Năm nay tôi 26 tuổi, tôi là một cô gái năng động, hoạt bát, thân thiện và cũng rất nhẹ nhàng.
Hôm nay tôi viết những dòng tâm sự này mong các bạn hãy cho tôi một lời khuyên để tôi biết con đường nào tôi nên đi. Hiện giờ tôi rất mâu thuẫn.
Hôm qua tôi xem một bộ phim, hai nhân vật chính kết thúc bằng một đám cưới hạnh phúc, khi chú rể trong phim ôm cô dâu vào lòng và hỏi: “Em có hạnh phúc không?” Hiển nhiên là hai người đó hạnh phúc đúng không các bạn? Ít nhất là hạnh phúc dù chỉ trong phim. Tự nhiên tôi thấy chạnh lòng và nghĩ về mình. Tôi cũng có bạn trai, bạn trai tôi lại rất yêu tôi, trân trọng tôi, cưng chiều tôi nhưng tôi lại chưa bao giờ biết được thế nào là cái hạnh phúc tình yêu khi ở bên cạnh anh, điều tôi cảm nhận được là sự an tâm không lo lắng gì về tình cảm của anh.
Hiện tại cuộc sống gia đình tôi cũng đã khá hơn rất nhiều nhưng trước đây gia đình tôi rất khó khăn, cuộc sống thiếu thốn dạy tôi nhiều thứ, dạy tôi biết mình phải cố gắng và vươn lên để thoát khỏi cái nhìn không thiện cảm của người khác dành cho gia đình. Tôi có một quan điểm sống về tình yêu mà đến bây giờ tôi mới biết mình rất ích kỷ: "Không ai yêu mình bằng mình”, vì thế tôi chưa bao giờ dành tình yêu cho ai.
Tôi trân trọng những gì tôi làm ra, tôi không thích dựa giẫm người khác, nếu anh nào nhà giàu lắm tiền sẽ không nằm trong tầm nhìn của tôi. Cuộc sống khó khăn vất vả, sau khi ra trường tôi phải lo cuộc sống trong gia đình, đối với tôi, tình yêu là một cái gì đó không có thực, tôi sợ bị người khác lừa tình, sợ yêu ai đó rồi bị bỏ rơi, sợ ai đó hủy hoại đời mình rồi bỏ chạy... Trong cuộc sống tôi không sợ gì cả nhưng suy nghĩ của tôi trong tình yêu điều gì cũng làm tôi sợ. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi quen một ai đó, tôi phải biết rõ về họ, về tất cả mọi thứ, và quan trọng là người đó phải yêu tôi chân thành. Tôi sợ mình bị tổn thương vì khi đó tôi sẽ không đủ sức để lo cho gia đình, lo cho mẹ.
Rồi anh xuất hiện, anh không giống như những người đã từng theo đuổi tôi, anh không hào hoa, gia đình bình thường nhưng anh lại rất chân thành, tôi tin anh sẽ không bao giờ làm tôi đau lòng, và đặc biệt tôi biết về anh rất rõ. Tôi nhận lời yêu anh, lúc đó tôi nghĩ là rồi tôi sẽ yêu anh nếu sau này anh vẫn yêu tôi, còn nếu một năm sau tình cảm anh thay đổi thì khi chia tay tôi cũng không đau khổ. Tôi đã sai đúng không các bạn?
Đã hơn hai năm trôi qua tình cảm anh dành cho tôi một ngày một lớn, anh yêu tôi, chăm sóc, cưng chiều tôi... Đối với anh, tôi là tất cả, tôi đã quen có anh trong cuộc sống của tôi, có lúc tôi nghĩ có lẽ tôi đã yêu anh... nhưng khi ở bên anh, tôi lại thấy thiếu một cái gì đó, tình yêu anh dành cho tôi nhiều là vậy nhưng tôi lại thấy trống vắng, cô đơn. Lẽ ra tôi phải hạnh phúc lắm đúng không các bạn? Hạnh phúc vì có người yêu mình nhiều đến thế nhưng tôi cũng không thể hiểu được tại sao tôi lại không hạnh phúc trong tình yêu của anh. Điều tôi cảm nhận được là sự an toàn khi ở bên anh. Chính những điều đó khiến tôi thấy có lỗi với anh rất nhiều....
Các đây một năm tôi gặp người ấy, người ấy làm chung công ty với tôi nhưng khác bộ phận. Đối với tôi người ấy chỉ là một đồng nghiệp, thân hơn đó là một người bạn. Do tính chất công việc nên tôi và người ấy có điều kiện tiếp xúc nhiều hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn. Cuộc sống của người ấy chỉ có công việc và kiếm tiền lo cho gia đình... Tôi ngưỡng mộ người ấy lắm, vì anh một mình lo cho cả gia đình, lo cho mấy em học hành... và cũng không biết từ bao giờ, tôi quan tâm người ấy nhiều hơn ngoài công việc. Đến bây giờ, tôi mới biết quan điểm về tình yêu của tôi đã sai. Khi yêu, ta đâu cần phải hỏi lý do tại sao và yêu ai, ta cũng không thể hiểu được lý do vì sao ta lại yêu như thế!
