Người đàn ông trung niên tóc “lấm tấm hoa tiêu” lặng lẽ đứng cúi đầu trước vành móng ngựa của TAND tỉnh Hậu Giang là bị cáo Trần Văn Thăng (SN 1957, ngụ xã Thuận Hưng, huyện Long Mỹ, tỉnh Hậu Giang). Ít ai nghĩ rằng người đàn ông có 4 đứa con đều đã trưởng thành này lại phải hầu tòa vì chuyện tình ái.
Người đàn ông vào tù vì tội gạ tình |
Bơi qua sông gạ tình rồi gây án?
Trưa ngày 9/1/2011, sau khi đã có rượu trong người, Thăng điều khiển xe máy đến nhà bà Nguyễn Thị K.L (kém Thăng tròn 10 tuổi) ở cách đó khoảng 1 cây số. Do nhà bà L ở bên kia sông không có cầu bắc qua nên Thăng phải dựng xe bên lộ rồi bơi trẹt sang. Thấy bà L đang nằm trên võng trước cửa hàng, Thăng đi lại ngồi gần rồi tỉ tê: “Anh yêu em, em có còn yêu anh không?”.
Trái ngược với những gì Thăng đang chờ đợi là câu trả lời dứt khoát: “Anh đừng nói vậy để bà con nghe thấy mà chê cười, em đã có chồng có con rồi”. Nghe vậy, Thăng quay ngoắt 180 độ: “Làm sao đi nói xấu tôi?”.
Lời qua tiếng lại, Thăng nổi cơn thịnh nộ rút cây dao trong túi quần ra đâm thẳng vào đùi bà L. Trúng dao nhưng với bản năng sinh tồn, nạn nhân đã gượng sức chạy ra lộ la lên “cướp, cướp”. Không buông tha, Thăng tiếp tục chạy theo nắm mái tóc dài bóng mượt của người phụ nữ tội nghiệp kéo lại làm bà L té xuống lộ. Lúc này, Thăng ngồi lên người bà L và dùng cây dao Thái Lan mang theo từ trước đâm liên tục vào vai và tay của bà L.
Thăng bị bắt tại trận còn bà L thì được đưa đi bệnh viện huyện để băng bó vết thương nhưng bà không ở lại mà lập tức đi về nhà. Gần một tuần sau (ngày 15/01/2011), do vết thương đau nhức nên bà L phải quay lại nhập viện điều trị đến ngày 17/3/2011 thì ra viện và có đơn yêu cầu khởi tố hình sự đối với Thăng.
Tại phiên xử sơ thẩm của TAND huyện Long Mỹ (ngày 24/10/2011), bà L cho rằng “bị cáo có ý định giết chết bị hại để cướp tài sản của gia đình bị hại chứ không phải là cố ý gây thương tích”. Còn lí do không nhập viện điều trị ngay ngày bị Thăng gây thương tích là do “bị cáo biết con của bị hại đang làm tại bệnh viện nên bị hại sợ bị cáo tiếp tục giết bị hại nên chỉ băng bó vết thương rồi về. Sau đó do đau nhức quá nên phải “đánh liều” nhập viện”.
Mập mờ động cơ gây án
Trong khi đó, Thăng cho rằng động cơ mình gây thương tích cho bà L là do bị bà L “nhục mạ”, làm vợ chồng Thăng hục hặc, cãi lộn với nhau.
Thăng trình bày: “Cách ngày xảy ra vụ án 5-6 ngày, có một người phụ nữ cùng ấp đến tiệm tạp hóa của gia đình tôi, lúc đó đang có khách, nói: “Bà L nói với mọi người là cậu làm những chuyện “phòng the xấu xí” với bả, ở dưới xã người ta nói um xùm, nói xấu cậu đủ thứ hết”...”.
Theo Thăng, nghe xong chuyện này thì ông ta cảm thấy rất xấu hổ và bực tức, đồng thời cũng vì chuyện này mà hai vợ chồng cãi lộn với nhau nên Thăng quyết định phải tìm gặp bà L để “hỏi cho ra lẽ”. Khoảng 7h sáng ngày 9/1/2011, Thăng điều khiển xe mô tô đi dự đám cưới ở xã bên và có uống rượu. 9h cùng ngày, Thăng đi về đám giỗ ở cùng ấp và tiếp tục uống rượu đến khoảng 12h. Lúc này Thăng nghĩ đến chuyện bà L nên đi lấy cây dao Thái Lan dùng để gọt trái cây bỏ vào túi quần rồi phóng thẳng đến nhà bà L thì xảy ra vụ án.
