Mùa tỏi cô đơn

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Mỗi khi tàu nhả khói chạm vào vòm cây xà cừ cổ thụ chỗ nền ga Điềm cũ sẽ rúc những hồi còi dài dằng dặc, tiếng bánh sắt lăn rình rùng trên đường ray. Đường gạch chật chưỡng dưới chân Miên.
Minh họa của Nguyễn Văn Học

Minh họa của Nguyễn Văn Học

Những hạt sương đậu trên vành nón Miên đã đua nhau rơi lã chã trước mắt cô, tiếng xe bò lộc cộc. Trên xe có năm bao rơm trấu mục Miên đã ủ từ năm trước với lân và phân chuồng. Vụ tỏi này Miên sẽ phải khác với vụ trước. Phả đã đay nghiến cô là ngựa non háu đá. Phả đã quăng một câu như người ta ném bát tỏi vào chảo mỡ nóng làm lòng Miên cháy xém.

Gió từ dưới đầm tạt vào mặt Miên vẩy theo mấy giọt sương. Đưa tay vuốt mặt để nhìn lên phía đường tàu cho rõ, những ngọn tre vẫn không lay động bởi sương đeo nặng trĩu. Miên bỗng nghe vẳng có tiếng rùng rùng của bánh sắt, tiếng còi rúc lên nhưng không rền vang mà trĩu xuống trong màn sương. Miên giật mình lùi xe bò bật trở lại. Ánh đèn pha rọi lóa lên, đoàn tàu lao tới ga Điềm cũ. Rồi có tiếng người kêu thất thanh: “Ối giời ơi, tàu đâm chết người rồi!”. Miên bỏ xe bò hốt hoảng chạy ngược lên. Người ta đang xúm lại bên vệ cỏ. Miên thấp thoáng trông thấy cái áo hoa tím đẫm máu, chiếc mê nón đã bẹp rúm, Miên choáng váng khi nghe tiếng ai đó kêu: “Là cô Nhưng vợ chú Bột”.

***

Những đêm khó ngủ, Miên vùng dậy rón rén đi lên gác xép, mở cái hòm gỗ lấy giấy bút ra viết. Lấy chồng đã lâu mà Miên vẫn chưa bỏ được sở thích viết. Miên viết về những vụ tỏi trên cánh đồng Mật, với những đêm thao thức nghe tiếng còi tàu rúc vào màn đêm, hay sự thổn thức khi ước mơ giảng đường chưa kịp với. Đã có đêm, đang lia cây bút trên giấy thì Miên thấy bóng người hắt lên bức tường trước mặt. Cuống quýt, Miên giấu vội vào quyển truyện chú Khả tặng. Phả hầm hầm đi lên. Phả nghi ngờ Miên viết thư tình hay nhật kí cho thằng nào. Giật lấy quyển truyện, Phả lướt nhanh qua tờ giấy. “Cô lên đây lén lút viết lách giữa đêm thì chỉ có mà tơ tưởng đến thằng nào. Truyện này ai tặng?”. “Thì chú Khả tặng hôm dẫn anh đến chơi anh không nhớ à?”. Phả đọc một đoạn rồi xé toang tờ giấy, đoạn giật luôn cả cuốn truyện Khả tặng lần trước ném vèo vào góc nhà: “Có chồng mà còn văn vở”.

Miên sang nhà Nhưng, mở tờ giấy gấp tư nhàu nhĩ, những nét chữ cũng gẫy gập theo. “Có bài mới à?”. Nhưng luôn là độc giả đầu tiên và duy nhất của Miên từ xưa đến nay. Trước, Miên hay sang nhà Nhưng đọc truyện. Bố Nhưng đem về hàng bao tải truyện thanh lí trong thư viện cơ quan về cho con. Những chiều mưa hai đứa lên gác xép nằm đọc truyện, chán thì lăn ra ngủ. Trong những giấc ngủ giữa đống sách đó, Miên hay mơ được bay đến những vùng trời mới, mơ viết được những truyện hay như những tác phẩm trong cuốn sách kia. Miên có ước mơ theo học ngành văn học để sau này sẽ viết được truyện thật ngoài đời chứ không chỉ còn là trong giấc mơ. Giờ, con đường hàng ngày của cô sau khi lấy Phả là con đường gạch gồ sống trâu đi lên đồng Mật với những vụ lúa, vụ tỏi gối nhau.

***

“Có mấy quyển truyện trong hòm của Nhưng, Miên cầm về mà giữ”. Chồng Nhưng, Bột, đã gọi Miên đến, chỉ cho Miên cái hòm cá nhân của Nhưng. Bột gầy tướp như cây tỏi lép, râu ria lởm khởm. “Cả mấy cuốn lưu bút thời học sinh nữa này, có tới chục trang của Miên”. “Sao không để đó làm kỉ niệm, Nhưng mới mất được mấy ngày?” Giọng Bột bã bượi: “Nay đầy một thất, có gì của cô ấy đem đi hóa hết”.

