Mất một tay, cụt một chân vẫn viết lên câu chuyện đẹp về cuộc đời

Anh Phong kể về cuộc đời mình.
Anh Phong kể về cuộc đời mình.
(PLO) -Do hậu quả của chiến tranh, anh Lê Minh Phong (SN 1978, quê xã Đức Phong, hiện nuôi tôm ở xã Đức Thắng, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi) sinh ra với cơ thể không lành lặn. Dù bị cụt một chân, một tay nhưng với ý chí và nghị lực, người đàn ông này vẫn viết lên câu chuyện đẹp về đời mình, khiến nhiều người ngưỡng mộ, khâm phục.

Bỏ đại học đi bán vé số lo cho các em 

Căn chòi rộng chừng 12m2 của anh Phong nằm cuối con đường đất ở bãi biển thôn Dương Quang (xã Đức Thắng). Chúng tôi tìm đến đây khi mặt trời gần khuất rừng phi lao ven biển, dưới hồ nước mặn trong xanh, một người đàn ông đang đeo kính ngụp lặn. Hỏi ra mới biết đó là người đàn ông tật nguyền mà mình muốn tìm.

Theo quan sát, hồ nuôi thủy sản này rộng hơn 1ha, dưới hồ, mực nước chừng 1,2 m, anh Phongcứ ngụp lặn liên hồi. Mỗi lần nổi lên mặt nước thì bốc thức ăn thả xuống đáy hồ. Sau 30 phút, anh lại đi xung quanh hồ, nhặt từng mớ rong vứt lên bờ. Trông anh làm việc, chẳng khác gì một người bình thường, nhanh nhẹn.

Từ dưới hồ nước bước lên, đứng trước chúng tôi là một người đàn ông trung niên có làn da đen sạm. Trên cơ thể anh, cánh tay trái bị cụt phân nửa, chân trái cũng cụt hết bàn chân. Sau khi tắm rửa, anh Phong pha tách trà uống cho ấm người. 

Hít thật sâu điếu thuốc, anh Phong bảo mình là con đầu trong gia đình 5 anh em. Số phận của anh là do chiến tranh để lại. Bởi từ năm 1972, cha mẹ anh đều tham gia kháng chiến chống Mỹ ở chiến trường miền Nam, sau đó sang Campuchia thực hiện nhiệm vụ quốc tế. 

Hòa bình lập lại, ông bà trở về quê hương lập nghiệp. Hai ông bà mang trên mình nhiều vết thương của bom đạn. Năm 1978, mẹ anh hạ sinh đứa con trai đầu lòng. Giây phút đó đáng lẽ là niềm hạnh phúc của vợ chồng người thương binh, ai ngờ họ nhận lấy những giọt nước mắt mặn chát. Đứa con họ sinh ra bị dị tật bẩm sinh, mất một cánh tay, một bàn chân không có. Người con đó chính là anh Phong.

“Dù vẻ ngoài của tôi không bình thường nhưng đã sinh, đã là con người nên cha mẹ chấp nhận số phận. Hàng ngày, cha mẹ chăm lo cho tôi để tôi khỏi thiệt thòi hơn những bạn bè cùng trang lứa. Rất may là sau này cha mẹ sinh 4 đứa con kế nhưng đứa nào cũng lành lặn. Nhìn những đứa em được lành lặn, tôi mừng lắm”, anh Phong bộc bạch.

Sinh ra mang kiếp tật nguyền nhưng anh Phong vẫn đến trường như bao bè bạn cùng trang lứa. Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, anh thi đậu vào một trường đại học, thế nhưng anh lại chọn cho mình lối đi riêng. Đó là vào TP.HCM bán vé số để kiếm sống.

Anh bảo, cuộc sống gia đình lúc ấy khó nghèo khó nếu mình tiếp tục đi học thì cha mẹ không có tiền để lo. Với lại, phía sau còn 4 đứa em, biết anh tật nguyền, nếu đi học thì các em sẽ nghỉ học để làm lụng kiếm tiền lo cho mình ăn học. Như thế, các em sẽ thất học, sau này cuộc đời các em sẽ khổ.

Những ngày ở TP.HCM, anh Phong rong ruổi khắp nơi bán vé số, rồi những đồng tiền đó, anh tích góp gửi về cho cha mẹ, nuôi các em ăn học. Có lẽ, anh đã hy sinh cho bản thân mình rất nhiều để đổi lấy 4 người em đều ăn học đến nơi, đến chốn. Ai cũng tốt nghiệp đại học, cao đẳng. Hiện tất cả đều đã có công ăn việc làm ổn định.

Cụt một tay, một chân, anh Phong vẫn làm việc như người bình thường.
Cụt một tay, một chân, anh Phong vẫn làm việc như người bình thường.

“Nếu có đam mê, tôi sẽ đi đến đích”

Anh Phong bảo, những tháng ngày bán vé số nơi đất khách quê người, anh có một suy nghĩ, chẳng lẽ cứ ở nơi đây lốc ca lốc cốc suốt đời bán vé số. Nơi đó kiếp làm người lang thang ngoài đường suốt ngày, đêm về ở trong căn nhà trọ chật chội. 

