Trăm ngàn con sóng

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa
(PLVN) - Diễn thích tổ chức sinh nhật trên thuyền, đi nhè nhẹ trên mặt hồ rộng mênh mông. Như thế có cảm giác vừa lãng mạn, sang trọng mà độc đáo. Dù tốn kém, nhưng vì tình yêu Bảo đã chiều.

Nhận lời yêu nhau vào một ngày mưa. Khi đó, Bảo nhớ quá không chịu được, vượt hơn mười cây số đường để gặp. Lúc đó Diễn đang kiều diễm đứng trên tầng, thả hồn cùng mấy bài nhạc trẻ. Thấy Bảo nhiệt tình, Diễn hỏi: “Anh ướt hết rồi, có lạnh không?” Bảo lắc đầu. Diễn mắng: “Ướt hết rồi còn nói không lạnh”. Rồi cô đi tìm áo quần của người anh trai mới chuyển vào Sài Gòn còn để sót trong tủ cho Bảo mặc. Anh vui vẻ nhận lấy.

Cha mẹ vừa vào Nghệ An để tổ chức lễ thượng thọ cho chú ruột, người mà Diễn gọi bằng ông. Chỉ có hai người trong không gian vắng lặng. Diễn thấy mắt Bảo đắm đuối, không như những ngày thường, có lẽ anh đang có tâm sự dồn nén, cô chủ động ngồi xuống giường. Bảo tiến lại gần. “Diễn, anh có chuyện này muốn nói với em”. Diễn đoán được là anh muốn nói gì, nhưng cũng nói vâng, và hỏi lại anh muốn nói gì nào? Bảo ngập ngừng. Trước đây, nhiều lần anh ngập ngừng. Anh có cảm giác chưa chín muồi, hoặc là Diễn quá kiêu sa, chắc gì cô đã nhận lời. Hôm nay, bằng sự quyết tâm, cái quyết tâm làm nóng hổi trong tim anh. 

- Em đã thấy một người nhớ một người chưa? Anh nhớ em quá đi mất.

- Đấy có phải là điều anh muốn nói không? - Diễn hỏi lại.

- Còn nữa, còn điều này nữa. Anh muốn nói với em rằng, anh rất yêu em.

Thực ra không phải chỉ riêng Bảo chờ đợi tình yêu, Diễn cũng vậy. Cô cũng đợi chờ, nhưng cô không muốn mình bị “giảm giá”, phải cho ai đó muốn yêu mình khổ sở đôi chút mới được.

Bảo chinh phục bằng sự nhiệt tình, thận trọng và bằng con tim chân thành. Nhưng chỉ có người con gái hiểu được phần nào về sự đời và ít nhất có chút nhạy cảm trong mình mới nhận ra sự chân thành của anh. Nó không có hình khối, màu sắc. Hai người nhìn sâu vào mắt nhau. Diễn thấy nóng râm ran cơ thể. Tim Bảo thình thịch đập. Anh đưa tay ra nắm lấy tay cô. Rồi chính Diễn chủ động áp sát ngực mình vào ngực anh. Nụ hôn đầu đã diễn ra trong ngôi nhà…

Kỳ thực đây không phải tình đầu của Bảo. Năm đầu sinh viên, anh yêu một cô gái cùng lớp, ít hơn gần một tuổi. Đôi mắt sáng và đen, môi mọng hồng hồng. Nụ cười cực duyên. Cô tên Châm, rất được lòng bạn bè trong lớp. Cô rất yêu Bảo, nhưng mang trọng bệnh trong người, mà cô thì không muốn nói ra. Rồi cô cứ từ từ xa lánh anh. Cô nhận biết bao xấu xa về mình để anh có thể quên cô đi. Điều đó làm Bảo đau khổ biết bao. Anh cồn cào muốn đi tìm cô, mà cô đã chủ động tránh mặt thì khó khăn biết nhường nào. Ngoài ít giây phút trên lớp anh được nhìn, tan học cô mau chóng nhảy lên xe buýt đi về.

