“Ngôi sao màn bạc” của những năm 90 bây giờ đã là bà mẹ một con. Đi qua những thăng trầm, đi qua những sai lầm, trong cách nói của Việt Trinh là sự chiêm nghiệm đến u buồn, là sự chín chắn đến thanh thản. “Sự háo thắng đã khiến tôi đi từ sai lầm này đến sai lầm khác” Bẵng đi một thời gian dài, chị rời xa màn ảnh. Sau khi sinh con, chị bất ngờ quay trở lại với hàng loạt dự án phim. Công chúng thắc mắc mục đích trở lại của chị, chị muốn tìm lại những hư danh cũ, hay chỉ giản đơn là… kiếm tiền nuôi con? Nếu nói không phải để kiếm tiền nuôi con có lẽ không đúng, nhưng đó chỉ là một phần. Nghiệp diễn đã ăn sâu vào trong máu tôi, những năm không đi làm, tôi nhớ nghề kinh khủng. Tôi cũng đã thử sức ở một vài công việc khác, nhưng tôi không thấy hứng thú, chỉ thấy mệt mỏi. Khi đi làm phim, có những hôm quay tới sáng, tôi vẫn thấy mình sung sức, máu vẫn sôi ào ào, vẫn muốn được tiếp tục làm việc. Chính vì thế, sau bao năm rời xa, tôi nhận ra mình phải gắn bó với nghệ thuật đến suốt đời. Về việc tìm kiếm hư danh. Trên đời, ai cũng nghĩ thân mình là có thật, danh vọng là có thật. Nếu thân mình có thật, bạn có thể cấm mình tóc không được bạc, da không được nhăn, và cấm mình không được chết không? Đạo Phật dạy, thân thể chúng ta chỉ là vay tạm thôi. Danh tiếng cũng vậy, là thứ không có thật, hư vô vô cùng. Tiền bạc hôm nay nằm trong tay bạn, mai sẽ sang tay người khác. Chỉ có tình yêu là thứ duy nhất có thật trên đời. Tôi trở lại lần này với tất cả sự thoải mái, thanh thản, vì lý do của tôi chỉ nằm ở tình yêu.
Sau những năm dòng phim thị trường suy thoái, chị đã đi qua nhiều thăng trầm, đi qua cả những sai lầm tuổi trẻ… Nhưng khi chị trở lại, công chúng vẫn nồng nhiệt đón nhận, truyền thông cũng miệt mài săn tìm. Đón nhận tình cảm của công chúng bây giờ có gì giống và khác so với thời chị còn là một ngôi sao màn bạc? Tôi là một người may mắn. Sau những “sự cố” của mình, tôi vẫn luôn được khán giả yêu thương, được truyền thông đón nhận, đó là cái phước của tôi, và tôi thực sự cảm ơn. Tôi đã khác nhiều so với những năm 90. Những năm 90, khi đứng trước sự cuồng nhiệt của khán giả, tôi đã đón nhận vội vã, và nghĩ rằng, mình xứng đáng được như vậy. Sự vội vã, sự ngộ nhận đã biến tôi thành kẻ háo thắng. Tôi nghĩ mình như thế là giỏi lắm. Chính vì vậy, tôi đã đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Năm tháng qua đi, bây giờ tôi đón nhận mọi việc bình tĩnh hơn. Tôi nhận ra, tình cảm của khán giả là một áp lực lớn, buộc mình phải làm tốt hơn để không phụ lòng mong đợi. Những năm 90, tôi đã không biết đó là một áp lực, tôi nghĩ đó là một món quà mà tôi phải có.Chị trở lại, bên cạnh những cái vỗ tay chào đón, cũng có người cho rằng, thời của chị đã qua rồi, và chị nên nhường lại vai diễn, nhường lại “đất diễn” cho thế hệ trẻ. Chị có nghĩ đến “phân đoạn” này khi quay lại trường quay? Khi xưa, nếu nghe những câu như vậy, có lẽ tôi sẽ thắc mắc, tại sao anh (chị) lại không thích tôi? Bây giờ, tôi lại nghĩ, cô (anh) ấy nói như vậy vì họ chưa hiểu mình thôi. Khi nào hiểu mình, họ sẽ nghĩ khác. Khi bạn yêu thương, trong lòng bạn vui vẻ, thanh thản. Khi bạn ghét một ai đó, người chịu khổ đầu tiên, chính là bạn. “Kinh Sám hối đã làm thay đổi con người tôi” Người viết đã có dịp trò chuyện với chị cách đây hơn một năm. Khi ấy, chị cũng đã đi qua những thăng trầm, đã đi qua nhiều khổ đau, nhưng cách nói chuyện vẫn không