Sốt nhẹ

Ảnh minh họa: PV
Ảnh minh họa: PV
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - Rồi thì trong họ cũng không biết được rằng tình cảm ai nặng hơn: một người vốn luôn vui vẻ, chân thành lại vì một người chỉ cần nhắc đến tên là rơi lệ; và một người vốn lúc nào cũng lạnh nhạt, hờ hững với đời lại trở thành một người lãng mạn, biết quan tâm. Tình yêu muôn loại, ta sẽ không thể nào biết được toàn tâm, toàn ý vì một người hay thay đổi vì một người, cái nào sâu nặng hơn.

Tôi tình cờ biết được chuyện tình ấy vào một chiều mùa hạ, khi cơn nắng trưa phủ xuống đôi vai gầy của cô gái một chút ánh buồn. Cô gái hỏi tôi: “Bên cạnh anh ấy có người con gái nào chưa? Còn mình, đã lâu lắm rồi chưa có ai bên cạnh”. Tôi trách cô gái sao không dám nói với người con trai kia nỗi lòng của mình, khi tôi đã nghe quá nhiều lần câu hỏi ấy từ tận những năm về trước. Nhưng cô ấy chỉ cười, đánh tôi một cái thật nhẹ, gương mặt đỏ lừ.

Đã từ rất lâu rồi tôi hay để ý đến ánh mắt của người con gái ấy. “Anh ấy có một ánh mắt biết buồn”. Tôi bật cười trước lí lẽ của cô bạn thân, không nhận ra từ lúc bấy trọn vẹn ánh nhìn của nàng đã là một chàng trai có vóc dáng gầy dong dỏng cao. Cũng không thể nào biết được suốt những năm tháng sau này trong đôi mắt ấy chỉ có mỗi một bóng hình ấy, nhưng ngần ấy năm không dám nói một lời, dù hai người chỉ cách nhau một vách ngăn phòng trọ. Cô ấy là một cô gái khá ngô nghê, lúc nào cũng có thể bày đủ trò làm trò cười cho mọi người nhưng đứng trước người mình thích lại chường ra bộ dạng nhút nhát không nói nên lời. Tôi đã từng đùa với cơn nắng quái, đùa với cả bộ dạng của nàng rằng sao có một người hay đùa đến vậy và thực chờ mong một ngày lệ quang rơi trên gò má sẽ như thế nào. Vì với tôi, cô bạn thân tôi sẽ là một người không bao giờ biết khóc.

“Mình sẽ làm chung một “plan” (chương trình) với anh ấy”. Cô gái khoe với tôi công ty vừa phân công hai người chung một tổ kế hoạch, như thế sẽ có nhiều cơ hội ở gần nhau hơn. Mái tóc đỏ au chẳng phải vì nắng nhưng cũng che lấp đủ đôi gò má đương màu nắng. Tôi trêu: “Bữa trước đi trên đường, vô tình thấy cậu. Định gọi to lên Thiên Thảo ơi, chợt nhận ra lại có ai đi bên cạnh…”. Cô nàng lại đưa tay che miệng, quay phắt đi, nắng đỏ au chảy xuống cả tai…

Chàng trai ấy tôi cũng biết, lạnh lùng lắm lại chẳng biết cười. Cũng không hiểu vì sao hôm nay lại đến hỏi thăm tôi: “Cậu biết hợp âm bài Gương một chiều không? Mình tính đàn bài đó tặng một người”. Và tôi chợt nhận ra giai điệu ấy đã ngân lên trong ngày sinh nhật cô bạn thân của tôi. Làm sao tôi không biết được, cô bạn ấy thích bài ấy đến thế cơ mà. Lại có lần tôi bắt gặp chàng trai ấy ở một cửa hàng làm đồ handmade và tôi thấy thứ đồ ấy đột nhiên lại hiện hữu bên cạnh cô nàng, cô nàng ấy ngốc nghếch bảo tôi: “Anh ấy nói tiện tay làm cho mình đấy. Dù chỉ là tiện tay nhưng mình vẫn rất vui”. Tôi chợt nhớ gương mặt lấm lem của cậu ta khi biết ra khỏi cửa hàng và khi tôi đi hết cả một buổi shopping mới thấy cậu ta “tiện tay” xong việc.