Người ấy yêu tôi, tôi biết điều đó, tôi đã bật cười khi người ấy nói rằng: “Điều mà anh lo nhất là anh không thể theo đạo em, và em lại không thể lấy anh nếu anh không theo đạo”. Người ấy không biết tình cảm của tôi dành cho mình, người ấy biết tôi đang có bạn trai, người ấy nói với tôi rằng “Mục tiêu của anh là lấy em. Anh biết là hiện tai em chưa yêu anh nhưng anh tin chúng ta sẽ thành đôi”. Nghe câu nói của người ấy, tôi vui lắm... và tôi chỉ nói với người ấy rằng “Anh quá tự tin, rồi anh sẽ thất vọng. Em đã có bến đỗ dành cho mình”.
Tôi biết mình yêu người ấy, yêu không phải do người ấy đáp ứng đầy đủ những suy nghĩ của tôi, yêu vì sao tôi cũng không biết. Tuần nào người ấy làm ca đêm, một tuần không gặp, tôi nhớ người ấy nhiều lắm, nhớ rất nhiều và chỉ cần người ấy gọi điện nói nhớ tôi là tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, một hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời... nhưng sau cái hạnh phúc mỏng manh ấy, tôi cảm thấy mình có lỗi, có lỗi thật nhiều.
Tôi thật tội tệ và xấu xa đúng không các bạn? Dù tôi chưa làm gì có lỗi với bạn trai nhưng chỉ trong tư tưởng thôi là cũng đủ xấu xa lắm rồi. Bao nhiêu đêm tôi không ngủ, chỉ biết khóc vì thấy mình thật tệ khi tôi đã phản bội tình yêu của bạn trai tôi đã dành cho tôi bao năm qua...
Khi đang viết những dòng tâm sự này, nước mắt tôi lại rơi. Tôi đã sai, tôi quá sai rồi đúng không các bạn? Người sai là tôi, tôi phải chấp nhận, tôi không có quyền làm người khác đau khổ... Lẽ ra, tôi không nên chấp nhận bạn trai mình khi mình không hề có tình yêu... tôi quá ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, để rồi giờ đây tôi phải sống trong dằn vặt.
Tôi đã từng nghĩ dù có xảy ra chuyện gì tôi cũng không bao giờ từ bỏ bạn trai mình, không phải dễ mà có được một người yêu mình như thế phải không các bạn? Và chắc chắn dù tôi có yêu người ấy, tôi cũng không bao giờ can đảm từ bỏ những gì mình đang có để đến một điều mà không biết tương lai sẽ thế nào.
Tôi là người rất kiên định, nhưng đến giờ tôi không biết mình sẽ kiên định đến khi nào. Giờ tôi cảm thấy mệt mỏi khi ở bên cạnh một người mà lại nhớ đến một người. Tôi đã cố gắng không nghĩ đến người ấy nhưng tôi bất lực... tôi chỉ muốn đến một nơi nào đó không có bạn trai tôi, cũng không có người ấy nhưng tôi không làm được. Tôi còn công việc, còn gia đình...
Tôi không đủ can đảm để kết hôn cùng bạn trai mình, dù biết rằng anh sẽ chăm sóc tôi rất tốt vì anh rất yêu tôi... Nhưng nếu tôi rời khỏi anh, tôi là người độc ác và anh sẽ ra sao? Khi đó chắc chắn tôi cũng sẽ không đến với người ấy, vì tôi biết mình không thể bỏ đạo theo người ấy. Tôi hiểu rất rõ cá tính của người ấy, người ấy sẽ không bao giờ theo đạo tôi. Và hơn hết, dù biết mình yêu người ấy nhưng tôi chưa bao giờ mong muốn chúng tôi sẽ là của nhau.
Với cá tính của tôi, tôi sẽ không bao giờ đi vào con đường tình yêu mà đầy những chông gai. Tôi rất xấu xa đúng không các bạn? Bên cạnh một người yêu mình thật lòng nhưng lại suy nghĩ đến một người khác. Sống không thật với lòng mình sẽ rất mệt mỏi, nhưng để sống thật với lòng mình thì tôi sẽ ra sao?
Hãy cho tôi biết tôi nên làm gì để lòng thanh thản, bình an...
Cảm ơn các bạn thật nhiều vì đã lắng nghe tâm sự của tôi!
Theo 24h