(PLO) - Khi những tia nắng xiên qua ngọn cây bao báp, tràn qua những bụi cây gai lầm lì, làm khô những vạt cỏ ướt sương đêm là lúc đám trẻ trong làng ríu rít đi lấy nước bằng những chiếc can màu vàng và mẹ chúng sẽ tới đội nước về bằng chính chiếc đầu của mình. Trong sóng sánh của tiếng khoả nước, mặt hồ bình yên, phẳng lặng như chưa từng gợn sóng, như chưa từng có những cồn cào thương nhớ, đêm qua…