Hồn quê xưa cũ

Hồn quê xưa cũ
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Mỗi lần về làng tôi thường tìm đến những nơi cất giấu kỷ niệm ấu thơ. Những con đường đất đá, bỏng rộp, mưa lầy, bàn chân chai sạm in dấu thuở nào... Trong khoảnh khắc của tâm tưởng, tôi cứ bước đi như thể, ngày xưa còn đâu đây...

Tôi nhớ như in, kho đựng lúa của đơn vị dự trữ quốc gia năm nào. Tôi nhớ sân kho đội sản xuất năm nào. Thời “văn minh hợp tác xã” làng quê nào ở phía Bắc chẳng có sân đội sản xuất? Làng tôi nhiều đội, nhiều sân, nhà tôi thuộc đội đông hộ xã viên nhất. Kho là nơi chứa lúa của đội sản xuất sau khi gặt về. Sân là nơi tuốt lúa, quê tôi dùng các trục lúa bằng sức người hoặc sức trâu. Mỗi lần dùng sức trâu, đội sản xuất kết 2 trục bằng đá làm một. Ấy là những vụ bội thu.

Thóc sau khi được trục/ tuốt, theo công điểm tham gia công việc đồng áng, đội sản xuất cho từng gia đình. Rơm được chia đều. Rơm với nhà nông một thời quan trọng lắm. Thời nhà tranh vách đất nó thế. Tranh lợp nhà có thể là rạ/ tóoc tức là thân cây lúa sau khi đã gặt xong; vách làm từ rơm trộn với bùn non. Rơm còn là thức ăn dự trữ cho trâu bò những ngày đông, tháng giá. Nhà nào rơm, rạ nhiều còn là chất đốt ở làng quê. Nhà nông nào thời đó đầu hồi cũng đều có một cây rơm, cây rạ. Cây rơm, cây rạ cũng được xem là tiêu chí của sung túc.

Sân kho ấy là một trong những nơi chúng tôi chơi trò đánh trận giả. Quê tôi còn gọi là đánh “tạch, tạch”. Bọn trẻ chia làm hai phe, không chỉ có con trai mà nhiều khi con gái cũng tham gia. Những đống rơm chưa được gánh về nhà, còn để lại trên sân kho qua đêm là nơi hai bên “ẩn nấp”, dàn trận.

Chiều tối sau khi ăn gì đó gọi là bữa tối, bọn trẻ lại í ới nhau “Tạch, tạch không?” và kéo nhau ra sân kho đội sản xuất. Đêm trăng cũng như đêm không trăng. Thường đêm trăng không chơi, bởi trăng sà xuống nhận ra mặt nhau còn đâu là thú vị? Bọn trẻ chúng tôi sau khi ẩn nấp sau đống rơm, đội rơm lên đầu che kín mặt mũi, thậm chí cởi áo đổi cho nhau, trùm đầu, trườn ra phía ngoài nhìn về phía đống rơm nơi có “đối phương”. Đoán ra ai là “tạch” và phải xướng tên. Nếu “trúng” thì người bị “tạch” phải ra ngoài, coi như đã bị “loại khỏi vòng chiến đấu”. Trường hợp người “tạch” sai, tất nhiên bị loại.

Thế mà cầm cự ác liệt. Phe nào bị “tạch” hoặc “tạch” nhầm hết quân là thua. Thời đó, bọn trẻ nhà quê chỉ có niềm vui đồng nội và cái bụng lúc nào cũng đói nên chẳng có gì để cá cược như bọn trẻ bây giờ. Cùng lắm là bôi nhọ nồi lên mặt. Mỗi lần rủ nhau đánh bài, bịt mắt bắt dê, con quay, trồng nụ trồng hoa, nhảy lò cò, kéo mo cau, bắn bi, chọi cỏ, đua vòng thúng, pháo đất...đều chuẩn bị trước lọ nhọ nồi. Thế thôi. Chơi trận giả, tức “tạch tạch” thì không cần, ban đêm tôi trời, bôi nhọ nồi ai nhìn thấy?

Tiếng la hét của “trọng tài”, tiếng cười rộn rã sau một trận phân bại thắng thua cứ thế mà náo nức. Phải có trọng tài, không chỉ lúc “dàn trận” mà có khối đứa giả vờ, không chịu bị “loại”. Hết trận này sang trận khác, mê mãi đến tận khuya.