có được sự chín chắn đến mức bình thản như lúc này. Em bé ra đời đã làm Việt Trinh thay đổi nhiều đến vậy? Đúng. Con trai ra đời đã khiến tôi quên cả mình là ai. Tôi cầu nguyện cho con trai và làm tất cả vì con trai. Tôi chỉ nói thế này, khi mình chết đi, gia tài lớn nhất mình để lại cho con cháu không phải là tài khoản triệu đô hay là ngôi nhà triệu đô đâu bạn, gia tài lớn nhất ta để lại cho con là đức mẹ, là phúc đức. Khi tôi có thai, tôi đã đọc kinh rất nhiều, có đêm tôi đọc kinh từ 3h sáng đến 7h sáng. Trước ngày sinh vẫn ngồi đọc kinh. Tôi cầu nguyện cho con trai mình, tôi cầu nguyện sinh ra con trai biết yêu thương, biết sống nhân từ. Việc sinh con trong quan niệm truyền thống vẫn phải hợp thức hóa bằng một lễ cưới chính thống. Chị đã sinh bé khi chưa có sự hợp thức ấy. Cách đọc kinh từ 3h sáng đến 7h sáng có phải để chị… bù đắp lại cho con? Không phải. Mỗi người sẽ có cách nghĩ riêng. Tôi không thể áp đặt suy nghĩ của mình lên mọi người. Tôi sẽ không giải thích gì cả. Tôi sẽ có cách nói cho con hiểu và tin rằng con sẽ hiểu.Trong giọng nói, trong suy nghĩ của chị thấm đẫm đạo Phật. Con người tìm đến tôn giáo đôi khi chỉ để chạy trốn khỏi những lỗi lầm. Điều đó có đúng với chị? Trước đây khi chưa đến với Đạo, nhìn người khác hạnh phúc, tôi rất buồn và ganh tỵ. Tôi nghĩ, mình cũng là người có tên tuổi, cũng chẳng đến nỗi nào, vậy mà không hạnh phúc bằng một chị lao công. Khi đến với Đạo, tôi hiểu ra rằng, mỗi người đều có một nghiệp, sống là để trả nghiệp đó, và chỉ có sống tốt mới giúp được nghiệp đó nhẹ hơn. Bạn là công chúa, chưa chắc đã hạnh phúc. Bạn là lao công, chưa chắc đã không hạnh phúc. Tôi đã hiểu ra được nhiều điều khi đến với đạo Phật. Tôi không chạy trốn. Tôi chỉ tìm kiếm một nơi có thể tâm hồn tôi thanh thản lại. Tôi đọc nhiều nhất là kinh Sám hối. Tôi đã thay đổi rất nhiều. Đọc xong cuốn kinh Sám hối, tôi đã dành một tuần chỉ để xin lỗi những ai tôi đã từng làm họ buồn. Có người ở tận Mỹ, tôi cũng tìm bằng được số điện thoại để gọi điện xin lỗi. “Người ấy là bí mật của mẹ con tôi”
Chị đã từng làm nhiều người buồn đến thế? Ai cũng vậy thôi. Có những điều, bạn nghĩ đơn giản là sự vô tư, nhưng khi đọc kinh mới biết đó là tội lỗi. Khi xưa, có lần tôi và nhóm bạn đã từng trêu một cặp đôi yêu nhau. Chị này tính rất hay ghen. Chúng tôi gọi điện giả vờ là cô bạn gái cũ dưới quê của anh kia… Chỉ là trò đùa vô tư, nghĩ là bà này hay ghen, chọc một bữa cho vui. Ai ngờ, hậu quả lại rất lớn. Chị ấy đòi tự tử. Đọc kinh, đó là một tội lỗi lớn. Tôi đã tìm kiếm số điện thoại của chị ấy một thời gian dài để xin lỗi về câu chuyện cũ. Trong số những người chị gọi điện xin lỗi, liệu có anh Phước Sang? (cười). Hồi đó còn trẻ, chuyện của tôi và Phước Sang chỉ là ngộ nhận. Bây giờ, chúng tôi vẫn là bạn. Tôi rất ngưỡng mộ gia đình Phước Sang và rất quý Kim Thư. Vả lại, tôi không thích nói chuyện tình yêu với một người đàn ông nào trên báo chí. Bố của con trai chị cũng luôn được giấu kín. Liệu có phải vì anh ấy đã có vợ rồi, hay vì, chị chưa tự tin với tình yêu đã có…? Đạo Phật cũng nói, đừng khoe hạnh phúc của mình với người khác. Hạnh phúc riêng nên kín đáo để giữ gìn và vun vén, như vậy mới bền lâu. Người ấy là bí mật của mẹ con tôi. Và bí mật này… rất đẹp. Tôi xin được giữ gìn. Dù có thể, cùng với thời gian trôi đi, mọi việc sẽ khác, nhưng bây giờ vẫn là một bí mật.
Theo Hiền Hương
Dân trí
Dân trí