Sau nửa tháng Nhưng mất, có nhiều lời đàm tiếu về cái chết của Nhưng. Người bảo, Nhưng bị mất ngủ, đi làm đồng sớm, băng qua đường tàu không biết tàu chạy qua bị tàu đâm. Người thì đồn Bột đi làm xa vợ, cặp bồ trên chỗ làm, Nhưng biết uất quá tìm đến cái chết. Người thì bảo tuổi Nhưng năm nay có hạn nặng. Miên không tin Nhưng lại có thể tìm đến đường tàu để kết thúc sự sống thê thảm đến vậy.

Chiều ấy, Nhưng chạy sang Miên, mắt đã sưng mọng. Nhưng uất nghẹn: “Bột chỉ đóng kịch thôi”. Có người mách Bột bồ bịch bên ngoài, Nhưng đã không tin. Bột đi làm xa nhưng tuần nào cũng về, cũng thương chiều Nhưng. Cho đến đêm qua, lúc Bột đi ăn nhậu với bạn về cởi quần áo vứt tệch trên ghế ngoài gian khách để đi ngủ, Nhưng nghe có tiếng điện thoại, lần mở mật khẩu, là chữ M ngược, một lần Nhưng đã nhìn trộm Bột mở. Trời đất sụp đổ dưới chân Nhưng khi tin nhắn con bé kia giục Bột lên ngay cơ quan để đưa đi bệnh viện. Bột đã cướp cái điện thoại và vả đánh bốp vào mặt Nhưng, rồi nhiếc móc Nhưng vô học, dám động vào điện thoại người khác. Cái tát làm tai Nhưng ù đi như xay thóc, chỉ còn nghe tiếng đoàn tàu lao rầm rập trên đường ray. “Anh là đồ phản bội hèn hạ!”. Bột gầm lên: “Mấy tháng trước cô sang bên Cẩm gặp cái thằng Khương kỹ sư nửa mùa để cặp kè, tôi lại gì…”. “Anh đừng có đổ tiếng ác cho tôi. Tôi sang đó để học hỏi kinh nghiệm trồng giống tỏi cô đơn”. “Một đằng thì chồng không có nhà, một đằng thì già chưa lấy được vợ, cùng cô đơn gặp nhau thì dính lấy nhau, chứ tỏi hành gì”. Nhưng đã muốn chết. Miên bảo: “Chết vì người phản bội thì vô nghĩa quá, phải hỏi cho ra nhẽ, không ở được thì chia tay”. Nói chia tay mà gạt được sự uất hận sao? Người ta có đủ năng lượng chết nhiều hơn là năng lượng cho cái sống đau sống uất. Còn bé Kem, còn bố mẹ. Nhưng òa khóc rưng rức. Miên ôm lấy Nhưng, đôi vai Nhưng rung lên.

Chiếc xe bò đuôi đã chất đầy những chăn màn, gối chiếu của Nhưng, cả cái giường cưới gỗ cũng được tháo ra, chất lên xe, cùng quần áo, tư trang của Nhưng, đầy một xe. Bột kéo lên bãi tha ma để hóa. Đồng chiều lởn vởn khói xám trong ánh hoàng hôn màu huyết dụ.

***

Mưa dai dẳng đến ba ngày khiến cho ruộng tỏi rụt lại, vàng ệch. Miên nẫu ruột, nhổ mỗi luống mấy cây đem sang bên Cẩm tìm gặp kỹ sư Khương. Không tìm Khương thì Miên cũng chưa biết xử lí thế nào. Áp dụng cách chăm sóc với tỏi ta sợ không hợp, chỉ chậm một ngày là hỏng cả ruộng. Miên mạnh dạn gõ cửa.

Khương quan sát kĩ mấy cây tỏi, chụp ảnh để báo cáo bệnh dịch và định sẽ viết bài tuyên truyền cách phòng chống cho bà con trồng tỏi. “Đây là tên thuốc, Miên đến tận đại lí của trạm bảo vệ thực vật huyện mà mua. Tỏi đang nhiễm nấm và bị chết rút. Phun thuốc lúc quang trời sẽ tốt hơn”. Miên lóc cóc đạp xe đi mua thuốc, may về đến nhà thì trời quang quẻ, mưa đã ngừng hẳn. Nhìn vào nhà thấy Phả về, đang nằm đo giường bấm điện thoại, Miên chợt thốt lên đầy hy vọng: “Anh về, đi phun thuốc hộ em nhé. Em thấy nôn nao khó chịu quá, khi em có...”. Chưa kịp nói cho Phả biết về niềm vui còn chưa rõ ràng, Phả đã chặn họng “Anh bận rồi!”. Tay Phả vẫn lướt điện thoại, mũi chân ngoáy như nắc nẻ, Miên nghẹn lòng.

