Thư gửi con trai!

Thư gửi con trai!
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Hôm nay lúc con đang ngồi bên ánh đèn bàn, cặm cụi làm chồng bài tập chất cao như núi của năm cuối cấp. Bố thấy thật đau lòng trước thân hình lọt thỏm trong đống giấy, giống như một con người mắc kẹt trong những bức tường bùa chú dài vô tận.

Có lẽ con sẽ ngạc nhiên, vì bình thường, bố sẽ tự hào về cậu con trai chăm chỉ, giỏi giang đã thoả mãn khát vọng của bố - người chưa một lần được nhận giấy báo trúng tuyển hệ đại học chính quy trong đời.

Nhưng hôm nay, khi nghe câu chuyện của người sếp, kể về người vợ tần tảo nghỉ việc để săn sóc gia đình nay rơi vào trầm cảm, về ba đứa con lần lượt ra đi vì những lần say xỉn, sốc thuốc và tai nạn. Ba cậu trai đó đều từng là những đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn. Bố bỗng nghĩ về con.

Con trai à! Suốt mười bốn năm nay, con luôn là niềm tự hào của bố. Con chăm chỉ, ngoan ngoãn, giỏi giang. Con được tuyên dương trong mỗi kỳ họp phụ huynh, bằng khen con đạt được trong các cuộc thi, được bố mẹ treo đầy trong phòng khách. Nhưng đến hôm nay, bố tự hỏi, đã bao lâu rồi con chưa nhìn bầu trời. Đã bao lâu rồi, con chưa ngồi ăn cơm cùng bố mẹ?

Con bận rộn chạy đến các lớp học thêm bắt đầu từ năm mười hai tuổi cho đến giờ. Khi đó, con chỉ là một cậu bé, con làm sao đưa ra được quyết định này? Tất cả do bố mẹ đã định hướng cho con. Bố mẹ đã biến con từ một đứa trẻ hiếu động, thích bơi lội, đá bóng, yêu cây cối, động vật và giàu lòng trắc ẩn với mọi người trở thành một thiếu niên có tâm hồn đóng kín, thờ ơ và tự mãn với thành tích bản thân đạt được.

Hôm nay, bố mới nhớ ra mình đã vô tình đồng thuận với sự thay đổi này của con. Khi bố tình cờ nhìn thấy con sẵn sàng đóng cánh cửa nặng trịch, để tránh phải nghe tiếng con Milu đang rên rỉ vì bị nhốt ngoài cổng lúc trời đang chuyển gió mùa. Bố đã lẳng lặng quay đi và nghĩ: “Chắc con mình đang bận học”. Rồi lúc con từ chối không đi sinh hoạt với những người bạn cùng tổ dân phố với lý do: “Tớ bận ôn tập để chuẩn bị thi vào trường chuyên”.

Cánh cửa lại đóng sầm một lần nữa. Khi đó, bố mẹ đã từng tự hào vì con là một đứa trẻ có chí tiến thủ, không sa đọa vào thú tiêu khiển của những thiếu niên mới lớn. Nhưng, bạn bè của con ngày càng thưa thớt, phần lớn thời gian con ở cùng sách vở. Ngay cả lúc người bạn thân nhất từ bé của con đau buồn vì mất đi mối tình đầu, con cũng không biết an ủi thế nào. Bố ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”. Con đáp: “Hơn một năm nay, con chẳng biết chuyện gì của bạn ấy. Và con không hiểu về cảm xúc của bạn lúc này”.

Bố từng tự ti về bản thân mình - một cậu thanh niên phải đi làm công nhân, để có tiền đóng học phí tại trường trung cấp. Bố nhớ những ngày cùng nằm với những người chân tay lấm đầy vôi vữa, giường chiếu tạm bợ, làn gió lạnh khi mưa giông luồn qua tấm bạt đầy bụi được giăng xung quanh nơi nằm của bọn bố ngủ. Bố nhớ từng múi mít, từng chiếc bánh bố và những người ấy đã ăn ngấu nghiến khi được chủ nhà cho.