Nỗi đau đớn, khó hiểu khiến anh tiều tụy, cuối cùng cũng nhận ra được lý do. Vừa bất ngờ vừa thương cho người con gái. Anh cố gắng để cô hiểu rằng, anh còn yêu cô và mong xóa nhoà sự mặc cảm ấy. Nhưng mọi cố gắng của Bảo đều vô ích. Không lâu sau, cô gái đi tình nguyện cùng nhiều sinh viên khác ở vùng núi, rồi gặp lũ trên đường làm nhiệm vụ. Lũ đã cuốn mất xác cô…

Tình yêu đến không trọn vẹn trong đời. Anh khóc gọi tên người yêu những đêm trăng, nhưng chỉ có thể gặp được ánh mắt dịu hiền ấy trong tưởng tượng.

Chẳng bao giờ ngờ được mình có thể yêu được một cô gái con nhà giàu như thế. Diễn đã cho anh hiểu rằng, khi yêu là phải biết hy sinh, chấp nhận. Gia đình anh ở phố, chẳng phải là giàu có gì, tuy nhiên không đến mức túng thiếu. Để chiều chuộng, chăm lo cho tình yêu, anh phải cố gắng rất nhiều, làm thêm giờ để có thu nhập. Cô không đòi hỏi quá đáng, nhưng cô thích những nơi sang trọng, nơi mà cánh con nhà bình thường, sinh viên rất ít có cơ hội mơ mộng.

Diễn làm cho một công ty điện thoại, lương chẳng đáng là bao. Cô bảo em làm cho vui, để che mắt bố mẹ thôi. Bố mẹ thực ra không muốn cho em đi làm, nhưng em cứ đi, để được mọi người nhìn nhận là chịu khó. “Thực ra, chẳng đủ tiền phấn son”- cô nói. Câu nói đó làm Bảo giật thót người. Anh tự nhủ: “Mình có đủ tiền để cô ấy phấn son, váy áo không nhỉ? Cưới nhau rồi, mọi chuyện mình phải gánh chịu hết”.

Dù đã có lúc rất yêu, nhưng giờ đây Bảo thấy Diễn ngày càng xa vời với anh. Những câu nói, hành động, cử chỉ, và cả cách nghĩ của cô chẳng thể nào ăn nhập được với anh. Anh cảm giác hai người đang đi ngược chiều nhau, chẳng thể hợp được nữa. Diễn hoặc hờ hững, hoặc bỏ ngoài tai tất cả những lời nói của anh. Dưới mắt Diễn, Bảo đang già nua, lạc hậu. Sống giữa đô thành mà chỉ có mỗi ý nghĩ là “phải giữ mình”. Diễn nói: “Cái gì anh cũng sợ, anh chẳng còn chút tính khí đàn ông gì cả”. Lời lẽ của cô làm anh lặng đi. Một người bạn của Bảo từng nói, cánh con trai hư hỏng ngày nay rất dễ có người yêu. Điều đó như một sự trái khoáy đớn đau.

Rồi cũng đến ngày cái ồn ào phố thị kéo Diễn đi, nó đẩy cô và Bảo xa nhau. Ngày càng xa. Xa ở quan điểm sống, cách nghĩ. Diễn bỏ làm ở công ty. Thay vào đó, cô tìm đến một đối tượng ăn chơi khác, sa hoa, phung phá. Gã đó con nhà giàu, chịu khó bùn rút của gia đình rồi ném vào các cuộc ăn chơi. Diễn ưa những chỗ đó, nó cho cô cảm giác mới lạ, hưng phấn. Nó bắt cô quên đi tình nghĩa và những ngày ân ái với Bảo. Bảo, gã si tình đuổi theo người yêu, mong sao có thể kéo được cô lại bên mình, hoặc ít nhất là kéo cô khỏi trượt xuống vực thẳm. Nhưng anh không đủ sức, cám dỗ quá mạnh, và chân cô thì bước sâu vào đó, đầu óc không còn nhận ra điều gì nữa. Anh bất lực, anh nhận lại từ  miệng Diễn những lời lăng nhục, đau đớn. Một nỗi tủi hổ dâng lên. Trời ơi, đó là người con gái mình từng yêu ư? Chẳng thể nào ngờ được…

