Tạm biệt tháng 3...

Tạm biệt tháng 3...
0:00 / 0:00
0:00

Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Thì là bạn bè, nên tao gọi là mày, Bình nhé!

Mày sinh tháng 3, và cũng viễn du vào mây trời vào cận kề ngày sinh nhật. Từ cái thuở mới ngáo ngơ vào đời và bơ vơ vào nghề thì mấy đứa chơi thân với nhau và thân nhau từ đó.

Tao có chút đặc biệt là thân mày hơn, để rồi trong những chuyến đi viết bài xa hai đứa lại lóc cóc lên đường. Thời gian qua nhanh đến nghiệt ngã khi mới gặp nhau đó mà đã hơn 24 năm trụ lại với nghề. Và đau đớn là mày bỏ bọn tao đi một mình về phía vĩnh hằng khi phía trước vẫn đầy những dự định dở dang mà mày hay tâm sự cùng tao.

Tao vẫn nhớ như in hơn 20 năm trước, tao với mày đi xe khách lên tận Mèo Vạc, Đồng Văn để viết phóng sự cho số Tết. Những ngày cuối năm trên cao nguyên đá lạnh cắt vào da thịt, đêm hai đứa co ro ôm nhau ngủ trong nhà khách huyện tuềnh toàng với cái chăn chung vừa mỏng vừa hôi. Nằm mãi không ngủ được, bụng đói cồn cào chỉ mong trời sáng...

Đi nhờ xe chở hàng từ Mèo Vạc qua Đồng Văn, hai thằng mặt không cắt ra giọt máu vì sợ. Hồi đó chưa có con đường Hạnh Phúc đẹp như bây giờ, vắt qua lưng chừng núi là con đường đá lởm chởm, bên taluy bánh xe lúc nào cũng như chực chồm ra lao xuống hun hút vực sâu. Có đoạn đi qua nhìn xuống dòng Nho Quế bé tẹo như một sợi chỉ xanh mỏng manh luồn qua khe núi.

Đó là chuyến đi nhớ đời nhất của tao với mày khi mới vào nghề, để từ chuyến đi đó đã có rất nhiều bài báo, những tản văn và phóng sự đầu đời. Những thân phận, những hình ảnh em bé Mông không đủ áo ấm đứng ven đường lất phất những cọng lau trắng trong giá lạnh mùa đông đã ám ảnh chúng ta đến tận bây giờ, mày nhỉ?

Hôm mày mất, chị Thu Hà là Trưởng ban phụ trách tao với mày ngày xưa không ngủ được. Cả đêm chị lần giở những tấm hình cũ của Ban Văn hóa Xã hội có tao có mày, có chị và các phóng viên trong ban, chị chụp lại và gửi qua zalo cho tao. Chị nhớ lần giao cho mày và tao đi làm một vệt phóng sự điều tra liên quan đến gia đình một người nổi tiếng thời ấy. Cái tít “Đoạn trường con phụ mẹ” của bài báo đã gây tiếng vang một thời...

Theo thời gian chị về hưu, tao và mày cũng đều đã trưởng thành.

Gần 24 năm đi cùng nhau, mày cũng lên làm quản lý, tao may mắn hơn thành “sếp” của mày. Nhưng hạnh phúc là chưa một lần mày gọi tao là sếp và tao cũng vui khi mày gọi tao là... mày, tất nhiên trừ khi giao ban, họp hành. Giản đơn vì chúng ta là bạn. Và khi mày đành đoạn ra đi, tao không buồn vì mất đi một đồng nghiệp, mà tao đau lòng khi mất đi một người bạn thân quý trong đời.

Có ô tô nhưng mày không thích đi, mày vẫn chạy con dream cà tàng qua đón tao đi ăn bún bò Huế. Thỉnh thoảng lại đèo nhau ra Bách Thảo làm mấy vại bia hơi.

Giờ thì sao mày nhỉ? Có một lần tao đã khóc cho mày khi đi mổ ở Việt Đức. Tưởng lần đấy mất mày, nhưng ơn trời mày ổn và mọi thứ tốt đẹp. Lần này khi mày ngã bệnh, ban đầu tao cũng hy vọng như lần đấy mày sẽ an yên vượt qua, nhưng đối diện với sự thật, bọn tao biết mày sẽ ra đi sớm thôi khi chính mày còn không biết.

Xin lỗi mày nhé Bình ơi, khi bác sỹ thông báo tình hình, một nhóm bạn thân của mày, trong đó có tao đã biết không thể cứu mày. Nhưng bọn tao đã giấu và nói dối mày hết lần này qua lần khác, rằng mày sẽ ổn, mày không sao... cho đến lúc cơn đau hành hạ và mày buông tay không thể nào chống chọi.

Bọn tao cười nói, ráo hoảnh trước mặt mày xem như chẳng có chuyện gì để rồi mày ở lại với mọi người lâu hơn từ niềm tin ấy. Mày biết không, bác sĩ bảo với bọn tao có thể mày đi trong Tết, nhưng mày đã chiến đấu cho đến lúc tạm biệt tháng 3.

Bọn tao nói dối cũng chỉ để mày bên đời lâu hơn. Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...

Tin cùng chuyên mục

Tranh minh họa. (Nguồn: ST)

Thanh âm của sự thật

(PLVN) - Nam quyết định đến trung tâm bảo trợ xã hội. Anh không đến với tư cách nhà báo. Chỉ là “anh Nam”, người tình nguyện trò chuyện với trẻ.