Cái quá khứ tưởng chừng đáng quên ấy, đã khiến cho anh kỹ sư thi công – người mà sau khi trải qua hàng loạt đợt thi liên thông để thăng tiến đã biết yêu mến người công nhân, đối xử với họ giống như những con người chứ không phải một cỗ máy biết nói. Từng có người công nhân nói với bố: “Anh không phải là người nghiêm khắc nhất, giữ chức vụ cao nhất hay giỏi nhất. Nhưng anh em chúng tôi sẵn sàng làm việc cùng anh. Đơn giản, vì anh luôn tôn trọng chúng tôi”. Lúc đó bố mới hiểu, có những bài học, không sách vở nào dạy ta, mà chính cuộc đời, chính trải nghiệm đã đem lại cho bố những món quà vô giá về chữ “nhân” - về tình yêu thương, sự cảm thông với mọi người.

Còn một câu hỏi cứ loanh quanh trong đầu bố suốt đêm nay. Đã bao lâu rồi, con chưa ngắm những vì sao mà con đã từng thích? Đến những bảo tàng lịch sử mà con từng đòi bố đưa đến mỗi tuần? Bố chẳng thể nhớ nữa, bởi giờ đây, đối với con, tất cả điều ấy đều được quy hết về những thành tích, chứng chỉ. Con biết không, bố từng rất thích bộ phim “Ba chàng ngốc” chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết cùng tên của Chetan Bhagat. Bố nhớ câu nói của nhân vật Rancho khi giải thích cho những người bạn tại sao cùng đi chơi nhưng anh vẫn học giỏi: “Cậu biết tại sao tớ đứng đầu không? Bởi vì tớ yêu máy móc. Cơ khí là niềm đam mê của tớ”.

Bố hiểu, vì bố đã từng như thế, một anh kỹ sư đi lên từ hình hài của một người công nhân. Có những năm tháng, đôi lúc, bố tưởng mình có thể nói chuyện được với những chiếc máy cắt đá, cần cẩu hay những mối hàn. Bố đã tiếp xúc với máy móc mỗi ngày và bằng một cách thần kì, từ khi nào bố hiểu rõ mạch điện chằng chịt như mạch máu trong cơ thể dưới những lớp bê tông của mỗi ngôi nhà. Chúng như những sinh thể đang sống và bố trở thành vị anh hùng góp công khai thiên lập địa ra chúng. Cảm giác ấy, khiến bố hào hứng thức dậy từ sáng sớm để làm việc, bởi bố luôn có sự tự tin rằng: “Tôi hiểu việc mình đang làm”.

Quay lại một chút, con trai ạ, hôm nay bố đã nghe người sếp đáng kính kể về ba đứa con của ông ấy. Về làn sóng ngầm cuộn chảy trong những người trẻ tuổi, về sự thiếu tình yêu thương, thiếu sự đồng cảm. Về những hoang mang trước thực tế cuộc sống và sách vở. Về những tan vỡ và rạn nứt mãi mãi không thể vãn hồi.

Bố lặng lẽ đi vào phòng con lúc hai giờ sáng. Bố nhìn con và tự hứa rằng, ngày mai thôi, bố sẽ thức dậy cùng con xem kênh truyền hình ca nhạc con yêu thích. Bố sẽ không cau mày nhắc nhở khi con muốn nghỉ bớt lớp học thêm nữa. Bố sẽ dành thời gian nhiều hơn, để nghe con kể về những câu chuyện, về cuộc sống của con, điều mà đã lâu rồi bố chẳng còn làm…

Tin cùng chuyên mục

Món quà vô giá từ lòng thành

Món quà vô giá từ lòng thành

(PLVN) - Trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng nhận được sự yêu thương, giúp đỡ từ những người xung quanh. Thế nên, khi có ai đó không có quan hệ máu mủ nhưng lại đối xử tốt với bạn, đó chính là điều đáng trân quý nhất.

Đọc thêm

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa từ internet.
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Giới trẻ và hành trình tới thế giới tinh thần lành mạnh

Nhiều bạn trẻ đang trên hành trình xây đắp những giá trị sống tốt lành cho mình và cộng đồng.
(PLVN) - Nếu xây dựng được đời sống tinh thần lành mạnh, một tâm hồn phong phú, người trẻ có thể dễ dàng chống lại những cám dỗ của lối sống nhanh, sống gấp, sống buông thả hiện nay, bảo vệ được chính mình trong một xã hội mà giá trị vật chất đang lên ngôi...

