Thì là bạn bè, nên tao gọi là mày, Bình nhé!
Mày sinh tháng 3, và cũng viễn du vào mây trời vào cận kề ngày sinh nhật. Từ cái thuở mới ngáo ngơ vào đời và bơ vơ vào nghề thì mấy đứa chơi thân với nhau và thân nhau từ đó.
Tao có chút đặc biệt là thân mày hơn, để rồi trong những chuyến đi viết bài xa hai đứa lại lóc cóc lên đường. Thời gian qua nhanh đến nghiệt ngã khi mới gặp nhau đó mà đã hơn 24 năm trụ lại với nghề. Và đau đớn là mày bỏ bọn tao đi một mình về phía vĩnh hằng khi phía trước vẫn đầy những dự định dở dang mà mày hay tâm sự cùng tao.
Tao vẫn nhớ như in hơn 20 năm trước, tao với mày đi xe khách lên tận Mèo Vạc, Đồng Văn để viết phóng sự cho số Tết. Những ngày cuối năm trên cao nguyên đá lạnh cắt vào da thịt, đêm hai đứa co ro ôm nhau ngủ trong nhà khách huyện tuềnh toàng với cái chăn chung vừa mỏng vừa hôi. Nằm mãi không ngủ được, bụng đói cồn cào chỉ mong trời sáng...
Đi nhờ xe chở hàng từ Mèo Vạc qua Đồng Văn, hai thằng mặt không cắt ra giọt máu vì sợ. Hồi đó chưa có con đường Hạnh Phúc đẹp như bây giờ, vắt qua lưng chừng núi là con đường đá lởm chởm, bên taluy bánh xe lúc nào cũng như chực chồm ra lao xuống hun hút vực sâu. Có đoạn đi qua nhìn xuống dòng Nho Quế bé tẹo như một sợi chỉ xanh mỏng manh luồn qua khe núi.
Đó là chuyến đi nhớ đời nhất của tao với mày khi mới vào nghề, để từ chuyến đi đó đã có rất nhiều bài báo, những tản văn và phóng sự đầu đời. Những thân phận, những hình ảnh em bé Mông không đủ áo ấm đứng ven đường lất phất những cọng lau trắng trong giá lạnh mùa đông đã ám ảnh chúng ta đến tận bây giờ, mày nhỉ?
Hôm mày mất, chị Thu Hà là Trưởng ban phụ trách tao với mày ngày xưa không ngủ được. Cả đêm chị lần giở những tấm hình cũ của Ban Văn hóa Xã hội có tao có mày, có chị và các phóng viên trong ban, chị chụp lại và gửi qua zalo cho tao. Chị nhớ lần giao cho mày và tao đi làm một vệt phóng sự điều tra liên quan đến gia đình một người nổi tiếng thời ấy. Cái tít “Đoạn trường con phụ mẹ” của bài báo đã gây tiếng vang một thời...
Theo thời gian chị về hưu, tao và mày cũng đều đã trưởng thành.
Gần 24 năm đi cùng nhau, mày cũng lên làm quản lý, tao may mắn hơn thành “sếp” của mày. Nhưng hạnh phúc là chưa một lần mày gọi tao là sếp và tao cũng vui khi mày gọi tao là... mày, tất nhiên trừ khi giao ban, họp hành. Giản đơn vì chúng ta là bạn. Và khi mày đành đoạn ra đi, tao không buồn vì mất đi một đồng nghiệp, mà tao đau lòng khi mất đi một người bạn thân quý trong đời.
Có ô tô nhưng mày không thích đi, mày vẫn chạy con dream cà tàng qua đón tao đi ăn bún bò Huế. Thỉnh thoảng lại đèo nhau ra Bách Thảo làm mấy vại bia hơi.
Giờ thì sao mày nhỉ? Có một lần tao đã khóc cho mày khi đi mổ ở Việt Đức. Tưởng lần đấy mất mày, nhưng ơn trời mày ổn và mọi thứ tốt đẹp. Lần này khi mày ngã bệnh, ban đầu tao cũng hy vọng như lần đấy mày sẽ an yên vượt qua, nhưng đối diện với sự thật, bọn tao biết mày sẽ ra đi sớm thôi khi chính mày còn không biết.
Xin lỗi mày nhé Bình ơi, khi bác sỹ thông báo tình hình, một nhóm bạn thân của mày, trong đó có tao đã biết không thể cứu mày. Nhưng bọn tao đã giấu và nói dối mày hết lần này qua lần khác, rằng mày sẽ ổn, mày không sao... cho đến lúc cơn đau hành hạ và mày buông tay không thể nào chống chọi.
Bọn tao cười nói, ráo hoảnh trước mặt mày xem như chẳng có chuyện gì để rồi mày ở lại với mọi người lâu hơn từ niềm tin ấy. Mày biết không, bác sĩ bảo với bọn tao có thể mày đi trong Tết, nhưng mày đã chiến đấu cho đến lúc tạm biệt tháng 3.
Bọn tao nói dối cũng chỉ để mày bên đời lâu hơn. Giờ thì tao thoải mái khóc rồi, mày cũng hết đau đớn rồi. Tạm biệt nhé tháng 3... Tạm biệt một người bạn thân, tạm biệt Hà Sơn Bình - một nhà báo với nụ cười hiền tỏa nắng...