Mấy nhà liền ruộng, trồng giống tỏi lai thấy Miên vác bình phun đã bàn tán với nhau rằng Miên và Nhưng rủ nhau làm ngông, vụ trước đã thua, vụ này vẫn còn muốn lao vào như thiêu thân lao đầu vào lửa, cái Nhưng thì đã vào miền mây trắng rồi. Miên không muốn nghe, cứ phun mải miết.

“Miên phải phun đúng kĩ thuật chứ?”. Bỗng Khương đi tới. Khương xắn quần lội xuống ruộng. “Nhìn tôi. Khi phun lia đầu vòi xuống dưới lá chỗ phần thân chính, rồi mới nhẹ nhàng lia đường rộng phía trên, nhớ phải đi xuôi theo chiều gió”. Miên xấu hổ đến xúc động. Từ bé đến giờ, lần đầu tiên có người dạy Miên phun thuốc. Khương quay lại chỉ cho Miên thấy mấy khóm tỏi bị sâu nặng. “Phải nhổ đi, đừng tiếc!”. Miên khom người cúi nhổ khóm tỏi. Bỗng: “A, thì ra chiều nay hú hí với giai ở đây. Phả đứng chắn trước mặt Khương. Phả đã tống hai quả đấm vào mặt Khương. Khương loạng choạng, máu mũi, máu mồm hộc ra. Miên lao vào giữ tay Phả. Cánh tay đàn bà dù chăm chỉ làm đồng vẫn không ăn thua gì trước một cái vung tay dẩy mạnh của Phả, Miên trượt chân ngã nhoài vào luống tỏi. Khương đỏ văng mặt, quăng bình lên bờ, lao vào Phả. Hai người quần nhau trên luống tỏi, mùi tỏi cô đơn xộc lên. Chỉ một cái đá hiểm, Phả ngã sõng soài, Khương phủi tay, đi lên bờ. Chiều xắt khúc, xám ngoét một màu.

Đêm ấy, Miên ngồi câm nín trên gian gác nhỏ, mấy trang giấy chi chít chữ, rồi lại gạch gạch xóa xóa. Khi tiếng đoàn tàu lăn bánh rùng rùng qua đồng báo hiệu canh ba thì Miên bắt đầu nắn nót viết lại từ đầu.

***

Tỏi cô đơn củ mỗi ngày một phình ra, nhìn căng con mắt. Chỉ hơn tháng nữa sẽ được thu hoạch. Chủ nhiệm hợp tác xã đã dẫn một đoàn cán bộ xuống tham quan ruộng tỏi nhà Miên và hứa chắc như đổ bê tông, khi nào thu hoạch Miên chỉ cần gọi trước hai ngày sẽ có xe của công ty thực phẩm M. đến cân.

Thêm một trang về những củ tỏi đang già trắng dưới đồng Mật. Trang này, Miên chỉ cần cầm bút, chữ đã chảy tràn ra giấy. Ngày cân tỏi cũng là một ngày hanh hao gió bấc. Miên chỉ mặc mỗi cái áo công nhân cũ nhổ tỏi vẫn mướt đẫm mồ hôi. Tiếng mấy bà hàng xóm Miên đã thuê công ngày nhổ tỏi kịp chuyến xe về cân cười đùa rộn vang cả mặt luống. Cân tỏi xong, Miên về tới nhà, ngoài sân, trời đã sâm sẩm tối. Phả về từ chiều, đứng trước cửa nhà đợi Miên, trên tay cầm một phong thư đã bị bóc, hở ra cái ruột thư màu hồng.

“Cô vẫn còn viết lách mấy cái thứ lãng nhách này hả?”. Giọng Phả chát chúa.

“Thư của em, sao anh dám bóc vậy?”

Phả gằn từng tiếng: “Tôi là chồng phải biết vợ nhận thư của ai chứ?”. Miên ức lắm nhưng chưa lấy được thư nên đành im. Phải lúc sau, Phả mới đưa thư cho Miên. Miên đọc thư, run người vì sung sướng: thư mời Miên đi dự lễ trao giải cuộc thi truyện ngắn của Tạp chí H., cô được giải khuyến khích. Giọng Phả gầm gừ: “Mai trao mà nay mới nhận được thư. Cái giải còi. Cô bảo họ gửi về cho, không đi đâu cả, bụng mang dạ chửa thế kia! Tôi là tôi cấm đấy nhá!”.

Mặc kệ Phả nói khó nghe, Miên đi ra cầu ao. Mặt Miên hồng rực như cánh hoa nở trước cổng, tay Miên từ từ nâng tờ giấy màu hồng có in tên cô trang trọng lên môi, Miên khẽ đặt lên đó một nụ hôn. Mùi tỏi cô đơn thơm sực, cay xè, hôi hôi bay lên theo cơn bấc hanh hao vừa thổi tới.

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh hoạ.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Đọc thêm

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.