Phát hiện chồng có biểu hiện bất thường, bà Lê Thị Thu Hà (Thẩm phán, Chánh tòa Hình sự TAND tỉnh Trà Vinh) theo dõi và biết chồng mình có quan hệ với bà Lương Thị Mãnh (cán bộ Văn phòng UBND tỉnh Trà Vinh). Trong một lần gặp nhau giữa đường, bà Hà đã tát bà Mãnh 1 cái. Nhưng gần 1 tháng sau, bà Mãnh tố cáo bà Hà tổ chức đánh người dã man với hung khí nguy hiểm...
Từ một vụ đánh ghen
Chứng cứ duy nhất để bà Mãnh kiện bà Hà là biên bản ghi nhận sự việc do ông Nguyễn Văn Non, Công an viên ấp Lò Ngò, xã Song Lộc, Châu Thành, Trà Vinh lập, có chữ ký của ông Trương Quốc Hùng, Phó Công an xã Song Lộc.
Trong biên bản này, ông Non ghi nhận: Theo lời khai của bà Mai Thị Cẩm Hồng thì chiều 22/9/2009, khi đang ngồi trong nhà, nghe có tiếng xe máy dừng trước sân, bà nhìn ra thấy một người đàn bà xuống xe rồi nắm búi tóc người kia đang ngồi trên xe (bà Mãnh) và tát một cái vào đầu. Sau đó, một người đàn bà khác đi tới dùng nón bảo hiểm đánh vào người bà Mãnh làm bể nón. Đánh xong họ lấy luôn nón bảo hiểm của bà Mãnh bỏ đi.
Thế nhưng, biên bản mà ông Non lập không phải là ngày xảy ra sự việc mà sau đó 20 ngày và cũng không phải là do ông Cao Thanh Tùng (chủ nhà nơi xảy ra sự việc) cho công an biết như ông Non ghi trong biên bản. Cụ thể là ngày 12/10/2010, bà Mãnh và chị ruột là bà Thân đến nhà ông Non nói vào ngày 22/9, bà Mãnh bị hành hung tại ấp Lò Ngò nên nhờ ông Non lập biên bản sự việc. Ông Non đến nhà ông Tùng, hỏi bà Hồng rồi lập biên bản sự việc.
Tại biên bản làm việc với Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Trà Vinh ngày 12/01/2010 và khi trao đổi với chúng tôi, ông Non cho rằng mình đã xin ý kiến của ông Trương Quốc Hùng và được đồng ý cho ghi lùi ngày vào biên bản. Sau đó mấy ngày, ông Non trở lại nhà ông Tùng lập biên bản thu giữ vật chứng là các mảnh bể của chiếc nón bảo hiểm.
Sau khi bị đánh, bà Mãnh không đi khám và điều trị ngay mà 2 ngày sau mới đến khám tại Bệnh viện Đa khoa Trà Vinh. Nhưng theo ghi nhận của chúng tôi, toa thuốc mà bà Mãnh cung cấp cho Công an thì bà khai địa chỉ ở phường 1, thị xã Trà Vinh; xác định bà Mãnh bị đa tổn thương chưa xác định, sau đó dòng chữ chưa xác định bị gạch bỏ và viết lại là chấn thương PM (phần mền-NV) do Bác sĩ Dương Thanh Bình ký ngày 24/9/2009 (2 ngày sau bà Mãnh bị hành hung).
Theo Bác sĩ Nguyễn Thị Nga, Phó giám đốc BVĐK Trà Vinh thì trường hợp này bà Mãnh chỉ đến xin khám và nhận thuốc về, chứ không nằm điều trị tại Bệnh viện. Tuy nhiên, chúng tôi lại được bệnh viện cung cấp cho toa thuốc còn lưu tại bệnh viện mà người khám là Th.s, Bs Trần Thị Cẩm Vân ghi địa chỉ là Văn phòng UBND tỉnh Trà Vinh. Xác định bà Mãnh bị đa thương phần mềm, ngày khám cũng là ngày 24/9. Vậy 2 toa thuốc này, toa nào là chính xác?
Thông thường, khi bị thương tích “nặng nề” như tố cáo thì bị hại phải điều trị vết thương, chứ không thể nào để tới 2 ngày sau mới vào viện. Điều bất thường này cũng như sự nhập nhằng của 2 toa thuốc khiến dư luận hoài nghi tính trung thực về thương tích của bà Mãnh.
Ông Non đang nói về sự vụ
Tố cáo kiểu “kê khống"
Tại Thông báo số 03 của Phòng CSĐT về TTXH do Thượng tá Cao Văn Sậm, Trưởng phòng ký, nêu: “Qua xác minh được biết, trong khoảng thời từ tháng 7/2009 đến 23/8/2009, vào ban đêm chị Mãnh thường xuyên đến ngủ tại nhà nghỉ của anh Út, có cả anh Út ở cùng phòng. Vào ngày 23/8/2008, chị Hà xông vào phòng ngủ của anh Út phát hiện chị Mãnh và anh Út đang ở cùng phòng, chị Hà dùng tay nắm tóc chị Mãnh đánh thì được anh Út nắm tay cản ngăn cho chị Mãnh chạy thoát”…
Sau khi sự việc xảy ra lãnh đạo TAND tỉnh Trà Vinh đã kiểm điểm bà Hà và bà Hà thừa nhận việc chặn đường đánh bà Mãnh là sai trái. Xét về động cơ là do ghen tuông và hậu quả gây ra cũng không lớn nên chỉ dừng lại ở việc nhắc nhở bà Hà. Không đồng ý, bà Mãnh liên tục làm đơn gửi các cơ quan từ tỉnh đến Trung ương.
Trên thực tế, dù bà Mãnh tố cáo là bị đánh đến mức bể cả nón bảo hiểm, rách da vùng má phải, tét đầu chảy máu, 2 bàn tay bị xây xát, xướt môi và toàn thân bị bầm tím, nhưng trong toa thuốc BVĐK Trà Vinh cấp cho bà Mãnh đã không ghi nhận một vết thương nào. Cụ thể hơn, theo Kết luận giám định Pháp y số 322 ngày 24/12/2009 của phòng Kỹ thuật Hình sự Công an tỉnh Trà Vinh: “Trên cơ thể bà Mãnh không còn để lại dấu vết thương. Vì vậy tỉ lệ thương tật trên người bà Mãnh là 00%”. Kết quả này là phù hợp với ý kiến của bà Hồng- người trực tiếp xoa dầu cho bà Mãnh lúc đó: Bà Mãnh chỉ có một vết trầy xướt nơi sau gáy, còn những nơi khác không hề thấy thương tích gì.
Lý do gì mà bà Mãnh tố cáo theo kiểu “nâng vấn đề” như vậy?
Bình Minh