Khi yêu tôi anh là người nghiện ma tuý. Tôi bỏ ngoài tai những lời khuyên chân thành của gia đình bố mẹ, bạn bè. Ngày đó tôi còn quá non nớt để nhận biết được cuộc sống khó khăn khi làm vợ anh. Khi theo anh về làm vợ, tôi mới thấu hiểu cuộc sống không giống ai của mình.
Sinh ra ở thị xã vùng cao, bố mẹ tôi là công nhân. Tôi lớn lên nổi bật bởi nước da trắng, khuôn mặt xinh xắn. Mười tám tuổi, tôi biết yêu, tôi và anh đến với nhau bằng tình yêu thật sự, với tôi có tình yêu là có tất cả. Tôi tin với tình yêu của mình sẽ giúp anh làm lại cuộc đời.
Gia đình nhà chồng tôi có hai chị em, nên anh luôn được nuông chiều từ nhỏ. Ngày yêu tôi anh thề thốt yêu thương và chăm sóc cho tôi, anh đã cai nghiện thành công và tôi càng thêm tự tin ở bên anh. Nhưng cuộc sống của tôi hết màu hồng từ khi lấy anh, chồng tôi vốn muốn gì được nấy chỉ cần anh không đụng vào thứ bột trắng kia và tôi cũng phải chiều anh theo ý anh. Anh thể hiện rõ con người ích kỷ, anh bao bọc, kìm hãm tôi tuyệt đối.
Quãng thời gian tôi chung sống với anh, tôi phải khổ sở giúp anh cai thêm 3 lần nữa. Khi anh sa cơ thì chỉ có tôi đủ kiên nhẫn để vực anh dậy, lúc đó tôi là vị cứu tinh của anh và gia đình anh. Khi anh cai xong thì tôi lại âm thầm trở về vị trí của một kẻ ăn bám, tôi không có quyền đi đâu nếu không được phép của anh. Cô con gái của tôi bây giờ hơn 6 tuổi, cháu rất quấn mẹ nhưng cả gia đình chồng tôi nuông chiều cháu làm cho cháu có tính ích kỷ giống bố.
Tình yêu của tôi dành cho chồng đã hết lúc nào tôi cũng không biết, tôi cảm thấy rất chán nản với cuộc sống hiện tại. Càng ngày anh ta càng ghen, mặc dù tôi gần như sống tách biệt, không bạn bè, nhưng chỉ cần thấy người đàn ông nào cười với tôi, là về nhà anh đánh đập tôi tàn nhẫn. Anh luôn nghĩ tôi không dám bỏ anh vì gần như bao lâu nay tôi đã quen sống dựa vào gia đình anh.
Mẹ tôi bị ốm nặng vì bệnh tim, tôi muốn được đi chăm sóc mẹ nhưng chồng tôi không cho. Không nén nổi những cảm xúc của mình tôi đã cãi lại anh và kết quả hôm đó tôi bị anh đánh đến ngất đi. Giờ đây tôi không còn chút tôn trọng nào với anh.
Tôi đang còn trẻ, mới chỉ 26 tuổi, lại không phải phụ nữ xấu, tôi sẽ làm lại được từ đôi bàn tay của mình. Tôi muốn ly dị nhưng tôi làm sao xa con được. Nếu ra toà có lẽ tôi sẽ thua, vì tôi không có công ăn việc làm. Hơn nữa gia đình chồng tôi có mối quan hệ lớn, chắc chắn tôi sẽ không được xử nuôi cháu. Cháu mới 6 tuổi thôi, còn bé quá và tôi sợ tôi sẽ cướp đi của cháu một gia đình - một gia đình nguyên vẹn với cái nghĩa của nó.
Tôi thấy hoang mang với chính cả cuộc sống của mình. Tôi phải làm sao đây?
Theo Vietnamnet