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Gặp nhau là duyên, xin hãy trân quý

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Cuộc đời giống như một hành trình dài với vô vàn ngã rẽ. Trên hành trình đó, chúng ta sẽ gặp biết bao người. Có những cuộc gặp gỡ chỉ thoáng qua, nhưng cũng có những mối nhân duyên đi cùng ta một đoạn đường dài. Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời ta đều mang theo một ý nghĩa nhất định, dù ngắn hay dài, dù vui hay buồn.

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc
(PLVN) -  Ngày 27/11, tại Khu Du lịch Tam Chúc (thị trấn Ba sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam), chùa Tam Chúc tổ chức khai mạc Lễ hội giao lưu Văn hóa Phật giáo Việt Nam – Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên chùa Tam Chúc kết hợp với Hội Phật tử Việt Nam tại Nhật Bản thỉnh 12 vị chư tăng Nhật Bản sang Việt Nam đồng tổ chức Phật sự này.

Sống tốt để hoa nở trong tim

Sống tốt để hoa nở trong tim
(PLVN) - Trong cuộc sống, ai cũng có lúc chán nản, buồn bã hay cô đơn. Những cảm xúc tiêu cực này là một phần không thể tránh khỏi. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phản ứng thế nào với những khoảnh khắc ấy.

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình
(PLVN) - Nếu “Chia sẻ từ trái tim” như một tấm bản đồ giúp ta hiểu được những điều căn bản của đạo Phật, thì “Con đường chuyển hóa” lại giống như một phương tiện giúp mọi người chuyển hóa nỗi khổ niềm đau, đi đến mục đích cuối cùng là tự do và giải thoát.

Ly nước và nỗi buồn

Ly nước và nỗi buồn
(PLVN) - Nỗi buồn trong cuộc sống cũng giống như ly nước. Khi mới chạm đến, chúng ta có thể cảm thấy nó chỉ là một chút vướng bận. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, không buông bỏ, nỗi buồn ấy sẽ ngày càng đè nặng, khiến tâm hồn bạn mệt mỏi, đau đớn hơn.

Đối diện với phiền não

Đối diện với phiền não
(PLVN) - Trong cuộc sống, không ai tránh được những phiền não. Chúng đến từ công việc, gia đình, bạn bè, hay thậm chí là những chuyện rất nhỏ nhặt. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là làm thế nào để tránh phiền não, mà là cách chúng ta đối diện và xử lý chúng.

'Cùng chung tay cùng thay đổi - Gắn kết yêu thương'

'Cùng chung tay cùng thay đổi - Gắn kết yêu thương'
(PLVN) - Đây là khẩu hiệu được hô vang tại diễn đàn “Phụ nữ và nam giới cùng chia sẻ” nhằm thể hiện sự đoàn kết, chung tay cùng thay đổi thúc đẩy bình đẳng giới vì một xã hội bình đẳng, văn minh, hạnh phúc.

51 tác phẩm độc đáo tại triển lãm 'Sáng đạo trong đời'

Triển lãm "Sáng đạo trong đời" diễn ra từ ngày 21-28/11/2024 tại Trung tâm triển lãm Tràng Tiền (Hà Nội). (Ảnh: Thùy Dương)
(PLVN) - Bằng những nét vẽ và cách thể hiện tinh tế trên các chất liệu hội họa, 12 hoạ sỹ tham gia triển lãm “Sáng đạo trong đời” đã tái hiện lại những hình ảnh, biểu tượng quen thuộc của Phật giáo theo cách riêng, đưa người xem vào một hành trình tâm linh độc đáo và cảm xúc.

Tha thứ - Liều thuốc chữa lành tâm hồn

Tha thứ - Liều thuốc chữa lành tâm hồn
(PLVN) - Trong cuộc sống, tha thứ không chỉ là cách giúp người khác có cơ hội sửa sai, mà còn là liều thuốc giúp chính chúng ta nhẹ nhõm hơn, bớt đi những gánh nặng tâm hồn.

Đạo làm người – con đường khó nhất

Đạo làm người – con đường khó nhất
(PLVN) - Mỗi tôn giáo, mỗi đạo lý đều dạy chúng ta cách sống hiền lành, tử tế, biết yêu thương và đối xử tốt với nhau. Nhưng trong tất cả các đạo, có lẽ đạo làm người là con đường khó nhất để thực hành.

Lặng lẽ với chính mình

Ảnh minh họa
(PLVN) - Sau những đêm trắng sẽ luôn là ánh bình minh. Và đôi khi, chỉ cần một tia sáng nhỏ bé cũng đủ để soi rọi cả một đêm dài.