Hồi trước, bà sống với Lê Vi ở làng Phú Thượng (Tây Hồ, Hà Nội). Khi Vi sang Pháp, Lê Khanh không yên tâm để mẹ ở một mình nên mời bà về ở cùng. Thế nhưng, nghệ sĩ nào cũng cần không gian riêng tư, tự do và có thể tự lo cho mình nên bà nói vui với con gái là phải có nhà riêng bà mới về. Không ngờ Khanh liền mua cho bà một căn hộ nhỏ sát nhà mình để tiện chăm sóc.
Bà cười: “Tôi may mắn còn có một anh con rể người Việt. Ở đây rất tiện, mẹ con được gần gũi và chăm sóc nhau. Con gái đầu Lê Vân dù chồng là người Hà Lan không nói được tiếng Việt nhưng cũng rất yêu Việt Nam và chăm lo cho gia đình. Chồng Lê Vi người Pháp thì nói tiếng Việt như người Việt, lại còn hài hước, hóm hỉnh và đặc biệt thích các món ăn và văn hóa Việt”.
Thậm chí, anh còn có thể ăn được mắm tôm và đậu thối. Mỗi khi ra sân bay tiễn bà về Việt Nam hay gia đình Lê Vi trở lại Pháp, chàng rể bao giờ cũng đưa tiền “con biếu mẹ”. Và bà bao giờ cũng vui vẻ như với con trai: “Ừ, mẹ cảm ơn”. Con rể bèn ôm mẹ vợ hài hước: “ Mẹ giống tính con, ai cho gì là không từ chối”. Bà nói, thực ra mình không thiếu thốn nhưng biết đó là tình cảm của con nên nhận như nhận sự chân tình của người trong gia đình.
Cũng may, Lê Vân, Lê Khanh, Lê Vi đều vào học trường múa từ năm 11 tuổi và tự lập sớm. Thế nhưng, là người mẹ nên bà vẫn phải bươn chải lo cho các con. Dù nổi tiếng là đảm đang, tháo vát nhưng bà cũng không tránh khỏi sự suy kiệt thể lực, sức khoẻ, tinh thần. Tới nỗi, có khi chỉ còn 34 cân, lên sân khấu nói thoại yếu không ra tiếng, bà được yêu cầu thôi nghiệp diễn về... giữ quỹ. Làm trái chuyên môn sợ hỏng việc, bà xin ra khỏi ngành năm 1981.
Hồi đó, ra khỏi biên chế là một điều rất khủng khiếp vì không có tem phiếu, lương thực. Thế nhưng bà nghĩ vì con mình phải sống... Đi khắp nơi nhận may vá, đan len. Ngồi đâu, đan đó, gỡ áo lớn, đan áo bé, gỡ cả cái chăn to ra đan áo cho các con...
Nhìn người mẹ nghệ sĩ chân yếu tay mềm hớt hải đạp xe khắp thành phố nhận đủ loại việc, Vân, Khanh, Vi thương mẹ lắm. Tình thương của các con khiến nghệ sỹ Lê Mai luôn cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Thế nên, mẹ đan len các con cũng đan len, mẹ may áo các con cũng may áo...
Còn nhớ những cái Tết thời bao cấp nghèo nhưng rất được mong chờ và phải được chuẩn bị từ vài tháng trước. Mộc nhĩ, miến, nấm hương... không phải sẵn có mà mua ngay được. Hồi đó, dù vất vả nhưng Tết rất vui vì cả năm mới có bánh chưng, thịt đông, dưa hành, nem rán...
Có năm nghệ sỹ Lê Mai phải bán cả phiếu mua vải để có tiền mua cành đào về chơi Tết. Không khí đón Tết chộn rộn, nhẹ nhàng, thư thái và tao nhã. Ngày 29, 30 Tết cả ngõ kéo nhau ra gần máy nước công cộng để rửa lá, đãi đỗ, vo gạo và gói bánh làm náo nhiệt cả một góc phố.
Với nghệ sỹ Lê Mai, hương vị Tết nay không còn đậm đà như xưa bởi bây giờ thứ gì cũng có, chỉ cần ra chợ là ngập tràn đồ ăn, thức uống. Ngày bà còn bé, muốn có một cái Tết tươm tất là phải chuẩn bị trước đó hàng tháng trời. Đứa trẻ nào cũng háo hức được ăn bánh chưng, giò chả, thịt muối… những món mà ngày thường chẳng hề dễ có.
Song theo bà, Tết mỗi thời mỗi khác, thời nào cũng có cái thú vị, độc đáo riêng. Chỉ có điều không thay đổi ở Nghệ sĩ Lê Mai đó là năm nào bà cũng ra chợ Hòe Nhai gần nhà để chọn mua cành đào đẹp nhất mang về bày Tết. Và nhiều năm lại đây, cứ trước Tết anh con rể chồng Lê Khanh lại mang về biếu mẹ vợ cành mai trắng.