Mỗi lần chơi trận giả như thế, đứa nào cũng gãi, bụi rơm bám vào da thịt, trộn đều vào tóc, mùi rơm quện vào hơi thở... Chơi xong, ùm xuống ao làng, về lăn ra ngủ. Những đứa trẻ cứ thế lớn lên, phần lớn đi bộ đội, tiếp tục “tạch, tạch” trên chiến trường khốc liệt. Đứa ốm xo, không đủ sức khỏe thì đi công nhân, trung cấp, đại học. Dù ở phương trời nào, giàu có lắm của, sanh chảnh đến đâu thì trong vị mồ hôi vẫn có mùi rơm rạ, mùi của những đêm chơi trận giả ở làng.

Tôi nhớ mãi bài đồng dao của ai đó “Con nít! Cái tên nó là con nít! / Cái mình nhỏ xít / Đội mão lá mít / Cưỡi ngựa tàu cau / Đứa trước đứa sau / Rủ nhau một lũ / Học rồi thì chơi / Xuống nước tập bơi / Lên bờ đấm đá / Miệng thổi kèn lá / Tò tít! Tít tít! Tò te! ...”. Và nữa: “Hay phất cờ tre / Rủ nhau mà chơi trò / Giả đò đánh trận / Bắn! bắn! bắn! bắn! / Pằng! Pằng! Pằng! Pằng !”. “Pằng, pằng” hay “Tạch, tạch” mãi là âm hưởng của ký ức.

Tôi thường lẩn thẩn như thế mỗi dịp về làng. Nơi làm kho thóc của ngành dự trữ, sân kho hợp tác xã, đội sản xuất khi xưa bây giờ là những căn nhà dân khang trang. Những ngôi nhà mặt “phố” của làng xưa đã mọc lên diêm dúa. Bọn trẻ không còn biết nơi đó đã từng là nơi xốn xang của một thời con nít. Bọn trẻ bây giờ, cũng ít đứa được người lớn nhắc đến những ngày xa xưa.

Tôi cứ thế lẩn thẩn, tìm về quá vãng. Lẩm nhẩm mãi trong đầu câu thơ từng viết “Quê bây giờ lên phố / Về quê thành bơ vơ”. Không chỉ tôi bơ vơ, biết bao thứ tưởng như thuộc về muôn thuở đã bơ vơ. Sau mỗi chiếc cổng làng, dẫu bây giờ được xây to, rất to nhiều thứ đã rỗng. Làng phố đã giàu nhưng một thời đã rỗng!

Đọc thêm

Sách thúc đẩy trào lưu tự học ở người trẻ

Sách là những “người thầy vô hình”. (Ảnh B.C)
(PLVN) - Một trong những lý do chính khiến sách học tập trở nên phổ biến hơn là nhu cầu tự học đang ngày càng mạnh mẽ, đặc biệt trong giới trẻ. Trong bối cảnh công nghệ phát triển nhanh chóng, những kỹ năng mà một người học được chỉ từ nhà trường có thể trở nên lỗi thời chỉ sau vài năm. Để tồn tại và phát triển, việc liên tục cập nhật kiến thức là điều bắt buộc.

Ký ức vàng son về chương trình hài kịch đình đám một thời

Ký ức vàng son về chương trình hài kịch đình đám một thời
(PLVN) - Những ai thuộc thế hệ 9X trở về trước chắc hẳn vẫn còn nhớ khoảng thời gian cả gia đình quây quần bên chiếc tivi, cùng nhau đón xem chương trình Gặp nhau cuối tuần, cùng nhau cười đùa và bàn luận rôm rả. Đến nay, dù thời gian trôi qua và thói quen giải trí đã đổi thay nhưng mỗi khi nhắc lại, nhiều người vẫn không khỏi tương tư về một trong những chương trình hài kịch gắn liền với ký ức của biết bao thế hệ.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Lan tỏa 'du lịch xanh' không khói thuốc

Nhiều điểm du lịch không khói thuốc. (Ảnh: Thủy Nguyễn)
(PLVN) - Môi trường du lịch không khói thuốc góp phần nâng cao tính chuyên nghiệp, phát triển du lịch bền vững gắn liền với bảo vệ, giữ gìn tài nguyên thiên nhiên, tạo nên những điểm đến “xanh” khiến du khách có những trải nghiệm thoải mái, dễ chịu nhất và lựa chọn mảnh đất hình chữ S này là điểm du lịch an toàn, thân thiện.

