn, nỗi nhọc nhằn và sự hưng phấn. Mỗi ngôi nhà gỗ giả cổ đều toát lên cái hồn và công phu của người thợ, các nghệ nhân và bàn tay cũng như khối óc của Doãn. Công ty Doãn Tân của vợ chồng Doãn đã có thương hiệu trong giới dựng nhà gỗ giả cổ. Người ta gọi anh với cái tên trìu mến “Doãn nhà cổ”, “Doãn ký ức” hay “Doãn nhà gỗ”. Còn anh vui với nghề dựng lại ký ức và mừng vì mình vẫn giữ được nhà cổ. Anh nghe ký ức rủ xuống lòng mình, nói với mình nhiều điều xưa cũ nhưng là vốn truyền thống cha ông. Bố anh vẫn hằng ngày chăm hoa, nuôi chim trong không gian bình yên ấy. Càng mừng vì làng anh đã có thêm người dựng một cái nhà gỗ giả cổ. Hôm nay có phóng viên gọi điện nhờ anh trả lời phỏng vấn. Một người nói: “Kiến trúc sư, nhà thơ, giám đốc Doãn ăn nên làm ra quá. Lần này được phỏng vấn chúng em cũng thơm lây”. Doãn cười hóm hỉnh, nói: “Hẵng cứ gọi tôi là anh Doãn, hay Doãn gỗ là được”.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh hoạ.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Đọc thêm

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.