“Ở nơi phố phường nhộn nhịp, cuộc sống qua ngày được chăng hay chớ, nhất là việc bán vé số ngày càng nở rộ. Người bình thường họ đi nhiều, bán được nhiều hơn, còn tôi tay cụt, chân què chắc chắn không qua được họ. Cứ tiếp tục đà này thì đến một lúc mình sẽ đuối thôi”, anh Phong cho biết.

Và năm 2006, cơ may cũng đến với anh Phong. Đó là người dượng của anh nuôi tôm ở xã Đức Phong ăn nên làm ra nên rủ anh về giúp ông chăm sóc hồ tôm. Nghe vậy, anh nhận việc ngay.

 “Tôi làm công cho dượng được 2 năm thì nghĩ nếu mình đầu tư làm ăn thì sẽ tốt hơn. Dù tay chân đều bị cụt nhưng tất cả những công việc liên quan đến nuôi tôm tôi đều làm được. Bây giờ, quay máy chạy nước, tôi quay còn khỏe hơn trai tráng bình thường”, anh Phong cho biết.

Năm 2008, anh Phong ra vùng cát trắng thôn Dương Quang nơi này để thuê ao nuôi tôm thẻ chân trắng bằng phương pháp lót bạt trên cát. Cứ tưởng rằng, cái nghề này sẽ kiếm tiền rất béo bở nhưng không phải vậy. Nuôi tôm, giống như đánh cược với trời, cơ hội luôn là 50 - 50, thậm chí trắng tay.

Năm 2013, tôm bị bệnh, hết thuốc này đến thuốc nọ đổ xuống hồ nhưng không ngăn được cảnh tôm nổi trắng mặt nước. Và trái đắng đã đến, anh lỗ mất 120 triệu đồng.

“Nghề nuôi tôm lãi rất lớn nhưng rủi ro cao, song ở đây biết làm nghề gì hơn nữa. Ngôi nhà nằm giữa làng, đất chỉ làm được căn nhà để ở. Con tôm thua lỗ nên từ 2 năm nay, tôi đã chuyển qua nuôi ốc hương. Nó ít dịch bệnh, dễ nuôi hơn nhiều. Từng ấy diện tích, 1 năm 2 vụ, nếu không có sự cố xảy ra, trừ chi phí kiếm được hơn 200 triệu đồng”, anh Phong chia sẻ.

Hàng ngày, anh Phong cho cá vào máy cắt khúc. Sau đó, đưa xuống hồ cho ốc ăn. Công việc này không đơn giản, số thức ăn cho vào thùng rồi đi bỏ khắp hồ. Bỏ xong phải lặn xem ốc nơi nào ít, nơi nào nhiều để tăng thêm thức ăn. Còn đêm xuống, khi nhiệt độ xuống thấp, anh lại tháo nước và hút vào hồ cho đến khuya mới đi ngủ. Những công việc đó, một người bình thường đã rất khó, vậy mà anh Phong đảm nhận tất cả.

“Tôi luôn nghĩ, mình không có đủ bộ phận trên cơ thể, không làm được như bằng người bình thường thì chấp nhận làm chậm, làm lâu hơn. Ai làm được cái gì, tôi đều làm được hết. Thú thật, tôi không muốn trở thành gánh nặng cho ai, mình còn sức, còn nghị lực thì nuôi sống được bản thân. Với tôi, cuộc sống như một con đường, nếu có đam mê, tôi sẽ đi đến đích”, anh Phong tâm sự.

Căn chòi của anh Phong ở thôn Dương Quang.
Căn chòi của anh Phong ở thôn Dương Quang.

Hạnh phúc 

Thấy anh một mình loay hoay với công việc, chúng tôi liền hỏi đến chuyện vợ con, gia đình. Nghe khách hỏi, anh cười tươi: “Dù bị tật nguyền thế này nhưng cuộc sống gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi có người vợ hiền và 3 đứa con đều ngoan ngoãn. Bọn trẻ đều lành lặn. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời tôi”.

Theo đó, ngày đến đây thuê đất nuôi tôm, anh được một người làm mai mối. Chưa gặp nhau lần nào nhưng qua gần nửa tháng nhắn tin, anh mạnh dạn nói yêu chị. Cứ lạ thành quen, người con gái miền biển Đỗ Thị Mỹ Lệ (SN 1982, ở xã Đức Thắng) xuôi lòng. 

Ngày anh đến xin cha mẹ chị Lệ cưới thì phía gia đình phản đối rất nhiều. “Người tật nguyền như tôi, lấy vợ rất khó. Cha mẹ thương con thì ai cũng phản đối con gái mình lấy một đứa tật nguyền cả. Vì đơn giản cuộc sống sau này sẽ khó khăn, sẽ rất khổ, thậm chí còn phải lo ngược lại cho chồng. Nhưng chúng tôi yêu thương thật lòng nên cuối cùng cha mẹ cũng đồng ý,  cũng về chung sống trong một mái nhà”, anh Phong thổ lộ.