Chuyện nhà Tí và chuyện nhiều nhà khác

Chuyện nhà Tí và chuyện nhiều nhà khác
(PLVN) - Nhà văn Phan Thị Vàng Anh là cái tên không còn xa lạ với độc giả Việt Nam. Chị được biết đến qua bài thơ quen thuộc của bao thế hệ: “Hôm nay trời nắng chang chang, Mèo con đi học chẳng mang thứ gì”. Sau đó, chị tiếp tục ghi dấu ấn với tập tản văn “Nhân trường hợp chị thỏ bông” và tập thơ “Gửi VB”. Dù không viết quá nhiều, mỗi sáng tác của Phan Thị Vàng Anh đều khẳng định dấu ấn riêng, không cầu kỳ nhưng thấm thía và gần gũi với người đọc.

Hướng đi nào cho lễ hội có sử dụng động vật ở Việt Nam?

Ảnh trong bài: Đỗ Lê Thùy Dương (Tổ chức Động vật châu Á)
(PLVN) - Khi nói đến những lễ hội sử dụng động vật như chọi trâu, chọi bò, rước lợn, đua voi, đua bò... thì một câu hỏi đã được đặt ra bấy lâu nay nhưng vẫn chưa có lời giải đáp: “Liệu chúng ta có thể giữ lại bản sắc văn hóa này mà không làm tổn hại đến những sinh linh vô tội?”.

Mùa An cư Kiết hạ năm nay sẽ diễn ra như thế nào?

Mùa An cư Kiết hạ năm nay sẽ diễn ra như thế nào?
Trưởng lão Hòa thượng Thích Thiện Nhơn, Phó Pháp chủ HĐCM, Chủ tịch HĐTS GHPGVN thay mặt Ban Thường trực HĐTS GHPGVN đã ấn ký ban hành Thông bạch số 42/TB-HĐTS ngày 1/3/2025 về tổ chức khóa An cư kết hạ - Phật lịch 2569.

Kỷ niệm ngày Đức Phật xuất gia

Kỷ niệm ngày Đức Phật xuất gia
Ngày lễ kỷ niệm Phật xuất gia là ngày kỷ niệm sự hy sinh cao cả nhất, vĩ đại nhất, có một không hai trong lịch sử loài người. Bởi nếu không có ngày này thì sẽ không có ngày Đức Phật thành đạo, không có sự xuất hiện của bậc toàn giác Phật Thích Ca Mâu Ni sau này.

Tôn vinh tín ngưỡng thờ Mẫu và bản sắc văn hóa Tuyên Quang

“Tôn vinh tín ngưỡng thờ Mẫu và bản sắc văn hóa Tuyên Quang” (Ảnh: Cục DLQG).
(PLVN) - Với chủ đề “Tôn vinh tín ngưỡng thờ Mẫu và bản sắc văn hóa Tuyên Quang”, Lễ hội đền Hạ, đền Thượng, đền Ỷ La 2025 là sự kiện văn hóa - tâm linh lớn của tỉnh, giúp công chúng khám phá chiều sâu đạo Mẫu, đặc biệt là tục thờ Mẫu Thoải tại vùng đất thành Tuyên linh thiêng.

Vì sao khán giả yêu bóng đá nhưng chỉ yêu đội tuyển quốc gia?

Sân Thiên Trường luôn có lượng khán giả đến sân xem bóng đá cao nhất của giải V.League. (Ảnh: TXNĐ)
(PLVN) - Khán giả bỏ ra hàng chục triệu đồng để xem đội tuyển Việt Nam thi đấu tại AFF Cup, nhưng họ lại e ngại bỏ vài chục ngàn để xem các CLB thi đấu tại V.League. Trong khi đó, các giải đấu Vô địch quốc gia diễn ra hàng tuần ở châu Âu hay châu Á, châu Mỹ…, khán giả luôn đến đầy sân để cổ vũ cho CLB mình yêu thích.