Cuối năm, khi những cơn mưa bụi giăng mắc khắp phố phường, thấp thoáng đã có bóng người bán đào, bán quất, khi vạt nắng cuối chiều chợt vàng xao ký ức, nỗi nhớ quê lại trỗi dậy, da diết trong lòng những đứa con xa quê…
Xa quê cũng lâu quá rồi, thân gái theo chồng, cuộc sống gia đình, con cái cứ cuốn đi mọi thứ đến lúc ngoảnh lại thì đã ngót 10 năm tôi không về quê ăn Tết. 10 năm không đủ dài với một đời người, nhưng cũng không ngắn với những hồi ức về miền kỷ niệm, để bây giờ đêm đêm tôi vẫn nằm mơ quê.
Quê tôi xưa bốn bề núi đã vôi bao phủ, bên con sông uốn khúc chảy quanh. Những đêm trăng thượng tuần, dải núi trước nhà xanh thẫm một màu, mặt sông hắt lên ánh sáng huyền ảo và liêu trai. Ngày thơ trẻ chưa biết mơ mộng gì đã có thể đứng lặng hàng giờ ngắm ánh trăng suông lạnh, thế mà đã lâu rồi tôi không được thấy ánh trăng nguyên sơ của thuở ấy. Giữa phồn hoa đô thị bây giờ muốn ngắm ánh trăng là một điều xa xỉ, thành phố rực rỡ ánh điện, lấy đâu ánh trăng cho tôi?. Nhớ quê, tôi nhớ đến món cá kho của bà. Ngày xưa ấy, món cá bà kho với những rau lá vườn nhà: gừng, nghệ, lá mơ, đinh lăng…nhưng thật như đặc sản. Lẩn thẩn tự nghĩ mai này bà tôi khuất đi, món cá bà kho sẽ mãi mãi không bao giờ được ăn, các con tôi sẽ không được biết tới hương vị của đồng quê nữa, tôi hỏi bà và chép ra giấy cách kho cá; hì hụi nhổ những gừng, nghệ, đinh lăng lên trồng trong hộp xốp quanh nhà để làm gia vị. Thế nhưng không hiểu sao, món cá tôi kho vẫn không mang hương vị đậm đà như bà kho ở quê dù tôi đã gia giảm đầy đủ. Giữa chốn thị thành, nồi cá tôi kho bỗng trở nên nhạt nhẽo…
Vườn nhà giờ này chắc cây mận đã đơm khuy cài hoa trắng. Ngày xưa khi còn sống, mẹ tôi thích hoa mận. Bố tôi trồng một cây mận nhỏ sau nhà, mỗi độ xuân về mận lại bung những bông hoa nhỏ xíu như khuy áo. Chúng tôi hay ra gốc mận nhặt những bông hoa rụng về chơi đồ hàng…
Con sông quê chắc vẫn lững lờ uốn lượn quanh làng, chỉ tiếc nước chẳng còn trong xanh như ngày trước. Trẻ con những buổi chiều vẫn nô đùa bên bến sông, không hiểu có đứa nào trong số ấy như tôi ngày xưa, đứng trước dòng sông mà vơ vẩn tới phương nao?.
Tết lại về. Bố tôi chắc lại gói bánh chưng cúng tổ tiên và chiều chiều mong ngóng các con. Xuân mới đang ngập ngừng trước ngõ. Sẽ lại về thăm quê, để không còn đêm đêm mơ quê giữa lòng thành phố lung linh ánh đèn. Về để lại được thấy lòng thanh thản, lại đứng lặng trước mặt sông ngắm trăng khi gió lạnh đông về… Chợt ngậm ngùi nhớ mấy câu thơ: “Hoa vườn xưa đã mấy độ nở vàng. Trong tôi, quê vẫn mãi mãi là chốn bình yên để mỗi khi trên đường đời mệt mỏi, tôi lại ghé về. Về để úp mặt vào dòng sông êm đềm thuở nhỏ, để lại được thầm thì với những ngọn sóng trên sông. Về để lại được thơ thẩn bên góc vườn xưa như ngày bé dại, để trút mọi u sầu và thanh thản với khoảng vườn xanh mát trước sân luôn ríu rít tiếng chim mỗi độ xuân sang…
Lần lữa mãi chưa về thăm cố lý.
Đêm trừ tịch gió cùng ai thầm thĩ.
Xốn xang lòng lưu lạc nhớ xuân quê”.
Biên Thùy