Những vần thơ viết từ nỗi nhớ
Bế đứa con đầu lòng trên tay, chị Nguyễn Thị Mỹ (quê Thái Bình) vẫn e ấp thẹn thùng khi kể về chuyện tình của vợ chồng mình. Vợ chồng cưới nhau không lâu thì chồng chị - Trung úy Phạm Quốc Huy nhận mệnh lệnh ra đảo Sinh Tồn với chức vụ Phó đảo Trưởng hậu cần. Trường Sa tháng 9 mùa biển động, con tàu nhỏ bé như lá tre vật vã với sóng bão suốt 12 ngày đêm giữa đại dương. Anh Huy gọi điện về báo với vợ: “Bão to quá tàu không thể thả xuồng, anh và đồng đội vẫn ở dưới tàu chống chọi với bão tố”.
Nhận điện của chồng, chị Mỹ trào nước mắt. Chị ước mơ được ở bên chồng lúc này để chia sẻ với anh Huy bớt khó khăn gian khổ. Nhưng chị biết tất cả chỉ là mơ ước, chị chỉ có thể khuyên chồng vượt khó khăn, gian khổ để hoàn thành nhiệm vụ trong niềm yêu thương, nhớ nhung dâng tràn. Nỗi nhớ chồng cùng niềm khao khát được làm mẹ được chị Mỹ gửi vào những vần thơ dạt dào cảm xúc. Khi biết Báo Tuổi trẻ phát động cuộc thi “Cảm xúc Trường Sa”, chị đã gửi thơ dự thi. Và hạnh phúc bất ngờ khi bài thơ của chị đạt giải Nhất.
Chị Mỹ nhớ lại: ngày 16 /9/2011 chị gửi bài thì tháng 2/2012 nhận được điện thoại từ Báo Tuổi trẻ thông báo chị đoạt giải Nhất cuộc thi. Niềm vui vỡ òa, không khóc mà nước mắt cứ chảy quanh, ước mơ được gặp chồng nơi đảo xa luôn thao thức trong tim nhiều đêm không ngủ. Hôm vào TP.HCM nhận giải, đứng trên sân khấu chị chẳng nói nên lời. Niềm vui, nỗi buồn chen lẫn nhớ thương.
Cầm bó hoa trên tay từ Ban tổ chức, Mỹ nói với Ban giám khảo: “Em chỉ ước mơ được thăm anh trên đảo Sinh Tồn”. Khi mọi người dưới khán phòng yêu cầu tác giả đọc bài thơ đã đoạt giải Nhất, chị Mỹ nghẹn ngào xúc động, từng lời thơ như thấm vào gan ruột. “Chưa bao giờ em được đến đảo xa/Chỉ biết trên báo, đài, vô tuyến/ Rồi một ngày được nghe anh kể chuyện/ Lòng bỗng thấy nôn nao/ Ngày anh đi, em nước mắt tuôn trào/ Sợ sóng gió sẽ làm anh gục ngã/ Sợ xa quê sẽ làm anh vất vả/ Sợ vô hình, nỗi sợ chẳng thành tên/ Anh đi rồi để lại chút tình riêng/Để nhớ thương trong tim người vợ trẻ/Dẫu nhủ lòng rằng mình luôn mạnh mẽ/Cũng chẳng thể nào ngăn giọt nước mắt rơi...”.
Cả khán phòng như nín thở, rồi như vỡ òa bởi nhiều tràng pháo tay giòn giã. Những vần thơ lấp lánh yêu thương của chị Mỹ đã làm lay động trái tim của nhiều người dự lễ trao giải hôm ấy. Khổ cuối bài thơ chị tâm sự với chồng với một ước muốn cháy bỏng của người vợ trẻ: “Anh yêu ơi! không biết đến khi nào/ Em được nhìn thấy những điều anh kể/ Nhưng em tin có một ngày như thế/ Được thăm anh trên đảo Sinh Tồn”.
Bài thơ “Mơ thăm anh trên đảo Sinh Tồn” đã đoạt giải Nhất cuộc thi “Cảm xúc Trường Sa”. Ngoài tiền thưởng, tác giả Nguyễn Thị Mỹ được mời danh dự cùng “Đoàn góp đá xây Trường Sa” thăm chồng ở đảo Sinh Tồn.