Từ ngày cưới đến nay, dưới mái nhà ở xã Đức Phong, anh Phong thường xuyên vắng mặt. Ngày ngày, anh chăm sốc con ốc hương để kiếm thu nhập nuôi các con. 

“Rồi mình sẽ già yếu sẽ không còn sức bám trụ ở ao hồ, nay mai khi có vốn tôi sẽ mua một miếng đất nằm ở trung tâm. Lúc đó sẽ giải nghệ về buôn bán, giờ mỗi ngày trôi qua chỉ mong con ốc không bị bệnh để ước mơ đó sớm thành hiện thực”, anh Phong tâm sự.

Đọc thêm

Cẩn trọng với "thầy thuốc" online

Người dân nên tiếp cận thông tin trên mạng xã hội từ các nguồn uy tín. (Ảnh: PV)
(PLVN) -  Việc tiếp nhận thông tin chưa được kiểm chứng, không bảo đảm độ chính xác tiềm ẩn nhiều rủi ro. Đặc biệt trong lĩnh vực y tế và sức khỏe có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng con người.

Tìm giải pháp đưa Việt Nam ra khỏi 'top quốc gia' có tỷ lệ hút thuốc lá cao nhất thế giới

Tìm giải pháp đưa Việt Nam ra khỏi 'top quốc gia' có tỷ lệ hút thuốc lá cao nhất thế giới
(PLVN) - Trong khi hút thuốc lá là yếu tố nguy cơ đứng thứ hai gây tử vong và bệnh tật, song Việt Nam vẫn là một trong những nước có tỷ lệ nam giới hút thuốc lá cao nhất trên thế giới. Trước thực trạng này, các chuyên gia đã trao đổi về những thách thức còn tồn tại để tìm ra các giải pháp thực hiện tốt hơn nữa mục tiêu phòng, chống tác hại của thuốc lá.

Hà Nội: Xử lý nghiêm các cơ sở vi phạm an toàn thực phẩm

Đoàn kiểm tra liên ngành công tác ATTP kiểm tra tại một cơ sở. (Ảnh: Bích Hằng)
(PLVN) - Ông Đặng Thanh Phong - Chi cục trưởng Chi cục An toàn vệ sinh thực phẩm (ATVSTP) cho biết, Thành phố hiện có hơn 72.000 cơ sở sản xuất, kinh doanh và chế biến thực phẩm, trong đó ngành Y tế quản lý khoảng 39.000 cơ sở. Cơ quan chức năng đã tăng cường thanh, kiểm tra và giám sát ATVSTP tại các cơ sở sản xuất, kinh doanh, dịch vụ ăn uống, thức ăn đường phố, bếp ăn tập thể.

Dịch sốt xuất huyết lan rộng

Dịch sốt xuất huyết lan rộng
(PLVN) - Trước đây, sốt xuất huyết chủ yếu tập trung ở Đồng bằng sông Cửu Long và ven biển miền Trung, tuy nhiên hiện nay, dịch lan rộng ra Đông Nam Bộ, Bắc Trung Bộ, Tây Nguyên. Đặc biệt, các địa phương miền Bắc như TP Hà Nội và một số tỉnh miền núi cũng đã ghi nhận dịch sốt xuất huyết lưu hành.

Nhập viện cấp cứu, điều trị tâm thần do hút thuốc

Bệnh nhân nhập viện do bị tràn khí màng phổi. Ảnh: Thanh Thanh
(PLVN) - Ông N.B.T (sinh năm 1969, ở Đông Anh, Hà Nội) mới được chuyển đến Khoa Cấp cứu, Bệnh viện Bệnh Nhiệt đới Trung ương trong tình trạng khó thở, đau chói vùng ngực phải, khi hít vào càng đau quặn hơn không chịu được.

Mối nguy 'bánh mì bẩn'

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Sự việc hơn 300 người nghi ngộ độc thực phẩm, 1 người không qua khỏi sau khi ăn bánh mì mua từ một tiệm tại tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu, khiến chúng ta buộc phải nhìn thẳng vào một sự thật. Đó là món ăn đường phố nói chung và bánh mì thịt nói riêng, nét “ẩm thực độc đáo” của Việt Nam; nếu không được chế biến, bảo quản kỹ lưỡng, không được quản lý chặt chẽ đầu vào, người bán không có tâm; thì đã, đang và sẽ là một mối nguy cho xã hội.

Rối loạn tâm thần do lạm dụng thuốc lá điện tử

Ảnh minh họa: BV Bạch Mai
(PLVN) -  Bệnh nhân cho biết, một đêm chỉ ngủ được 3-4 tiếng, ngủ không sâu giấc, ăn kém ngon miệng. Để giải tỏa những cảm xúc trên, bệnh nhân đã pha cần sa với tinh dầu thuốc lá điện tử để hút cả đêm, rồi ngủ gục trên giường, bỏ cả làm.