Thời gian

Ảnh minh họa truyện: @taramilktea
Ảnh minh họa truyện: @taramilktea
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - “Thời gian” vốn có thể nhìn rõ mọi thứ hơn là “đôi mắt”, trong dòng chảy của cuộc đời có nhiều thứ mà nhắm mắt cho qua để không muốn tin vào sự thật để rồi bị chính thời gian làm lộ diện phơi bày...

Cuộc sống của đôi vợ chồng trẻ nơi phố thị đầy xa hoa tuy vất vả nhưng chưa bao giờ thiếu đi những tiếng cười. Khu trọ nhỏ đầy ắp những con người xa quê hương neo lại nơi thành thị để tìm một kế sinh nhai. Linh và Na cũng bỏ xứ xa quê chỉ để mang theo ước vọng đổi đời, cũng náu mình tại khu nhà trọ dành cho công nhân của một xí nghiệp may gần đó, ngày qua ngày che chở cho nhau. Linh vừa tròn hai mươi chín tuổi, còn vợ chỉ vừa bước qua tuổi hai mươi hai, cả hai chỉ vừa kết hôn cách đây chừng vài tháng rồi cùng nhau lên phố lập nghiệp. May mắn làm sao cả hai được nhận vào một xí nghiệp chuyên dành cho may mặc và thuê trọ tại một khu trọ vốn dành cho công nhân của nhà máy đó.

Linh là một người trầm tính và ít nói, khá chững chạc so với tuổi của mình, có chăng mỗi khi anh cười, đôi mắt cong lại như một đôi mắt cười mới khiến cho người đối diện thấy thiện cảm. Chứ phần lớn thời gian nếu cả ngày đi làm về anh chỉ thích nằm dài trên giường nghỉ ngơi hoặc giúp đỡ vợ vài việc lặt vặt. Ngược lại Na còn có tính cách khá trẻ con và hòa đồng, không khó để nghe thấy tiếng của Na khắp khu trọ kể cả khi cô vừa đi làm về. Cô khá nhanh nhẹn, hoạt bát và truyền cho người khác năng lượng tích cực, có lẽ vì còn khá trẻ nên cô thường xung phong đảm nhận nhiều thứ trong khu trọ và mang tiếng cười cho cả khu. Những người trong khu trọ hầu hết là các gia đình hoặc người thân bạn bè thuê chung, đều là những người lưu lạc tứ xứ nên thường có gì cũng sẻ chia với nhau, đùm bọc nhau mưu sinh.

Thế rồi bỗng dưng khu trọ mất trộm. Hầu như những người mới đến thường bị nghi ngờ đầu tiên vì họ không thân bằng những người đã ở lâu nơi đây. Trong số những người mới đến có một cô bé tên Huỳnh, chỉ vừa đến khu trọ gần ba tháng. Cô bé là sinh viên, suốt ngày bận bịu nơi trường đại học, và cũng thường sẽ về tại khu vào buổi trưa, đó là lúc hầu như không có ai ở khu trọ hoặc rất ít vì thường công nhân sẽ đi làm cả ngày từ sớm đến khi tan ca chiều mới về. Kể từ khi cô bé đến mới bắt đầu xảy ra những vụ mất trộm, có khi vài trăm, có khi vài dụng cụ cá nhân không đáng giá nhưng đối với những người làm thuê thì cũng vô cùng trân quý. Vừa tan ca đương bắt nồi cơm Na đã nghe Linh nói:

- Em coi cẩn thận khóa hết tủ đồ này kia trước khi đi làm. Mai anh ra tạp hóa mua thêm cái ổ khóa, em khéo bớt thân lại với cái Huỳnh chứ nó vô trộm hết đồ đấy.

- Anh nói kì cục quá, có bằng chứng gì em ấy lấy đồ của ai đâu.

- Không nó thì là ai. Hồi trưa anh nghe anh Gai nói trong ca là về bảo ban mấy người khu nhà mình nên khóa cửa nẻo cẩn thận hết đấy. Em cũng đừng nói chuyện với nó nữa kẻo người ta nghi cả em đấy.

Na thở dài đứng dậy trước sự nghi ngờ của chồng và cũng cảm thấy buồn vì ấn tượng của Na về Huỳnh rất tốt. Huỳnh nhỏ hơn Na chỉ độ hai ba tuổi nên có thể nói là trạc tuổi nhau dễ nói chuyện và có khá nhiều điểm tương đồng có thể chia sẻ được. Vừa định với lấy cái chén sang phòng trọ bên xin tí nước mắm đã nghe chị Nên kéo xộc vào phòng nói nhỏ:

- Cô chú mất gì chưa? Lại mới nghe phòng anh Cảnh mất gạo đấy, coi tối nay con Huỳnh nó vô nó khoắng.

