Sơn nữ nuôi con trong tù đớn đau nhớ người phụ tình

Giá như tôi biết cái cảm giác không có tiền mua cho con 1 miếng giò khi nó thèm đau đớn như thế nào, tôi nhất định sẽ không bao giờ hành động nông nổi như thế... Con tôi càng lớn lên càng giống bố. Ánh mắt của nó, nụ cười của nó cứ xát muối vào vết thương lòng của tôi. Sau này nó lớn lên, lúc đã hiểu "bố" là gì, nếu biết tôi đã giết bố nó, không biết nó có tha thứ cho tôi không?...

Tôi yêu anh vì anh đẹp trai và khéo ăn nói. Một cô gái trẻ tuổi 20, chỉ cần như thế là đủ yêu say mê. Vậy mà khi tôi có thai đến tháng thứ 4, anh ấy gặp tôi và nói: "Anh không cưới em nữa đâu. Anh cũng không có tiền cho em đi phá thai, em tự kiếm tiền mà phá lấy...". Vì quá hận, tôi đã giết chết người yêu của mình.

Thiếu nữ sơn cước và nỗi hận bị tình phụ

Tôi có một vết sẹo dài ở cổ, một vết sẹo mà lúc nào tôi cũng muốn giấu đi. vết sẹo rất dài, rất sâu ấy là vết sẹo của tội lỗi và những ám ảnh đau thương về mối tình đầu sẽ đeo bám tôi đến hết đời, vĩnh viễn không xóa bỏ được. Vết sẹo đó, tôi đã tự cứa vào cổ mình sau khi giết người tình, định bụng sẽ cùng sống cùng chết với người đàn ông đã phụ bạc mẹ con tôi, nhưng số phận nghiệt ngã buộc tôi phải sống và đày ải tôi trong những nỗi ám ảnh, dày vò, buộc tôi phải đối diện với nỗi đau đó mỗi ngày.

Đến giờ tôi vẫn yêu người đàn ông đó. Anh là mối tình đầu của tôi, cho tôi nhiều hạnh phúc và cũng không ít đắng cay mà ở tuổi thiếu nữ tôi chẳng biết. Tôi sinh ra ở một huyền miền núi, là con gái út, lại được bố mẹ yêu thương, sống trong một môi trường sống đơn thuần, nên dù 18 tuổi, tôi vẫn là một đứa trẻ ngây ngô. Bạn bè bằng tuổi tôi ở quê yêu và lấy chồng sớm lắm. Nhưng tôi thì không. Mẹ tôi là người có tư tưởng hiện đại, mẹ bảo tôi phải trưởng thành hơn, chín chắn hơn, để chọn một người đàn ông tốt như bố. Bố mẹ tôi tuy nghèo và thất học, nhưng đối xử với nhau rất yêu thương, tình nghĩa.

Tôi cứ mơ ước mình sẽ lấy được một người đàn ông như bố. Thế nên, đến 20 tuổi, tôi mới có mối tình đầu. Tôi gặp anh và yêu anh rất nhanh. Anh đẹp trai, khéo ăn khéo nói, không lỗ mãng như những cậu thanh niên choai choai vẫn đến tán tỉnh tôi mỗi ngày. Món quà đầu tiên anh tặng tôi là một chiếc áo phông anh mua trên thị xã.

Tôi còn nhớ khi tôi mặc nó, anh cứ khen tôi xinh mãi. Đến nỗi mà có một dạo, lần nào gặp nhau tôi cũng mặc chiếc áo đó vì nghĩ làm thế người yêu mình sẽ vui. Đó cũng là món quà đầu tiên tôi nhận từ một người đàn ông, vì tôi lúc nào cũng nghĩ, mình chỉ nhận quà của người yêu mình tặng thôi.

Yêu nhau được hơn 1 năm thì tôi hiến dâng cuộc đời mình cho người yêu, vì đinh ninh đó sẽ là người đàn ông che chở cho mình trọn đời, trọn kiếp. Lần đó đi đám cưới bạn về muộn, anh kéo tôi vào một cái quán bỏ hoang bên đường và nói vào tai tôi những lời mật ngọt. Anh bảo đằng nào mình cũng thành vợ thành chồng, coi như đêm nay sẽ là đêm tân hôn sớm. Mẹ vẫn căn dặn tôi phải biết giữ mình với đàn ông, nhưng lúc đó tôi chẳng nhớ được gì, đầu óc cứ mụ mị đi vì yêu thương, vì hạnh phúc, vì những lời nói êm như ru của người yêu. Thế là tôi trao thân cho anh, hoàn toàn yên tâm, tin tưởng vào lời hứa thủy chung của người yêu.

