[Truyện ngắn] Sóng hồ trên núi

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Tương tựa cửa lều nhìn ra mặt hồ phía trước. Sương sớm bảng lảng, chờn vờn trên mặt hồ. Anh với tay rót một chén nước chè. Gió nhè nhẹ. Cái nhà bè dập dềnh khe khẽ. Tiếng cá quẫy nước lóc chóc. Mặt hồ lăn tăn sóng. Những con sóng nối nhau chạy vào sương mù.

Tương khẽ thở dài. Yên ắng quá. Một mình anh với những lồng cá lặng câm. Không! Không phải mình anh! Còn Phiên và bé Liền nữa chứ! Họ ở đâu đó trên mặt hồ kia thôi. Ánh mắt anh dõi sâu vào sương mù. Không có gương mặt nào ở đó cả. Mẹ con Phiên chỉ trở về với anh trong đêm mà thôi. Khi anh đã đổ nồi cám nguội xuống lồng cho lũ cá đói. Khi anh đã nằm nhìn lên bầu trời sâu thăm thẳm.

Trong tiếng gió lào xào, mẹ con Phiên sẽ trở về. Phiên ngồi bên cạnh, nhè nhẹ nắm lấy bàn tay anh. Anh nằm im và thở thật khẽ, giả vờ đang ngủ say lắm. Bé Liền nghịch ngợm leo lên người anh. Thằng bé nhẹ như một con mèo. Nó cúi xuống hôn nhẹ lên má anh. Nụ hôn lành lạnh và thơm như một cơn gió. Bàn tay Phiên vuốt ve nhè nhẹ trên ngực anh. Tương vòng tay ôm hai mẹ con vào lòng. Niềm vui miên man trong lồng ngực. Ấm áp quá. Anh muốn ôm ghì lấy hai mẹ con Phiên, muốn họ tan vào máu thịt mình. Nhưng anh không dám mở mắt. Tương sợ. Khi anh mở mắt, chỉ còn mình anh với túp lều dập dềnh trên mặt nước. Mẹ con Phiên hóa thành cơn gió bay xa tít tắp. Nỗi buồn như một vết dao xuyên qua ngực khiến anh đau nhức nhối.

* * *

Nhà Phiên ở bên kia hồ. Bản người Dao cheo leo lưng núi. Còn nhà Tương ở bên này, cũng lưng chừng núi. Hồ Nậm Khiêu ở giữa thung lũng. Nước hồ vượt qua một vách đá cao tạo thành một con thác lớn. Dòng thác ấy biến thành một con sông mải miết trôi xuôi. Tương chưa từng xuôi dòng sông ấy nhưng anh đã chèo thuyền vượt hồ, leo bộ lên bản người Dao rất nhiều lần. Anh quên con tim mình trên bản ấy từ ngày gặp Phiên. Mười tám tuổi, Phiên đẹp như ánh trăng rằm. Đôi môi đỏ mọng như trái nhót căng tròn. Tương ngẩn ngơ nhìn theo khiến chúng bạn cười ầm ĩ. Hôm ấy Tương cuốc bờ ruộng hộ nhà Lọ. Ngược dốc mãi, rồi cũng quen được Phiên. Phiên không khó tính, kiêu kỳ như Lọ vẫn bảo. Hôm ấy, lấy hết can đảm, Tương mới dám hẹn Phiên đến chợ. Phiên bẽn lẽn gật đầu. Khuôn mặt ửng hồng của Phiên làm trái tim Tương nhảy nhót cả buổi. Tương không biết làm sao mình về được đến nhà. Ngồi ăn cơm, bị bố quát Tương mới giật mình. Bố tưởng Tương bị bỏ bùa, mất hồn. Bố định đi tìm thầy cúng. Tương phải nói mãi bố mới nghe.

Tương đợi Phiên ở gốc trám già. Lúc Tương bắt đầu đứng, trời mới tờ mờ sáng. Đợi mãi mới thấy Phiên đến. Vậy mà Tương chẳng thấy khó chịu. Nụ cười của Phiên còn sáng hơn mặt trời buổi sớm.

- Đợi tôi lâu không?

- Tôi mới tới. Phiên mặc đẹp quá!

- Quần áo cũ cả rồi!

- Nhưng tôi thấy đẹp. Phiên mặc gì cũng đẹp!

- Mình đi thôi! Không đến chợ lại muộn.

Tương lấy hết can đảm nắm lấy bàn tay Phiên. Một luồng nóng từ bàn tay Phiên làm khắp người Tương tê râm ran. Phiên khẽ rụt tay. Tương cố sức giữ lại. Rồi Phiên cũng ngoan ngoãn để tay mình trong tay Tương.