Đường Thanh Niên đầy gió, con đường hai người thường đi qua, ngồi trên thuyền mà ngắm. Anh dạo bước nơi đây, chân vu vơ đá vào không khí. Ngoài xa, những đôi trai gái vẫn bơi thiên nga trên dập dìu con sóng. Họ thì thào lời yêu, rồi hôn nhau, tận hưởng cảm giác trùng khơi giữa phố thị. Đẹp đẽ nhường nào. Diễn và anh cũng có những ngày như thế. Anh cảm giác không bao giờ hai người có thể xa nhau. Sẽ sống vui vẻ, hạnh phúc, xây đắp gia đình nho nhỏ của mình, trân trọng những phút giây đầm ấm. Nào ngờ…

Bây giờ gọi điện thì số điện thoại của Diễn cũng không liên lạc được. Nó luôn ném lại cho anh sự hẫng hụt bải hoải. Cô đã thay số. Còn đến nhà tìm, anh chỉ nhận được cái lắc đầu của bà giúp việc: “Cô ấy đi vắng rồi”. 

Đôi ba lần anh bắt gặp Diễn cong cớn ngồi trên xe một gã to con, tóc nhuộm xanh đỏ lao vun vút trên đường. Chính là gã con nhà giàu. Lần khác, anh thấy cô nhập vai với một tay đua, cùng đoàn quân yêng hùng lao xe trên phố. Anh biết rằng, tình thế này không thể cứu vãn.

Cô gái kia có vẻ chân chất quê mùa. Luồng gió đô thị chưa “thuần hoá” được cô, Bảo nghĩ vậy. Khi anh đi lang thang trên bờ hồ thì bắt gặp. Tóc cô xoã xuống, nhìn xa xăm, mắt dõi ra một phương vô định, tay còn cầm cuốn sách mà sau đó anh nhận ra là cuốn “Đắc nhân tâm”.

Bảo xin phép được ngồi cùng ghế, cô gái chỉ khẽ vâng rồi chú tâm vào cuốn sách, không để ý đến chàng trai ngồi bên cạnh. Anh ta đang buồn vì một vết thương. Anh nhìn về phía bờ hồ. Lát sau, chính cô gái lại là người lên tiếng trước. Phải chăng, cái vẻ hơi “gan lì” của chàng trai đã khiến cô phải thốt lời. Cô hỏi chuyện sao anh ra đây có một mình, công tác ở đâu, bao nhiêu tuổi… Những câu hỏi có vẻ rất bình thường và có phần nhạt nhẽo, chỉ cái cười của cô là đậm đà. Nhưng Bảo không thấy chán ngán bởi những câu hỏi có vẻ vô vị như vậy. Anh trả lời hết. Và không quên hỏi lại. Được biết cô là nhân viên của hãng điện thoại nổi tiếng, tên Nhung, quê gốc Hà Tây sau đó theo gia đình về Hải Dương sống và giờ lại ra Hà Nội làm việc. Trước câu hỏi tại sao anh ra đây có một mình, Bảo nói là mình đang cô đơn. Cô gái tên Nhung gật, bởi cô có thể nhận ra vẻ ảo não đang đỗ trên khuôn mặt kia. Nói chuyện với Nhung, Bảo thấy cái duyên ngầm cứ hiện ra dần, và cô mỗi lúc một thêm quyến rũ trong mắt anh. Buổi đó hai người tạm biệt nhau ở mức làm quen, nhưng cũng kịp biết số điện thoại của nhau. “Em là người dễ gần mà”- Nhung nói.