Na không thể nói gì thêm vì cả cô cũng không muốn bị đưa vào diện nghi ngờ, chỉ thấy qua cửa sổ phòng trọ Huynh vừa dắt xe đạp đi ngang qua, ước chừng đã nghe thấy hai người nói chuyện. Cô bé không nói gì chỉ đạp xe đi, cảm thấy nước mắt ướt cả bờ vai cô bé. Nhưng rồi khu trọ vẫn tiếp tục có những lần trộm vặt cho đến khi ông Sáo mất một khoản tiền lên tới hai triệu. Ông Sáo tính vốn nóng nảy, không im im kháo nhau đề phòng Huynh như mọi người mà lôi con nhỏ ra giữa sân tập thể hạch hỏi. Na chỉ còn nhớ khung cảnh lúc đó là cả một đám người đang hùa vào vây lấy một đứa nhỏ với đủ loại điều tiếng, có bóng nắng, có tiếng chửi bới, và cả ánh mắt nó nhìn Na, nhưng tay Na đã bị chồng giữ lại… Sau lần đó Huỳnh chuyển trọ, và xóm trọ thi thoảng vẫn có những lần mất trộm vặt, lúc đó thời gian đã làm người ta hiểu được họ đã ngờ vực nhầm người. Lại thêm ít lâu nữa mọi người biết được thủ phạm là con trai ông chủ trọ, sao lúc đó họ không nghĩ ra được nhỉ, rằng chủ trọ có chìa khóa tất cả các phòng…

Dù ít nói trong cuộc sống đời thường nhưng trong công việc Linh là người rất siêng năng và năng lực vì thế dù chỉ làm ba năm anh nhanh chóng trở thành tổ trưởng tổ lao động. Anh bắt đầu thường xuyên đi công tác hơn và dưới trướng trực tiếp của con gái sếp, và lúc này cũng bắt đầu có những điều tiếng. Khu trọ vốn là công nhân xí nghiệp dù là ở các tổ bộ phận khác nhau, tuy Linh và Na làm bộ phận khác nhau nhưng ở khu trọ cũng có những người làm việc với hai người và thế là cũng xôn xao bàn tán đủ chuyện. Cũng đã nhiều cuối tuần Na ăn cơm một mình, hôm nay khi đang rửa mớ tôm ở giếng chung thì hai cô phòng bên qua hỏi thăm:

- Cô Na coi chứ thằng Linh nó trai gái đấy nhé. Nhiều hôm tôi thấy nó với sếp Quyên ở với nhau chỉ có “hai mình” đấy.

- Đúng thật, làm chi mà công tác liên miên lại chỉ có hai người. Còn ăn cơm riêng với nhau, dạo này nó không ăn cơm với con đúng không?

Những lúc ấy Na chỉ cười, đã là vợ chồng không thể thiếu sự tin tưởng. Hơn nữa, đã cưới nhau bốn năm rồi, cùng khổ đi lên, chuyện công việc anh muốn phấn đấu được lòng sếp, người ngoài nhìn vào có thể ganh tị hoặc lo lắng nhưng với những gì hai người đã trải qua nơi xứ lạ cô càng phải là chỗ dựa cho anh chứ không phải hạch hỏi anh. Anh luôn cố gắng vì cuộc sống của cả hai nhất là khi cha mẹ hai bên ở quê ngày càng già yếu và cần nhiều tiền hơn để chữa bệnh. Việc anh thăng tiến trong công việc là rất tốt. Nhưng đúng là cái gì cũng phải đánh đổi, kể cả thời gian ở cạnh nhau. Linh thường xuyên tăng ca và mỗi khi về nhà thường tỏ ra mệt mỏi, không ăn cùng Na nữa dù bữa cơm đã được Na cất công về sớm chuẩn bị.

- Anh không ăn nổi nữa, em không hiểu sao? Còn em nữa, đi làm không nói, ở nhà hay đi chơi cũng nên chăm chút một chút. Nếu thiếu tiền thì nói anh, không đến nỗi anh không lo được cho em.

