Đầu năm, vợ chồng anh chị làm một chuyến hành hương, lễ chùa. Lúc ở trên đò, chị cứ cảm thấy nhồn nhột đằng sau gáy, ngoảnh lại mấy lần nhưng không thấy gì. Tâm trạng bất an cứ bám theo chị, dai dẳng và mơ hồ. Chắp tay quỳ trước tượng Phật, chị cố tĩnh tâm, lẩm bẩm những câu khấn đã thuộc lòng, thế mà bỗng dưng quên mất. Anh thắp hương rồi đi ra ngoài vãn cảnh, chị quỳ rất lâu. Tuy nhắm mắt nhưng chị vẫn cảm giác có một người quỳ cạnh chị, cũng lâu như vậy và lạ thay, cái cảm giác nhồn nhột sau gáy và tâm trạng bất an biến mất tự lúc nào.
Chị tìm một chỗ vắng vẻ ngồi đợi anh, bỗng có người ngồi cạnh chị từ khi nào chẳng rõ, cất tiếng gọi tên chị. Bàng hoàng, chị nhận ra người đàn ông một thuở vụng trộm của chị. Anh ta có vẻ già đi, béo hơn nhưng khuôn mặt đượm buồn và cái nhìn phảng phất xa xăm thì vẫn thế. Ôi, chính cái vẻ “sầu vạn cổ” của người đàn ông kia đã từng thu hết hồn vía chị, đến nỗi có lúc chị muốn bỏ chồng để tự do với anh ta.
Chị đâm ghét cái sự vui vẻ, phổi bò của chồng và không ít lần so sánh chồng với anh ta – một người như trẻ con, người kia điềm đạm và chín chắn. Một thời chị si mê người đàn ông này đến lộ liễu, không thể giấu nổi ai, ngoài chồng chị. Anh cả tin và còn khù khờ nữa. Nhưng chính sự si mê đã làm lộ mối tình bất chính và chính vợ của anh ta đã cho chị một bài học nhớ đời nhưng có ý nghĩa thức tỉnh để chị vẫn còn chồng con và cuộc sống gia đình hôm nay.
Sau chuyện tình “hút chết” với thủ trưởng của mình, may thay, anh được chuyển công tác về thành phố và mang cả gia đình theo. Xa đã hơn chục năm trời, nay gặp lại chị hốt hoảng thực sự, tim đập muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chị lắp bắp: “Anh liều thế, anh ấy kia kìa…”. Người đàn ông vẫn giữ tay chị trong đôi tay to lớn của mình: “Cho anh số điện thoại, anh nói chuyện với em sau”. Chị hổn hển: “Không, không!”. Người đàn ông cười buồn, nét thân thuộc quyến rũ không chịu nổi: “Số của em là… Anh thuộc lòng đấy”. Rồi anh ta bỏ đi nhẹ nhàng không tiếng động cho đến lúc chồng chị đến giục hạ lễ chị mới bừng tỉnh.
Trên đường về rồi mấy ngày sau đó, chị như người mất hồn, nói trước quên sau, làm cái gì cũng lóng ngóng, đổ vỡ. Anh lẳng lặng làm thay chị, thậm chí lau lại nhà khi chị vừa lau xong. Cứ nghe chuông điện thoại là giật mình, chị phải tắt di động đi.
Một sáng, anh đi làm rồi chị mới dám mở điện thoại. Vài cái tin nhắn của anh ta và cái mới nhất: “Anh đang đứng trước nhà em. Mở cổng cho anh vào”. Trong ngôi nhà của mình, chị thấy tự tin hơn nhưng lúc pha trà mời khách, tay chị vẫn run. Thái độ của chị không qua được mặt khách, anh tiến lại, đỡ phích nước trong tay chị, dìu chị ngồi xuống đi văng rồi ôm chị thật chặt. Bất giác, chị cũng siết chặt lấy anh ta. Anh từ tốn kể cho chị nghe, mất chị, anh ta dần dần mất mọi thứ, từ cương vị công tác rồi phải bỏ nghề, bị vợ con khinh rẻ. Cuối cùng, anh ta thổ lộ rằng vợ anh vướng vào đường dây tín dụng đen, có nguy cơ bị mất nhà và cần đến sự giúp đỡ của chị.
Chị lập tức nghĩ ngay đến khoản tiền 20 nghìn đô chuẩn bị gửi cho đứa con du học nước ngoài. Nhưng đưa cho anh ta thì lấy gì mà bù đắp vào đấy, khoản tiền anh chị ky cóp hàng năm trời! Dường như đọc được sự phân vân của chị, anh ta chuyển chủ đề, hỏi thăm thằng em trai chị. Ôi, nó chính là người được anh ta xin việc để đến bây giờ có cương vị vững chắc, đàng hoàng. Và, chị chợt hiểu, anh ta đã cố công tìm chị chỉ để tống tiền chứ chẳng phải “tình cũ không rủ cũng tới”. Chị gỡ mình ra khỏi anh ta và mở két…
Hôm ấy, chồng chị đi nhậu với bạn, trở về khá muộn. Anh vừa vào nhà, chị đã ôm lấy anh khóc rưng rức. Trông cảnh nhà cửa tối om, mọi thứ chưa dọn dẹp gì, anh bảo chị: “Thôi nào, của đi thay người em ạ, lầm lỗi nào mà chẳng phải trả giá”. Chị điếng người, suốt cả ngày bần thần rồi đi đến một quyết định dũng cảm là thú thật với chồng, thế mà anh biết hết chuyện rồi, thật kỳ lạ cho người chồng phổi bò, vui đâu chầu đấy và có phần cù lần trong con mắt chị!