* * *

Có tiếng ho từ phía bờ hồ. Tương ngẩng lên. Thiều địu một quẩy tấu lớn. Cô chật vật bước trên chiếc cầu tre ra nhà bè.

- Mẹ tôi đâu? Sao mày lại xuống?

- Mẹ ốm. Mẹ bảo tôi đem gạo với rau xuống.

Thiều bỏ quẩy tấu xuống sàn. Cô lấy đồ ra.

- Tương à. Tôi mua một cái áo mới. Áo anh rách hết rồi.

- Không cần đâu! Mày cầm về đi.

- Để tôi xem có vừa không.

Thiều ướm chiếc áo từ phía sau. Hơi thở nóng rực phả vào gáy Tương. Vầng ngực căng mẩy áp vào lưng Tương. Đôi tay cuốn chặt. Hơi thở mỗi lúc một dồn dập.

- Tương à! Cho tôi làm vợ đi.

Tương từ từ gỡ vòng tay Thiều ra. Đôi tay yếu ớt của Thiều không thắng được. Tương xoay người nhìn thẳng vào mắt Thiều. Ánh mắt Tương sâu hun hút và lạnh như nước hồ mùa đông.

- Mày về đi!

- Tương chê tôi có một đứa con đi theo sao?

- Không!

- Vậy thì sao? Bố mẹ đến hỏi cưới tôi đoàng hoàng cơ mà! Có cả lễ xin đón thằng Lim về theo cơ mà!

- Mày về đi. Muộn rồi đấy!

Tương đứng dậy bước ra phía ngoài. Thiều cúi mặt khóc rưng rức.

- Tương còn nhớ Phiên sao? Phiên đi năm năm rồi. Tôi đến nhà Tương cũng hai năm. Sao không nhìn tôi lấy một lần? Không thương tôi thì cứu tôi làm gì? Cứ để tôi chìm dưới đáy hồ như Phiên không tốt hơn sao?

Tương khựng lại. Anh quay lại nhìn xoáy vào mắt Thiều. Đôi mắt như có lửa.

- Không được nhắc đến Phiên!

- Nhắc thì sao? Phiên chết rồi. Anh phải nhớ là Phiên chết rồi. Phiên không về được nữa đâu.

Thiều vùng dậy níu lấy cánh tay Tương. Cô vừa gào, vừa lay như muốn Tương tỉnh giấc mộng. Tương ngẩn người rồi xô Thiều ra:

- Không. Phiên vẫn về với tôi...

Thiều loạng choạng mất đà ngã xuống nước. Cô vùng vẫy gào thét. Cô không biết bơi. Đã một lần cô chết hụt. Nhưng lần ấy chính cô nhảy xuống nước. Mối tình đơn phương với Tương. Cô lại có thai ngoài ý muốn. Hôm đám cưới bạn, Thiều say rượu. Cô tưởng người kia là Tương. Sáng tỉnh dậy, cô thấy xấu hổ và nhục nhã. Người lạ đến đám cưới rồi đi. Không để lại chút vết tích như cơn gió. Ba tháng sau, cô cảm nhận được sự thay đổi trong người. Cô biết một mầm sống đang nhen lên trong bụng mình. Cô không dám đối mặt với bố mẹ, với dân bản và với Tương. Cô chọn hồ Nậm Khiêu này để kết thúc. Và khi cô chìm sâu trong làn nước, cô nhìn thấy Tương. Tương vớt cô lên và cho cô về sống với gia đình. Nhưng Tương chưa một lần nhìn cô...

* * *

- Tương à! Cá đã bán được chưa?

- Được rồi! Mai con gọi người mua. À, hôm qua con đánh lưới được con chép to. Bố đem về nấu cháo cho mẹ.

- Lứa cá này có lãi không?

- Chắc cũng được. Thêm vào đủ xây cho bố mẹ cái nhà mới!

- Bố mẹ già rồi, cần gì. Mày để mà lo cho mày đi...

Ông Phín thở dài nhìn ra mặt hồ. Cái thằng con trai thông minh, giỏi giang của ông! Ông không biết nó nghĩ gì. Từ ngày con Phiên đi, ánh mắt và nụ cười của nó cũng chết chìm dưới đáy hồ này rồi. Không biết bao giờ nó mới cho ông một đứa cháu. Thằng Lim nhanh nhẹn, đáng yêu lắm. Nhưng nó không phải là rễ nhà ông. Ông thở dài. Tương nhìn vẻ mặt trầm ngâm của ông khẽ hỏi:

- Có chuyện gì không bố?

- Cái Thiều... À... Không có...

- Nó làm sao?

- Nó... nó đi rồi!

- Đi đâu?

- Không biết nữa! Sáng hôm qua dậy không thấy nó. Quần áo nó mang đi cả rồi. Nhưng không mang thằng Lim theo. Nó để lại thư bảo không về nữa...