Kỷ niệm đáng nhớ nhất trong đời
Chị Nguyễn Thị Mỹ trở thành nhân vật đặc biệt trong chuyến tàu chở 120 thành viên “Góp đá xây Trường Sa” thăm đảo Trường Sa. Đêm đầu tiên trên con tàu HQ-936 vượt đại dương đi đảo, trong khi mọi người tìm cho mình một chỗ nghỉ ngơi sau chặng hải trình, thì chị đứng trên mạn tàu nhìn về phía hướng tàu đi tới. Đôi mắt đỏ hoe nhưng không giấu nổi niềm vui. Chị nói: “Em sắp được gặp anh ấy rồi” khi tôi hỏi tâm trạng của người vợ gặp chồng ở tận chân trời Tổ quốc.
Chuyện tình lãng mạn của người lính đảo Sinh Tồn và cô gái quê lúa Thái Bình được chị Mỹ kể lại: chị Mỹ và anh Huy gặp nhau tình cờ trong một đám cưới ở huyện Tiền Hải. Khi ấy anh Huy về phép từ Lữ đoàn 147 hải quân đóng quân ở Quảng Ninh. Cái duyên đưa hai người đến với nhau như ông trời sắp đặt. Đám cưới tổ chức gọn nhẹ sau hơn một năm yêu nhau bằng thư. Huy tiếp tục trở lại đơn vị huấn luyện để lại quê nhà người vợ trẻ bao niềm nhớ thương khắc khoải. “Thật ra cưới nhau 4 năm nhưng thời gian vợ chồng chỉ gặp nhau trên đầu ngón tay”, chị Mỹ chia sẻ.
Tàu HQ- 936 của Vùng 4 Hải quân chở chúng tôi đến đảo Sinh Tồn vào non buổi sáng sau khi đã dừng chân ở 4 điểm đảo khác. Trời bất ngờ nổi cơn giông, sóng bắt đầu nổi lên vỗ vào mạn tàu. Chị Mỹ choàng chiếc áo mưa màu huyết dụ đem theo quà từ đất liền và được ưu tiên xuống xuồng CQ số 2.
Chiếc xuồng CQ số 2 lao về phía đảo. Chị Mỹ cầm bó hoa nhựa trên tay ngóng tìm chồng trong số các chiến sĩ đang đứng trên cầu cảng. “Quốc Huy đâu, ra đón Mỹ đi”, một chị ở trên xuồng gọi to khi xuồng cách cầu cảng chừng mười mét. Một chiến sĩ trên cảng nói vọng ra: “Anh Huy đi ra đón chị Mỹ rồi”. Chị Mỹ òa khóc. Thì ra, vì nóng lòng mà anh Huy đã theo xuồng ra tàu đón vợ. Hai chiếc xuồng “lệch pha” nhau, chồng tìm vợ trên tàu, vợ tìm chồng cầu cảng.
Chúng tôi rơi nước mắt khi tận mắt chứng kiến phút giây trùng phùng của đôi vợ chồng trẻ. Anh Huy ôm chầm lấy vợ thổn thức: “Mấy tuần nay anh không sao yên giấc, anh cũng mơ gặp em ở đảo Sinh Tồn”. Người vợ trẻ chẳng nói nên lời, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài hòa lẫn vào gió mưa.
Vợ chồng Huy Mỹ được đảo Sinh Tồn bố trí một phòng riêng. 10 ngày vợ chồng gặp nhau trên đảo trôi nhanh nhưng khát vọng được làm mẹ, làm cha luôn cháy bỏng trong lòng đôi vợ chồng trẻ. Sau thời gian công tác trên đảo Sinh Tồn, theo yêu cầu công tác, anh Huy được điều về Kho 703 Cục Hậu cần Hải quân công tác, đơn vị đóng tại Thủy Nguyên (Hải Phòng). Thời gian này chị Mỹ rời quê lúa Thái Bình lên Thủy Nguyên, Hải Phòng để được gần chồng. Căn phòng của đơn vị mà hai vợ chồng mượn ở tạm tuy nhỏ nhưng luôn đong đầy hạnh phúc. Và cũng chính tại căn phòng tập thể chật chội ấy, chị Mỹ đã mang thai đứa con đầu lòng của hai người, hiện cháu đã 9 tháng tuổi.
“Đã mấy năm kể từ ngày được ra đảo Trường Sa thăm chồng nhưng trong tim em vẫn vẹn nguyên cảm xúc ngày nào. Với cả hai vợ chồng em, những ngày được sống, công tác trên đảo là sự kiện đặc biệt nhất, là những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời. Sau này các con em lớn lên, chắc chắn lũ trẻ sẽ rất tự hào vì điều đó.”- Chị Mỹ chia sẻ./.