Tôi là con gái cả trong một gia đình buôn bán nhỏ, vì thế, từ bé tôi đã hoạt bát, tháo vát. Nhưng không hiểu vì sao, càng đảm đang trong việc nhà, tôi càng “ngu dốt” trong con đường chữ nghĩa. Vì thế, tôi chỉ có thể vào kiếm được một cái bằng tốt nghiệp kế toán hệ trung cấp.
Tuy nhiên, trong thời buổi các doanh nghiệp mọc ra rất nhiều, chỉ cần chăm chỉ, hàng tháng, tôi cũng kiếm được các khoản tiền mà nhiều bạn bè của tôi mơ ước.
Rồi tôi xin được vào một cơ quan nhỏ ở huyện, vừa làm nhà nước, tôi vừa tranh thủ kiếm thêm ở bên ngoài nên kinh tế cũng dư dả.
Tuổi 24, tuy so với các bạn ở nhà đã là “gái ế”, nhưng tôi tin tưởng vào khả năng của mình, thêm vào đó là các “vệ tinh” ngày ngay vây quanh khiến tôi càng nghĩ cuộc đời thật đẹp.
Nhưng không hiểu con tim đã dùng lý lẽ gì để bắt tôi chọn một cậu bạn học cùng cấp 3 đã thầm yêu trộm nhớ tôi từ ngày còn học cùng, chứ không phải là anh cán bộ huyện, hay anh doanh nghiệp giàu có mà bố mẹ tôi ưng mắt.
Tôi quyết định lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người, sự cáu giận của bố mẹ. Tôi lên xe hoa với vẻ đắc thắng của một “con ngựa non” bằng chân lý: Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn. Tôi muốn một ngày nào đó mọi người sẽ phải sáng mắt ra nhìn vợ chồng tôi đi lên từ hai bàn tay trắng.
Chúng tôi khá “thuận vợ thuận chồng” khi về chung sống với nhau. Chồng tôi kinh doanh nhỏ ở phố huyện. Công việc nhà nước lương ba cọc ba đồng cũng không níu giữ tôi được lâu. Tôi quyết tâm cùng chồng xông pha thương trường.
Nhưng nhân định không thể thắng thiên. Gặp đúng lúc thời buổi kinh tế đi xuống, chúng tôi khá chật vật trong việc kiếm đồng tiền. Tuy nhiên, đó không phải là lý do khiến tôi phải viết lá thư này để chia sẻ cùng các anh chị.
Lại kể tiếp, gia đình chồng tôi vốn không dư dả gì. Đó cũng chính là lý do bố mẹ tôi không muốn tôi về làm dâu nhà ấy. Trước đây, tôi cũng nghĩ chẳng bao giờ mình phải nhờ cậy tiền nong của gia đình nhà chồng. Nhưng tôi đã nhầm.
Không phải lúc khó khăn, tôi mong được sự giúp đỡ của gia đình nhưng không có, mà ngược lại, trong lúc khó khăn nhất, tôi mới biết tôi đang đi trên một con thuyền bị mục ruỗng.
Hóa ra, bà mẹ chồng trước đây khoác tấm áo hàng gạo, nhưng thực chất là đi buôn tiền. Cái khổ là thời làm ăn được, bao nhiêu lời lãi, bà ném cả vào việc ăn ngon, và đề đóm. Giờ đây nhiều nhóm hụi của làng bị vỡ, bà cũng vạ lây. Đã bán hết đất đai, tài sản, nhà chỉ còn trơ lại cái khung nhà, mà số nợ của bà cũng hơn 1 tỷ. Là con trai một, chồng tôi được bố mẹ chồng gọi lại và “tuyên bố” phải trả nợ thay mẹ.
Trong giai đoạn kiếm nổi bạc chục đã khó, tôi thực sự bị sốc khi nghĩ đến con số bạc tỷ đang đổ sập xuống đôi vai mình. Món nợ ấy, cũng như khối đá lớn ngăn cách tình cảm vợ chồng chúng tôi. Giờ đây, thực sự mà nói, chúng tôi là hai kẻ đồng sàng dị mộng.
Trong công việc làm ăn, tuy chung một địa điểm, nhưng tiền ai lấy giữ, việc ai lấy làm. Thậm chí, nhiều khi tôi còn thấy số tiền hàng của mình hao hụt mà không dám đặt nghi ngờ cho ai.
Chúng tôi lấy nhau cũng đã hơn 1 năm rồi. Ở cái phố huyện nhiều dòm ngó này, chuyện chậm trễ con cái dễ bị dèm pha. Nhưng tôi vẫn quyết không có con.
Tôi không muốn giam hãm cuộc đời mình bằng một đứa trẻ, khi tương lai của mẹ con tôi là khoản nợ mà tôi nghĩ cả đời tôi không thể trả nổi.
Tôi có nên sớm giải thoát cho mình? Xin hãy cho tôi một lời khuyên!!!
Nguyễn Thị Hải (thuy…. @yahoo.com)