Đọc thêm

Ngôi nhà gỗ trong rừng

Ngôi nhà gỗ trong rừng
(PLVN) - Thật tình cờ tôi lại ghé vào một gia đình bên đường Trường Sơn Đông, Quảng Nam. Tôi không quen họ, chỉ là một chuyến đi du ngoạn mà tôi được ở lại ăn trưa ở đây.

Một khúc thanh xuân

Tranh minh họa. (Nguồn: Nguyễn Văn Học)
(PLVN) - Mỗi sáng được òa vào không gian mướt xanh, ông thấy sao mà khoan khoái. Bờ hồ đủ rộng để bao dung với bao người, cư dân vừa lượng và không quá ồn ào. Ông chú ý đến một cô gái tóc cột sau đang vẽ.

Giọt lệ sen

Giọt lệ sen
(PLVN) - Không ai nhớ rõ ông Năm Nhẫn bắt đầu xuất hiện ở làng Đông từ lúc nào. Chỉ biết một ngày cuối đông, trời rét cắt da, có người thấy ông ngồi trầm ngâm ở quán nước đầu đình, tay cầm điếu cày sứt mẻ, mắt dõi về phía núi. Mắt ấy không phải của kẻ lạ đường, cũng không hẳn là mắt của người quê - mà là thứ ánh nhìn từng đi qua nhiều kiếp, từng chứng kiến nhiều điều, từng bị đuổi theo bởi những hình thù không ai thấy.

Mưa phượng

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Tháng tư, vài cây phượng nở sớm bắt đầu khoác lên mình những con bướm vàng đỏ đủ cả. Chúng lấp ló dưới những tán lá xanh um chơi trò trốn tìm với những cô cậu nhỏ đang đuổi bắt dưới gốc cây.

Mùa rưng rức đỏ

Mùa rưng rức đỏ
(PLVN) - Khi ông về đến thành phố đã là giữa đêm. Gió tháng ba hấp lên da thịt ông cái nóng còn sót lại của ngày. Người ta cứ nói thành phố này chỉ hai mùa mưa nắng. Nhưng, ông tin đâu đó, lẫn trong gió, trong mây, trong cỏ cây và cả lòng phố này, vẫn còn có một mùa nào đó thúc giục con người ta tìm đến nơi đây.

Cha, con và nghề báo

Cha, con và nghề báo
(PLVN) - Cuộc đời mỗi người sẽ có những bài học không đến từ sách vở, cũng chẳng được giảng, dạy trong trường lớp, mà dạy, có khi là noi gương qua những câu chuyện, cử chỉ, hành động và tình yêu bao la của một người cha dành cho con mình.

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...
(PLVN) - Đất cho tôi được đứng và ngắm nhìn bầu trời, nước cho tôi thỏa cơn khát trong những ngày khô hạn… Và, đất nước cũng có thể là nơi tâm hồn hòa quyện với cội nguồn, văn hóa và khát vọng tự do như ai đó từng nói.

Truyền thần

Tranh minh họa. (Nguồn: Họa sĩ Nguyễn Thành Long)
(PLVN) - Nhà cụ Trần Đức trên phố Hàng Bút bao đời nay vẫn mưu sinh bằng nghề vẽ tranh truyền thần.

'Những năm tháng không thể nào quên' trong thơ Lê Thị Ái Tùng

'Những năm tháng không thể nào quên' trong thơ Lê Thị Ái Tùng
(PLVN) - 30/4/2025 là ngày kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Nhân dịp trọng đại này, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã sáng tác chùm thơ hào hùng, xúc động, sâu lắng. Qua chùm thơ, chúng ta càng thấy biết ơn đối với những người đã ngã xuống cho Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

“Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên”

Người Việt Nam đều rất yêu hòa bình và luôn sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nền hòa bình ấy. (Nguồn: QĐND)
(PLVN) - Câu nói này không phải đến bây giờ, khi đất nước kỷ niệm 50 năm ngày thống nhất, tôi mới được nghe. Tôi đã lớn lên cùng câu dặn dò khắc cốt ghi tâm này: “Hòa bình không bao giờ là điều hiển nhiên, con nhé!”.

Chuyện đã qua

Chuyện đã qua
(PLVN) - Cuộc sống của xóm Gò thật sự bắt đầu vào lúc trời xẩm tối. Cơm nước xong xuôi, họ dắt díu nhau đến vuông sân nhà chị Nữ, như điểm hẹn thường ngày, rôm rả chuyện trò. Xóm Gò là lãnh địa xa khu dân cư với những cuộc đời như ngã rẽ dòng sông.

Sông lụa

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Nhắm mắt chờ mùa hè

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Gần đây, thời tiết miền Bắc rất thất thường, hôm nóng, hôm lạnh như một cô gái mới lớn đỏng đảnh hay hờn dỗi. Có những hôm sáng đến, tôi còn phong phanh chiếc áo cộc, nhấm nháp cốc trà vải mát lạnh, vậy mà chiều tối đã co rúm trong đống áo khoác lùng bùng, ôm chặt ly ca cao nóng bốc khói.

Rể quý

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Nhà dì ba

Nhà dì ba
(PLVN) - Chung mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ sau một chuyến họ bươn chải nơi biển khơi. Từ bấy nó sống chung với dì ba, là chị của mẹ cùng với các anh chị em con của dì lúc mới lên mười. Dì thương nó như cách nó còn nhớ trong tiềm thức về tình thương của mẹ, dì cũng chưa bao giờ làm nó cảm nhận ranh giới trong tình cảm qua cách dì đối xử với nó và với các con của dì.

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…