Na thường cảm động trước sự quan tâm của Linh vì vậy. Anh có thể là một người đàn ông khô khan nhưng lúc nào cũng ưu tiên cho vợ. Đó là cô nghĩ vậy. Hoặc đó là anh của trước kia làm cô tin vậy. Cô vẫn như vậy luôn lo lắng để đền đáp tình cảm anh, vai anh oằn những gánh nặng của trụ cột gia đình. Đồng lương ít ỏi của cô khiến cô cảm thấy mình cần lo nhiều cho anh hơn nên dù mệt mỏi sau những ca làm cả ngày cô vẫn luôn cố gắng chuẩn bị những bữa cơm ấm nóng cho anh. Nhưng rồi anh bắt đầu ít ăn tối ở nhà và thường say khướt trong những cuộc nhậu mà anh gọi là “họp với đối tác”. Không chỉ thế, trước kia khi hai vợ chồng thường ăn trưa cùng nhau tại căn tin chỗ làm thì anh cũng thường thoái thác lí do bận này bận kia. Anh trở nên bóng bẩy và chưng diện hơn, kì thực vốn anh cũng có vẻ ngoài ưa nhìn chỉ là do lúc mới lên thành phố vẫn còn nét chân chất dân quê. Có lúc anh nhậu say về vì lo lắng nên Na trách anh, anh đã rầy:

- Em thì làm gì biết được cái gọi là giao lưu. Chỉ biết tối mặt tối mũi với mấy cái máy may. Uống giao lưu chứ có phải rượu chè bê bết đâu

- Nhưng điều quan trọng hơn là Na nghe anh nói rất nhỏ - Hiểu chuyện như cái Quyên thì đỡ. Cách anh gọi cấp trên của mình có vẻ rất thân thuộc và có lẽ đó là những lúc anh bắt đầu có những sự so sánh đầu tiên. Mà một khi đã có “nếu không bằng một ai đó” thì mâu thuẫn bắt đầu thành hình. Không dưới một lần bắt gặp sự thân thiết quá mức giữa anh và nàng sếp cấp trên, và ban đầu từ sự tin tưởng Na cũng lo sợ sẽ mất chồng. Cô bắt đầu nhỏ to nói khéo với anh thì anh đã tức giận:

- Em bớt ghen tuông vô lý đi. Cứ để thời gian trả lời, anh không rảnh để mà giải thích từng hành vi công việc với em.

Hai vợ chồng ít nói chuyện dần đi và về đến nhà Linh cũng chỉ ngủ chứ không ăn uống hay nói chuyện gì với vợ. Linh vẫn cứ thăng tiến trong công việc còn Na vẫn chỉ là một cô công nhân nhỏ. Cho đến ngày kỉ niệm ngày cưới, Linh lấy lí do gặp đối tác nên không thể ăn mừng ngày kỉ niệm với vợ nhưng khi Na cùng các anh chị phòng trọ vô tình đến một nhà hàng liên hoan cuối tuần đã bắt gặp Linh và sếp Quyên, chỉ hai người với nhau ở đó và hành vi vượt quá mức thân mật.

- Ly hôn đi.

Đó không phải là lời Na mà lại là lời Linh. Anh cho rằng cô theo dõi anh chứ không phải sự tình cờ và anh cũng không cảm thấy có lỗi khi đã ngoại tình. Nỗi đau nối tiếp nỗi đau khiến Na cũng không còn muốn níu kéo người chồng phản bội này nữa. Thực ra đã nhiều lần Na cảm thấy sự thay đổi ở chồng nhưng anh cứ luôn lấy lí do hãy đợi thời gian trả lời tình cảm anh. Cuối cùng vẫn không dối gạt được thời gian khi tình cảm anh phai tàn.

Sau khi làm thủ tục ly hôn cô về lại quê. Với kinh nghiệm ở phố và ít tiền để dành cô mở một xưởng may nhỏ và nhờ tay nghề khéo, xưởng cô bắt đầu phát triển và thu nhận thêm nhiều nhân công mới. Lại thêm vài năm nữa, cô đi bước nữa, chồng cô là một người đã theo đuổi cô rất lâu trước khi cô cưới Linh, nay biết cô ly hôn đã lại một lần nữa hi sinh ngỏ ý đợi chờ cô thêm ba năm. Sau đó ít lâu cô nghe tin Linh có về quê nhưng không dám gặp cô, rồi lại bắt đầu tha phương khắp nơi tìm kiếm việc. Anh đã bị một cô gái nhà giàu dùng chút thời gian nhàn nhã của mình để vui chơi…

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa.

Thống Linh và tôi

(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Đọc thêm

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.

Thám tử

Ảnh minh họa - Nguồn: ST
(PLVN) - Gã thích đội mũ nỉ đen, mặc áo ba đờ xuy đen và đeo kính râm mỗi khi ra đường mà không cần biết đó là mùa đông hay mùa hạ.

Gánh hàng rong

Hàng rong gây thương nhớ. (Ảnh: Pinterest)
(PLVN) - Đó là lúc canh khuya sương lạnh, trên con đường vắng tanh, có người mẹ, người chị kẽo kẹt gánh hàng rong ra chợ. Ánh lửa bập bùng từ bếp lò than sáng lên màu hồng tươi trong đêm đen, chuyển động nhịp nhàng theo bước chân chạy lúp xúp, rong ruổi, đánh thức sự sống ngày mới.

Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Giọt thu

Tranh minh họa: Nguyễn Văn Học
(PLVN) - An đến khi những cơn mưa mùa thu vẫn lất phất gõ đều trên mái hiên gỗ. Quán nằm trong con hẻm nhỏ. Giàn hoa phong sương vẫn biêng biếc lá. Bao năm rồi, quán vẫn cũ kỹ nằm nghe tàu lửa chạy sầm sập qua. Những bản tình ca cũng da diết như ngày nào. Chỉ có người ta sẽ trôi vào guồng quay bất tận của thời gian rồi dần dà thay đổi, chứ cái quán này muôn đời vẫn vậy, trừ khi ông lão họa sĩ mất đi mà thôi.

Ngắm 'năm cửa ô Hà Nội' qua 3D

Không gian “Hà Nội vùng đứng lên” trong triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”. (Nguồn: BTC)
(PLVN) - Hướng đến kỷ niệm 70 năm Ngày Giải phóng Thủ đô (10/10/1954 - 10/10/2024), UBND quận Hoàn Kiếm phối hợp với Trung tâm Lưu trữ Quốc gia I tổ chức triển lãm 3D trực tuyến “Hỡi đồng bào Thủ đô!”.

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”

Khi mạng xã hội thành “sàn diễn”
(PLVN) - Trong thời đại số hóa, mạng xã hội không chỉ là nơi kết nối và chia sẻ, mà còn trở thành “sân khấu” để nhiều người phô diễn. Sống ảo, "phông bạt" trên mạng đang dần trở thành một hiện tượng đáng lo ngại trong xã hội hiện đại.

Vùng trời tím biếc

Vùng trời tím biếc
(PLVN) - Nghe tiếng, tôi biết ông Đúc đến tìm bố, nên hờ hững bảo “họa sĩ ở trong phòng”. Tôi phụng phịu quay lại bức tranh đang vẽ dở. Cây khế lúc lỉu quả và hoa với lích chích tiếng chim kêu chẳng làm tôi tĩnh tâm được, có lẽ vì thế các bức vẽ chẳng bao giờ ra hồn. Chiều qua bố trúng gió nên có hơi sốt, tôi chỉ mua thuốc rồi đặt lên bàn mà không nói gì. Suốt bao năm qua tôi cứ tự đẩy bố xa khỏi mình.

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước

Triển lãm thầy trò 3 miền đất nước
(PLVN) - “Gặp gỡ mùa thu” là triển lãm của họa sĩ Ngô Đăng Hiệp và 4 học trò Đoàn Tuyên, Hà Văn Chúc, Nguyễn Thị Ngọc Ánh, Trần Trọng Đạt với những điều khác biệt, không chỉ về sắc màu, thời gian mà còn cả không gian.

Những cuộc chia ly

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Nỗi buồn nhỏ giọt từng chút một trong đêm, cứ tựa như những giọt sương đang nấp đâu đó trên mái nhà vắng, rồi rơi tõm vào lòng người cô tịch. Miệng mở ra nói câu đầy kiêu hãnh: “Người như tôi đau rồi sẽ chừa” nhưng rồi cuối cùng mọi thứ lại lặp lại, cứ như chưa từng có bài học nào, chưa từng có kí ức buồn thương nào lưu lại. Tôi, rồi lại tiếp tục đi vào vết xe đổ của chính tôi.

Triệu chứng kẹt xe

Tranh minh họa: V. Học
(PLVN) - Sẽ không có gì đáng nói nếu như ông bố không rút “lệnh cho nhà”. Quân sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông và không có gì oán thán. Đằng này ông cụ lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ làm anh cay cú. Ngôi nhà cũ anh sẽ đầu tư xây mới, biến thành biệt thự tân thời. Một mình sở hữu hai căn, vậy coi như ổn với gã đàn ông một vợ, hai con.

Triển lãm “Non nước biên thùy” của Họa sĩ Đỗ Đức

Tác phẩm "Trên nương" của họa sĩ Đỗ Đức.
(PLVN) -  Ngày 11/9, tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam, diễn ra Lễ khai mạc triển lãm mỹ thuật "Non nước biên thùy" của họa sĩ Đỗ Đức. Đây là triển lãm cá nhân lần thứ 7 của họa sĩ Đỗ Đức ở Hà Nội, sau triển lãm "Ngựa trên núi" cách đây đúng 10 năm (2014).

Buông

Ảnh minh họa
(PLVN) - Nếu mà bà không thương ổng thì buông tha cho người ta để người ta còn đi lấy vợ nữa chứ?

Đôi mắt

Đôi mắt
(PLVN) - Tôi nhìn từng vạt nắng đang trườn một cách chậm rãi từ những mé bờ tường rồi bắt đầu thả rơi mình buông xuống mặt đất.