Chủ tọa phiên tòa sơ thẩm chất vấn:
- Vậy giữa bị cáo và bị hại có quan hệ với nhau như thế nào?
Thăng đáp:
- Cách đây khoảng 04 năm lúc đó bị cáo là cán bộ ấp còn bị hại cũng là cán bộ y tế ấp nên bị cáo cũng thường xuyên qua lại nhà bà L. Lúc này chồng bà L đi làm ăn xa, các con của bà cũng không có nhà nên giữa chúng tôi đã nảy sinh tình cảm nam nữ với nhau và đã nhiều lần rủ nhau đi nhà nghỉ để “tâm sự”. Chúng tôi mới chỉ chấm dứt khoảng 1 năm nay”.
- Khi bà L nhập viện thì bị cáo hay gia đình bị cáo có đến thăm hỏi bị hại không?
- Dạ có! Gia đình bị cáo có đến thăm nhưng bị hại không cho vào nhà nên phải quay về nhưng cũng có gửi bả số tiền gần 3 triệu đồng để bồi thường tiền thuốc men điều trị.
Một vị Hội thẩm hỏi:
- Khi bị cáo mang dao tới nhà bị hại thì bị cáo có ý định giết chết bị hại không?
- Dạ không có, bị cáo chỉ có ý định làm cho bà L sợ thôi chứ không có ý định giết người.
Tù treo thành tù giam
Trong khi đó, bà L khẳng định giữa bà với bị cáo không hề có chuyện tình cảm nam nữ, chẳng qua là vì bị cáo thường xuyên đến nhà bà chích (tiêm) thuốc nên bà có quen biết. Bà cũng thừa nhận: “Cũng có lần Thăng nói lời yêu thương tình cảm với tôi nhưng tôi đều thẳng thừng từ chối và nói tôi là người đã có gia đình rồi, hơn nữa tôi cũng không hề có chút tình cảm nào đối với Thăng...”.
Trước Tòa, bà L không yêu cầu bị cáo bồi thường thêm nhưng yêu cầu Tòa xử tù giam đối với bị cáo để răn đe người khác phạm tội.
Cuối cùng, Tòa nhận định: Hành vi của bị cáo là nguy hiểm cho xã hội, mặc dù thương tích của người bị hại chỉ có 4% nhưng khi phạm tội bị cáo đã sử dụng hung khí nguy hiểm nên đã cấu thành tội “Cố ý gây thương tích” theo quy định tại Khoản 1 Điều 104 BLHS.
Tuy nhiên, xét bị cáo phạm tội lần đầu và thuộc trường hợp ít nghiêm trọng; sau khi phạm tội đã thành khẩn khai báo, ăn năn hối cải; đã bồi thường, khắc phục xong hậu quả cho người bị hại; nhất thời phạm tội... nên đã tuyên phạt bị cáo Thăng 12 tháng tù nhưng cho hưởng án treo, thời gian thử thách là 24 tháng và giao cho UBND xã Thuận Hưng giám sát, giáo dục trong thời gian thử thách.
Cho rằng mức án mà Tòa sơ thẩm đã tuyên là không hợp lý, không mang tính giáo dục, cải tạo bị cáo cũng như góp phần răn đe tội phạm nên bà L đã làm đơn kháng cáo đề nghị xử bị cáo hình phạt tù giam.
Mới đây, tại phiên tòa phúc thẩm, HĐXX TAND tỉnh Hậu Giang nhận định: Hành vi của bị cáo mang tính chất côn đồ, hung hãn, gây bất bình trong quần chúng nhân dân nhưng cấp sơ thẩm xử phạt bị cáo 12 tháng tù cho hưởng án treo là không tương xứng với tính chất, mức độ phạm tội của bị cáo. Do đó, Tòa đã chấp nhận kháng cáo của bà L, chuyển sang hình phạt 12 tháng tù giam đối với bị cáo Thăng.
Sông Hậu