- Bố mẹ định thế nào?

- Mẹ mày bảo phải trả thằng Lim về nhà ngoại thôi. Nó không phải người nhà mình.

- Vậy để mai con đưa nó về.

* * *

Chân tay cứng đờ, tê buốt đến tận óc. Chuột rút rồi. Tương không bơi nổi nữa. Sấm vẫn ùng oàng. Mưa trút xối xả trên mặt hồ. Hồ Nậm Khiêu sâu không thấy đáy. Người già vẫn bảo thế. Tương chìm dần xuống. Phiên đâu? Còn nửa tháng nữa là đám cưới. Hôm nay Phiên muốn đi chơi hồ. Tương chưa bao giờ từ chối Phiên điều gì. Anh mặc con thuyền lênh đênh. Phiên gối lên đầu anh nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm. Rồi Phiên đặt tay Tương lên bụng cô. Tương thấy mình tan ra trong niềm hạnh phúc. Tình yêu của anh đã kết trái. Anh sẽ đặt tên con là Liền. Con sẽ gắn chặt anh với Phiên đến hết cuộc đời. Một cơn giông bất ngờ làm thuyền lật. Không, Phiên không thể chết. Tương vùng vẫy. Anh cố gắng thét lên. Tiếng thét làm anh choàng tỉnh. Là cơn ác mộng. Không! Đó không phải là ác mộng. Phiên đi thật rồi. Nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt Tương. Anh thấy tức ngực, khó thở. Anh nhìn lại thì thấy một bàn chân nho nhỏ đang đặt lên ngực mình. Thằng Lim. Sao nó lại nằm ở đây? À, hôm qua Tương ngủ ở nhà. Anh định sáng nay trả nó về nhà ngoại. Lúc đi ngủ, nó vẫn nằm nem nép cuối giường cơ mà! Tương khẽ đặt chân nó xuống. Thằng bé hơi lạnh nên rúc vào nách anh tìm hơi ấm. Tương rùng mình. Một cảm giác quen thuộc làm anh chết lặng. Không phải bé Liền vẫn rúc vào nách anh mỗi đêm sao? Nước mắt tràn ra bờ mi. Tương cố mở mắt. Lần đầu tiên anh nhìn kỹ thằng bé. Gương mặt bầu bĩnh thật đáng yêu nhưng chân tay gầy guộc quá. Anh không biết những ngày qua nó đã sống ra sao. Không biết có được tình yêu thương của ai đó không? Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong ngực. Mái tóc tơ mềm mịn của thằng bé quệt vào nách anh buồn buồn. Bất giác, anh giơ tay xoa nhẹ lên mái tóc nó. Thằng Lim choàng tỉnh. Nó ngơ ngác nhìn anh rồi hơi nhích ra xa. Môi nó run run:

- Bố...

Tiếng gọi như một mũi dao phá tan băng giá trong trái tim Tương. Anh ôm chầm lấy thằng bé. Thật chặt.

* * *

- Con đưa thằng Lim về à?

- Không. Con đưa nó xuống lều cá!

- Sao?

- Nó là con trai con.

Tương dắt thằng Lim xuôi dốc. Nắng sớm vừa lên. Hai cái bóng vươn dài về phía trước. Thằng Lim líu ríu không theo kịp. Tương ngồi xuống cõng nó lên lưng. Ông Phín chợt thấy mắt mình cay cay. Hình như, sáng nay ông đã nhìn thấy con trai ông mỉm cười. Nụ cười khẽ như một tia sáng lóe lên trên mặt hồ buổi sớm. Nhưng ông tin, rồi tia sáng ấy sẽ hóa thành một mặt trời rực rỡ.

Truyện ngắn của Lục Mạnh Cường

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

Ly nước và nỗi buồn

Ly nước và nỗi buồn
(PLVN) - Nỗi buồn trong cuộc sống cũng giống như ly nước. Khi mới chạm đến, chúng ta có thể cảm thấy nó chỉ là một chút vướng bận. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, không buông bỏ, nỗi buồn ấy sẽ ngày càng đè nặng, khiến tâm hồn bạn mệt mỏi, đau đớn hơn.

Quảng bá hình ảnh Việt Nam qua nghệ thuật nhiếp ảnh

Nhân dân Sài Gòn diễu hành mừng thành phố được giải phóng (ngày 15/5/1975). (Ảnh tư liệu)
(PLVN) - Thông qua nghệ thuật nhiếp ảnh, nhiều hình ảnh vẻ đẹp của đất nước và con người Việt Nam, sự phát triển kinh tế, văn hoá, xã hội, an ninh quốc phòng đã được giới thiệu với Nhân dân thế giới, được lưu giữ thành tư liệu lịch sử phản ảnh các dấu mốc quan trọng của lịch sử phát triển đất nước.

