“Cây xương rồng không gai” xứ Quảng
(PLO) - Cuộc đời lắm khi thật nghiệt ngã. Nhưng cho dù có nghiệt ngã đến đâu vẫn không thể dập tắt được nụ cười của những con người nghị lực, lạc quan và làm đẹp cho đời. Chính trái tim và tâm hồn tuyệt vời của những con người ấy đã nhen lên niềm tin, sưởi ấm biết bao số phận cô đơn và bất hạnh trong cuộc đời này. Trần Phước Ninh – nhà thơ tật nguyền xứ Quảng là một con người như thế!
Thấm thoát đã 10 năm Ninh trụ lại ở Sài Gòn, chưa một lần về quê, vẫn đơn độc và nghèo khó. Nỗi nhớ nhà, nhớ quê, nhớ mẹ cứ đeo bám anh hàng ngày nhưng sự nghiệt ngã của cuộc sống, với cơm áo gạo tiền anh đành chấp nhận làm đứa con bất hiếu. Cuối cùng anh cũng được nhà chùa tài trợ tiền về thăm quê. Đó cũng chính là tiền đề cho sự ra đời của một quán hàng có tên “Thi Hữu Quán”. Anh về quê và tiếp tục mưu sinh ở Đà Nẵng với nghề bán vé số. Được sống gần với quê hương, gần với mẹ già, anh thấy lạc quan, yêu đời hơn.
Bản thân anh Ninh từ nhỏ đã ham học hỏi, hòa đồng với mọi người, yêu thơ ca. Chính vì vậy mà tên của quán nhỏ cũng gắn liền với bản tính con người anh. Từ đây, anh cho ra đời nhiều bài thơ, tập thơ gắn liền với cuộc sống của mình. Với tâm tư tình cảm, với ý chí và suy nghĩ đó, những vần thơ của anh đã để lại trong lòng người đọc nhiều ấn tượng sâu sắc.
Và điều đặc biệt nhất là thơ của anh đã được nhạc sỹ Quốc An phổ thành ca khúc “Hát với dòng sông” từng trở thành bài “hit” của giới trẻ do Mỹ Tâm thể hiện. Những câu thơ đã nhắn gửi chút tình quê của những người con xứ Quảng tha phương cầu thực nơi đất khách quê người, là nỗi nhớ quê, nhớ con sông Thu Bồn hiền hòa bên nhà: “Em ngồi hát bên dòng sông/ Dòng sông nơi xa xôi, nơi đất khách quê người/ Từng chiều em hát cho vơi đi nỗi buồn/ Nỗi buồn của em, người lữ khách tha phương”.
Giờ đây cuộc sống của Ninh đã tạm ổn và anh đang ấp ủ tâm nguyện sẻ chia với những mảnh đời thiệt thòi, bất hạnh hơn mình. Bên cạnh việc quản lý quán sách, Ninh còn có niềm đam mê sáng tác thơ, chăm sóc mẹ già. Lợi nhuận từ việc bán sách, anh vẫn trích ra một khoản riêng để làm từ thiện. Sở dĩ, anh có ý nghĩ đó cũng chính là do dịp ở Sài Gòn anh bén duyên với nhà chùa. Nhờ chùa cưu mang mà anh mới có thể về quê và có được như ngày hôm nay.
Từ chiêm nghiệm về cuộc sống, anh nghĩ rằng: Nếu mình làm điều tốt với một ai đó cũng giống như trước đây một lần mình được giúp đỡ. Có khi chỉ một lần được giúp đỡ như vậy nhưng thay đổi được cuộc đời của một con người.
