Cụ ông mù đi khắp nơi chữa bệnh miễn phí
(PLO) - Hai mắt mù lòa, thân thể bệnh tật nhưng cụ ông Thái Văn Hợp (Út Hợp) 70 tuổi, ở TP.Sóc Trăng lúc nào cũng lạc quan, vui vẻ. Không những thế, từ nhiều năm nay cứ nghe ở đâu khó khăn, ở đâu có mảnh đời cần giúp đỡ là ông xuất hiện.
"Buồn cũng đui, vui cũng mù"
“Giai đoạn đầu cũng khó khăn lắm nhưng rồi tôi nghĩ buồn cũng đui mà vui cũng mù. Thế thì tôi phải chọn cái vui chứ, chọn cái buồn làm chi. Vui vẻ chấp nhận nó, chung sống với nó nên tôi thấy mình vẫn còn hạnh phúc lắm. Hơn nữa, tôi thấy mình bị mất đôi mắt nhưng đôi tay, đôi chân hãy còn khỏe mạnh, “không có cái mình yêu thì hãy yêu cái mình có”. Tôi nhìn xuống chứ không nhìn lên, cuộc sống xung quanh còn bao nhiêu người cực khổ hơn mình, mình chia sớt với họ thì bản thân mình cũng thấy vui, thấy thanh thản” - ông Hợp tâm sự.
Biết ông có tấm lòng từ thiện nên bạn bè cứ nghe thấy ở đâu có khó khăn là lại “radio bằng miệng” đến ông. Có lần nghe người bạn kể nhiều bệnh nhân nghèo ở Bệnh viện Đa khoa tỉnh Sóc Trăng không có tiền mua cơm, cháo đến bữa ăn phải nhịn đói, ông bèn liên hệ với bệnh viện đặt vấn đề nấu cháo phát miễn phí. Nhờ vậy mà bếp ăn từ thiện tại Bệnh viện Sóc Trăng đã ra đời được gần chục năm nay. 300 phần cháo mỗi sáng, hàng trăm suất cơm chay mỗi trưa, chiều đã giúp bao gia đình nghèo vơi đi gánh nặng khi có người thân nằm viện.
Mảnh đất miền Tây thừa phèn, thừa mặn nhưng lại thiếu nước ngọt, biết nhiều địa phương người dân không có nước sạch dùng, thế là ông lại khăn gói lên Sài Gòn tìm bạn bè làm ăn khá giả vận động chi phí khoan giếng bơm tay cho hàng trăm hộ dân ở Sóc Trăng, Bạc Liêu. Lúc rảnh tay ở nhà, ông vò bột nghệ thành viên cho những bệnh nhân đau bao tử mà không có tiền mua thuốc.
Nghe báo đài đưa tin ở Vĩnh Châu (Sóc Trăng) có nhiều gia đình sống bằng nghề trồng hành tím, đôi mắt của các nông dân bị nhiễm bột thuốc trừ sâu nên nhiều người bị mù cả hai mắt, nghĩ bản thân mình bị mù trong chiến tranh đã đành, còn giờ là thời bình lại có những người bị mù vì lý do không đáng có thì thật tội nghiệp, ngay lập tức ông nhấc máy gọi điện cho người bạn thân làm bác sĩ ở Mỹ để hỏi thêm cách phòng tránh và được bạn gửi về cho 1.000 cặp kính bảo hộ lao động. Nhiệm vụ của ông Hợp là đến tận nơi trao kính cho bà con.
Nghe radio về trường hợp của một người mẹ ở Bình Tân, TP. Hồ Chí Minh đang phải một mình nuôi 4 đứa con ăn học; chị này lại bị bệnh ung bướu, từ vùng quê nghèo lên Sài Gòn lập nghiệp thấm thoắt đến nay đã gần 20 năm, bươn chải đủ mọi nghề để kiếm sống nhưng cuộc sống vẫn thiếu thốn, cơ cực; cuộc sống quá nghèo khổ nên chồng chị đã bỏ 5 mẹ con chị ra đi không một lời từ biệt, ghi nhớ số phận người phụ nữ bất hạnh trong đầu, ông Hợp lại âm thầm lặn lội đón xe từ Sóc Trăng lên TP.HCM giúp đỡ.
Ông Hợp tâm sự: “Có nhiều khi không phải cứ có tiền mới giúp được người khác đâu. Có khi tôi đến để động viên, để chia sẻ, an ủi bằng lời nói cho người ta vui, vượt qua khó khăn trước mắt. Trong đời người không gặp khó khăn lúc này sẽ gặp khó khăn lúc khác, nên có khi lời nói động viên còn quan trọng hơn cả tiền bạc. “Tại sao ông ý mù mà ông ý lạc quan vậy?”. Chắc chắn sau đó họ phải phấn đấu vượt qua nỗi buồn, chiến thắng chính mình, chứ suốt ngày than thân, trách phận thì bản thân mình còn thành gánh nặng cho xã hội chứ làm sao giúp đỡ người khác được”.