Cuộc đời sóng gió của đại minh tinh Khánh Ngọc

(Nguồn: Nhạc xưa Blog)
(PLVN) - Nữ ca sĩ Khánh Ngọc ghi dấu trong lòng người yêu âm nhạc, phim ảnh năm 50 - 60 của thế kỷ trước nhờ tài năng và nhan sắc xinh đẹp. Bà được mệnh danh là nghệ sĩ toàn tài, xứng tầm với ba chữ “đại minh tinh”. Nhưng, đằng sau ánh hào quang, nữ ca sĩ đã trải qua cuộc đời đầy sóng gió.

Những 'chiếc nón cuộc đời'

Yến Trân giao lưu trực tuyến với các bạn trẻ. (Ảnh: T.Ư Đoàn)
(PLVN) - “Mỗi chúng ta đội một chiếc nón khác nhau, có thể là chiếc nón của kỹ sư, chiếc nón của bác sĩ… đôi khi định kiến bắt mình đội một chiếc nón của người nội trợ. Nhưng hãy tin rằng, bên trong bạn luôn có một sức mạnh, nội lực mạnh mẽ để đội chiếc nón của riêng mình”…

Văn minh khi tập yoga

Yoga nên được thực hành ở những nơi yên tĩnh, kín đáo. (Ảnh minh họa - Nguồn: Yoga năng lượng cuộc sống)
(PLVN) - Hiện nay, yoga là bộ môn được nhiều người Việt Nam lựa chọn luyện tập. Bên cạnh lợi ích về nâng cao sức khỏe, cải thiện tinh thần, vẫn còn đó những màn tập yoga “khó đỡ” nhận về nhiều ý kiến trái chiều của cộng đồng.

Hà Nội thời cận đại - từ nhượng địa đến thành phố (1873 - 1945)

Cuốn sách “Hà Nội thời cận đại”.
(PLVN) - Lịch sử Hà Nội thời kỳ cận đại, mở đầu vào các năm 1873, 1882 với hai cuộc tấn công thành Hà Nội của quân đội viễn chinh Pháp và kết thúc vào năm 1945, có thể xem là một giai đoạn bản lề trong việc định hình nên diện mạo của thành phố này. Đó là giai đoạn mà Hà Nội đi qua những năm tháng cả hào hùng lẫn thương đau, bị tàn phá và được kiến thiết, ở đó những biến động lớn lao đã hằn in lên trang sử của Hà Nội một dấu ấn không thể phai mờ đến tận hôm nay.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Thừa Thiên Huế đón nhận bằng của UNESCO công nhận những bản đúc nổi trên chín đỉnh đồng là di sản tư liệu khu vực

Trưởng Đại diện Văn phòng UNESCO tại Việt Nam trao bằng công nhận “Những bản đúc nổi trên chín đỉnh đồng ở Hoàng cung Huế" là Di sản tư liệu thế giới.
(PLVN) - Chiều ngày 23/11, tỉnh Thừa Thiên Huế tổ chức lễ đón nhận bằng của UNESCO công nhận di sản tư liệu “Những bản đúc nổi trên chín đỉnh đồng ở Hoàng cung Huế” là Di sản tư liệu thế giới và công bố hoàn thành dự án “bảo tồn, tu bổ tổng thể di tích điện Thái Hòa”.

Nét riêng của áo dài xứ Huế

Áo dài và nón lá Huế tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam
(PLVN) - Suốt dọc dài dải đất hình chữ S của đất nước Việt Nam, áo dài miền nào cũng có, thế nhưng riêng với xứ Huế, tà áo dài, nón lá đã là một phần của bản sắc văn hóa và vẻ đẹp riêng có của con người nơi đây.

Quảng Ngãi khai phá tiềm năng du lịch trên nền giá trị văn hóa truyền thống

Quảng Ngãi khai phá tiềm năng du lịch trên nền giá trị văn hóa truyền thống
(PLVN) - Trong quá trình cư trú, đồng bào các dân tộc thiểu số ở Quảng Ngãi đã kiến tạo nên các giá trị văn hóa đặc sắc được thể hiện trong tín ngưỡng, phong tục tập quán, làng nghề, ẩm thực… Việc khai thác những nét văn hóa vùng cao này không chỉ giúp bảo tồn mà còn thúc đẩy phát triển du lịch miền núi.

Bữa cơm gia đình – thứ quý giá đang dần mất đi

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) - Trong guồng quay hối hả của cuộc sống hiện đại, có một điều tưởng chừng như đơn giản nhưng lại trở thành xa xỉ: một bữa cơm gia đình đúng nghĩa. Đó là lúc mọi người quây quần bên nhau, không công việc, không điện thoại, chỉ có sự chia sẻ, tiếng cười, và tình cảm chân thành.