Plan rồi cũng kết thúc, hai người được tặng thưởng to, lúc phát biểu không hiểu sao cô gái lại đôi mắt rươm rướm. Thay vì nói ra cảm nghĩ của mình thì dường như hơn ai hết, một người trao hết lòng mình đột nhiên cảm thấy giây phút này là giây phút chia tay, chưa chắc sẽ có một lí do gặp lại vì cơ hội này chỉ là hi hữu: Em cảm thấy sau này sẽ không còn lí do gì để gặp anh ấy nữa.

Rồi cô ấy bắt đầu khóc và vội lảng sang chuyện khác về plan mà hai người cùng làm. Lời đầu tiên là lời tiếc nuối rồi vội chấn chỉnh lại vì nhận ra mình chưa tan việc. Chàng trai đứng bất động hồi lâu, rồi khiến cả hội trường ồ lên kinh ngạc:

- Anh không hiểu tại sao em phải tìm lí do, mọi lí do đều có thể mà…

Tôi nghe cơn nắng lại đổ lên đôi gò má cô bạn của tôi, nhưng cơn sốt nhẹ ấy dường như còn lây sang cả chàng trai đứng bên cạnh. Chàng ta vẫn luôn là một người lạnh lùng không biết tỏ bày tình cảm, bàn tay đặt sau lưng cô gái tự lúc nào chỉ biết vỗ nhẹ không dám cất một vòng ôm. Tôi nghe buổi phát biểu plan của công ty cứ như một ngày chúc tụng, mọi người đều cười xòa trước sự chân thành của hai người thay đổi vì nhau. Tôi quay lưng bước đi miệng không quên nhoẻn nụ cười, trong gió tôi nghe tiếng chàng trai ấy hỏi cô gái: “Em thích anh nhiều đến vậy sao?”.

* * *

Thì ra cơn sốt nhẹ ấy còn lây sang cả tôi. Dường như cô gái ấy đã thích chàng trai ấy nhiều hơn và cả tôi, dường như đã thích nàng còn nhiều hơn tình cảm nàng dành cho người ấy.

“Chẳng lẽ không ốm mà than, là sai sao?”.

Tin cùng chuyên mục

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...

(PLVN) - Đất cho tôi được đứng và ngắm nhìn bầu trời, nước cho tôi thỏa cơn khát trong những ngày khô hạn… Và, đất nước cũng có thể là nơi tâm hồn hòa quyện với cội nguồn, văn hóa và khát vọng tự do như ai đó từng nói.

Đọc thêm

Sông lụa

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Nhắm mắt chờ mùa hè

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Gần đây, thời tiết miền Bắc rất thất thường, hôm nóng, hôm lạnh như một cô gái mới lớn đỏng đảnh hay hờn dỗi. Có những hôm sáng đến, tôi còn phong phanh chiếc áo cộc, nhấm nháp cốc trà vải mát lạnh, vậy mà chiều tối đã co rúm trong đống áo khoác lùng bùng, ôm chặt ly ca cao nóng bốc khói.

Rể quý

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Nhà dì ba

Nhà dì ba
(PLVN) - Chung mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ sau một chuyến họ bươn chải nơi biển khơi. Từ bấy nó sống chung với dì ba, là chị của mẹ cùng với các anh chị em con của dì lúc mới lên mười. Dì thương nó như cách nó còn nhớ trong tiềm thức về tình thương của mẹ, dì cũng chưa bao giờ làm nó cảm nhận ranh giới trong tình cảm qua cách dì đối xử với nó và với các con của dì.

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.