Bảo biết Nhung chia tay người yêu, bởi không hợp nhau. Chính cô đã tâm sự với anh như vậy. Tình cảm của Bảo và Nhung diễn ra khá nhanh chóng, bởi cả hai đều đang cô đơn. Hai con người cô đơn dễ tìm thấy sự đồng điệu trong tâm hồn nhau. Nhung nói rằng mình và người đó đã đến đây bơi thuyền rất nhiều. Tình yêu có sự cựa quậy của tiếng sóng ì oạp. Chia tay nhau cũng ở nơi này, bởi cô thấy người yêu còn vui thú với một người con gái khác. Anh ta phản bội cô.

Ban đầu, nghe đến chữ “bơi thuyền”, Bảo bỗng rùng mình. Anh bị ám ảnh khi nghe nói đến từ đó, nhưng sau đó anh kìm giữ được. Tình cảm của anh đối với Nhung lớn dần làm cho nỗi ám ảnh sóng nước mờ nhạt. Khi anh và Nhung tiến dần đến thời gian hạnh phúc thì Diễn lại tìm đến anh, mang hơi lạnh lùa vào thân cây vừa mới yên gốc. Lúc đó, anh và Nhung đang tay trong tay. Bảo nhận được ánh mắt tiếc nuối đến bỡ ngỡ và sự mệt mỏi vô bờ của Diễn. Đôi mắt kia nói với anh rằng em đang rất đau khổ và ân hận. Tình yêu cũ trỗi dậy, nhưng chẳng biết làm sao. Anh thấy mình đứng giữa trăm ngàn con sóng, chẳng biết xử trí làm sao. Đêm đó về, Bảo nhận được những lời hối lỗi của Diễn qua tin nhắn. “Chỉ khi anh đã tuột khỏi tầm tay rồi, em mới thấy tiếc nuối làm sao”. Anh chỉ còn biết nói rằng, em hãy quên anh đi, anh không thể phụ tình người con gái đang hết mực yêu mình. Diễn khóc trong điện thoại. Tiếng khóc não nuột.

Chiều nay bơi trên Hồ Tây, sóng nước dập dìu. Sau nụ hôn dài  Nhung nói với Bảo: “Chị Diễn đã nói chuyện với em. Không hiểu sao chị ấy biết được chỗ em mà tìm đến. Chị ấy tỏ ra ân hận, và thực sự thấy tiếc khi anh đang yêu em. Vậy anh sẽ làm sao? Em cũng biết là chị ấy không buông tha cho anh đâu, em nhận ra điều ấy…”. 

Bảo nghe mà thấy như bão đang nổi trong lòng. Làm sao đây, phải làm sao cho vẹn đôi đường? Hai chữ ái tình sao mà cay đắng. Có lẽ lúc này, anh phải bình tĩnh để nhận ra được mình đang yêu ai hơn ai. Với Nhung, đã là tình yêu thực sự chưa. Anh thấy tim cô ấy đang dồn dập đập, trước muôn ngàn con sóng. Tim anh cũng đang đập rộn ràng. Mắt anh nhòe đi khi nhìn sóng.

Tin cùng chuyên mục

[Truyện ngắn] Tim Rắn

[Truyện ngắn] Tim Rắn

(PLVN) - Lục theo bạn đến làng rắn cách nhà gần hai mươi cây số chén đặc sản. Đến quán, hả hê chọn rắn và xem đám nhân viên biểu diễn các tiết mục chế biến. Nhìn những con rắn oằn oại trong tay những tay thợ thịt chuyên nghiệp, chờ đợi chút ít trong háo hức là ngồi vào bàn....

Đọc thêm

Vụ “lừa đảo chiếm đoạt tài sản” tại Lâm Đồng: Bị can “ngậm quả đắng”?

Bị cáo Nai Thương trong phiên tòa sơ thẩm bị hoãn ngày 12/8/2015.
(PLO) - Việc Tou Prong Nai Thương (40 tuổi, trú tại xã Ka Đơn, huyện Đơn Dương, Lâm Đồng) bị khởi tố, bắt giam về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản” với số tiền lên tới trên 17,2 tỷ đồng làm rúng động cộng đồng Churu tại địa phương. Liệu Nai Thương có bị “ngậm quả đắng” trong vụ án này?

Nghệ An: Thầy - trò “đánh vật ” với đường sá

Thanh niên, đàn ông cũng bị ngã trên đường trơn trượt.
(PLO) - Những hình ảnh ngập tràn trên trang mạng xã hội facebook về “con đường đến trường” của các cô giáo và nhân dân xã Nghĩa Mai (huyện Nghĩa Đàn) khiến ai nấy cũng phải “rùng mình”. Pháp luật Việt Nam đã có mặt ghi nhận những khó khăn, vất vả của nhân dân nơi đây, với chung một khát khao có con đường sạch sẽ. 

Bình Định: Phạt để hợp thức hóa sai phạm?

Với hiện trạng xây móng đá chẻ và dựng các trụ sắt cao xung quanh, người dân cho rằng ông Châu xây dựng nhà kho, còn Phòng QLĐT thị xã khẳng định làm đúng GPXD
(PLO) - Đấu giá trúng 12 lô đất do Nhà nước quy hoạch làm khu dân cư nhưng sau đó ông Nguyễn Văn Châu (trú phường Bình Định, thị xã An Nhơn, Bình Định) ngang nhiên xây dựng nhà kho sử dụng vào mục đích chứa nông sản.

Hiệu trưởng ĐH Tài Chính - Maketing dính nghi án ngoại tình được bao che?

Ông Phạm Thiên Kha (trái) và ông Hoàng Trần Hậu đang ôm nhau song ca
(PLO) - “Nghi án” ngoại tình liên quan đến PGS.TS Hoàng Trần Hậu - Hiệu trưởng Trường ĐH Tài chính - Marketing đang trong quá trình xác minh làm rõ thì người tố cáo bất ngờ “chộp” được hình ảnh người được giao nhiệm vụ làm rõ vụ này đang tay trong tay, song ca cùng Hiệu trưởng Hậu tại một cuộc tiệc tùng khá rôm rả.

Rủi ro trong xây dựng cơ bản ở Nghệ An: Thiệt đủ đường do không tuân thủ quy định

Một công trình bị từ chối bồi thường vì chủ đầu tư vi phạm hợp đồng bảo hiểm
(PLO) - Hàng năm, nhiều địa phương phải gánh chịu nhiều thiệt hại do mưa bão gây ra, trong đó thiệt hại liên quan đến các dự án đang xây dựng. Đáng nói là dù một số công trình đã được mua bảo hiểm nhưng khi thiệt hại xảy ra lại không được bồi thường bởi chủ đầu tư không tuân thủ các điều khoản nêu trong hợp đồng khiến Nhà nước thiệt đơn, thiệt kép. 

Xử lý bến xe dù kiểu "ném đá ao bèo"!

“Bến xe dù” 16 Phạm Hùng hoạt động công khai cả ngày lẫn đêm
(PLO) - Mặc dù các cơ quan chức năng quận Nam Từ Liêm và Thanh tra Giao thông (TTGT) thường xuyên kiểm tra nhưng không hiểu sao các “bến xe dù” vẫn ung dung tồn tại, hoạt động một cách công khai, ngang nhiên đón, trả khách cả ngày lẫn đêm. 

Mê Linh, Hà Nội:“Ép” người chết nộp 30 triệu đồng mới được chôn

Mê Linh, Hà Nội:“Ép” người chết nộp 30 triệu đồng mới được chôn
(PLO) - Bà Trần Thị Ngượi (sinh năm 1955) rất bức xúc về việc, chồng bà là ông Trần Văn Sơn do tuổi cao sức yếu đã qua đời. Gia đình đã nhờ người thân xin mai táng tại nghĩa trang thôn Đông Cao, xã Tráng Việt, huyện Mê Linh, Hà Nội. Thế nhưng, người của thôn bảo rằng không phải người gốc của làng nên gia đình phải nộp 30 triệu đồng mới được chôn cất.

“Bao giờ bãi đá sông Hồng được “tự do“?

 “Bao giờ bãi đá sông Hồng được “tự do“?
(PLO) - UBND quận Tây Hồ khẳng định sai phạm ở bãi đá sông Hồng sai đến đâu xử lý đến đấy. Nhưng sai phạm vẫn tiếp tục tồn tại qua nhiều năm trời. Có lẽ bãi đá sông Hồng sẽ còn rất lâu nữa mới được "tự do" khi mà chính quyền địa phương cũng đã bó tay gần chục năm trời.

Nghi vấn bán thầu tại Dự án Quốc lộ 1A?

Dự án nâng cấp QL1A đoạn qua Quảng Bình
(PLO) - Đang có nhiều dấu hiệu bất thường tại Gói thầu số 13 thuộc Dự án nâng cấp, mở rộng quốc lộ (QL) 1A đoạn qua Quảng Bình khi có nghi vấn rằng, nhà thầu thi công đoạn tuyến này - Cty CP Tập đoàn Phúc Lộc có một số biểu hiện gần với việc bán thầu. 

Hàng loạt tiểu thương thành Huế trắng tay vì siêu lừa

Hàng loạt tiểu thương thành Huế trắng tay vì siêu lừa
(PLO) - Tận dụng mối quan hệ quen biết lâu năm với các tiểu thương chợ Đông Ba và nhiều đại gia ở TP.Huế, chủ hụi Đoàn Thị Mai Trâm (SN 1968, ở 297 Huỳnh Thúc Kháng, TP.Huế) đã “hốt” hơn 20 tỉ đồng của các “con hụi” rồi lên máy bay bỏ trốn cùng chồng con. 

Lại xuất hiện những lình xình mới tại dự án Đường 32

Lại xuất hiện những lình xình mới tại dự án Đường 32
(PLO) - Kết luận thanh tra năm 2013 vừa “ráo mực” thì xuất hiện “nghi án” mới: hàng ngàn mét vuông đất từng bị thu hồi để “làm đường” đã trở thành đất “lưu không” rồi được giao cho chủ mới. Việc thu hồi đất, giao đất lòng vòng trên khiến người dân ở đây nghi ngờ họ đã bị GPMB một cách oan uổng ở diện tích nằm ngoài phạm vi làm đường?

Đất đang tranh chấp vẫn được cấp phép xây dựng?

Ảnh minh họa. Nguồn Internet
(PLO) - “Sổ đỏ” cấp chồng lên “sổ đỏ” làm nảy sinh đất thuộc diện tranh chấp. Trong khi tranh chấp chưa được giải quyết dứt điểm thì UBND huyện Chư Prong (tỉnh Gia Lai) lại cấp giấy phép xây dựng trên diện tích đất đang tranh chấp khiến người dân khiếu kiện.

Đánh người gây thương tích vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật

Nạn nhân chỉ nơi xảy ra vụ việc
(PLO) - Cả 4 cha con dùng hung khí vây đánh hai vợ chồng nạn nhân, trong đó một người có bệnh tim một cách dã man. Vụ việc khiến dư luận địa phương vô cùng bức xúc. Nhưng khó hiểu là đã 3 tháng trôi qua, Cơ quan Cảnh sát điều tra - Công an quận Thốt Nốt là đơn vị thụ lý điều tra vụ việc vẫn nói “từ từ giải quyết” còn những kẻ côn đồ thì mặc nhiên nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật(?).