Tin tưởng, đinh ninh thế, nên đến phát hiện ra mình có triêu chứng ốm nghén, điều đầu tiên tôi làm là thông báo cho người yêu. Lúc đó tôi 22 tuổi rồi, nghĩ là mình đã đủ lớn để lập gia đình. Khi cái thai được gần 2 tháng, tôi báo cho anh biết, bàn với anh chuyện cưới xin của hai đứa. Tôi muốn chúng tôi cưới nhau trước khi sinh, để con tôi ra đời có đủ cha đủ mẹ một cách đàng hoàng. Lúc đầu anh tỏ ra rất vui, cứ luôn miệng cảm ơn tôi đã cho anh cơ hội làm bố. Anh hứa sẽ về thưa chuyện với bố me, để đến hỏi cưới tôi về làm vợ. Tuần đầu, anh quan tâm chăm sóc tôi lắm, khiến tôi càng ngây ngất trong hạnh phúc.

Nhà anh ở cách nhà tôi 30km, trước đây 1 tuần chúng tôi chỉ gặp nhau 1 hoặc cùng lắm là 2 lần. Nhưng từ ngày tôi có thai, cách một ngày anh lại đi xe máy xuống nhà tôi, lần nào cũng mua cho tôi đủ các loại từ sữa đến bánh kẹo, hoa quả để dưỡng thai. Lúc nghén, tôi thèm ăn quả lê, anh mua lê đen, gọi tôi ra chỗ vắng người rồi gọt từng miếng lê cho tôi ăn, rồi nhìn tôi rất trìu mến và bảo tôi phải cố ăn để con của anh được khỏe mạnh. Thế mà khi cái thai 3 tháng, rồi 4 tháng, vẫn không thấy anh đả động gì đến việc cưới xin.

Một hôm anh đến, gọi tôi ra chỗ chân núi đầu làng, nơi hai đứa vẫn thường hẹn hò. Anh nói: "Anh không cưới em nữa đâu. Anh cũng không có tiền cho em đi phá thai. Em tự kiếm tiền mà phá lấy". Đời tôi dù có bị đày xuống âm ti địa ngục sẽ vẫn nhớ nằm lòng từng câu, từng chữ đó. Tôi không thể hiểu tại sao anh lại thay đổi thái độ, tàn nhẫn với tôi đến thế.

Tôi hỏi anh vì sao, anh không nói, tôi van xin anh đừng bỏ tôi, anh đánh tôi và chửi "đồ con gái không có liêm sỉ" rồi bỏ đi, để tôi lại một mình trong cay đắng, tủi hờn. Mấy ngày sau đó, tôi cứ nằm khóc trong nhà, ai hỏi cũng không nói, ai ép cũng không ăn. Tôi không ngờ cuộc đời mình lại cay đắng đến thế. Tôi cũng không hiểu tôi đã gây ra lỗi lầm gì để bị ruồng bỏ phũ phàng như vậy.

Cứ nghĩ đến việc mất anh, tôi sẽ là gái không chồng mà chửa, đứa con tôi sinh ra đời sẽ là con hoang, là tôi lại thấy tuyệt vọng. Tôi nghĩ tôi sẽ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Trong một phút đau đớn, tôi đã nảy ra cái ý nghĩ sẽ cùng chết với anh, để cả 3 người chúng tôi sẽ được ở bên nhau mãi mãi".

Nhọc nhằn nuôi con sau song sắt

Tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời khi nghĩ đến việc rồ dại đó. Tôi đạp xe 30 km, mang theo trên người con dao được chuẩn bị sẵn, đi gặp người đàn ông đã phụ bạc mình. Tôi hẹn anh ra một chỗ vắng, lấy lý do cần nói chuyện. Anh ra mà không hề ngờ được điều gì đang đợi mình phía trước, sự đau đớn, tuyệt vọng và nỗi hận bị phản bội đã khiến tôi kết thúc cuộc đời người đàn ông tôi yêu chỉ bằng một nhát dao. Đâm anh xong, tôi ôm anh vào lòng rồi dùng dao cứa cổ mình.

Tôi muốn tôi và con sẽ có anh mãi mãi. Nhưng chỉ có anh chết mà tôi không chết. Có người phát hiện ra đã đưa tôi đi cấp cứu. Lúc tỉnh dậy, phát hiện ra mình còn sống, tôi quẫn trí đến nỗi đã nguyền rủa người nào đã cứu mình. Con tôi chưa ra đời đã mất bố, lại còn mang tiếng có một bà mẹ phạm tội giết người.

Tôi sinh con trong trai giam, khi mới 22 tuổi. Đó là điều tôi vô cùng xót xa, xót xa vì không những đã cướp của con mình một người bố mà còn khiến con không có được một cuộc sống bình thường. Con tôi mang họ tôi và được đặt tên là Linh Mạnh Thông - cái tên đó do những người tù ở cùng với tôi đặt cho với ý nghĩa thằng bé lớn lên sẽ mạnh mẽ như cây thông. Trong suốt 3 năm sau đó, hai mẹ con tôi dắt díu nhau đi hết từ trại tạm giam đến trại giam của Bộ Công an.

Ở trong trại giam, tôi không chỉ phải đối mặt với nỗi đau về tội lỗi của mình, mà còn phải đối mặt với những khó khăn của một người mẹ nuôi con nhỏ mà gần như không có sự giúp đỡ từ gia đình. Bố mẹ tôi thương con gái đến xót ruột, xót gan, nhưng một năm cũng chỉ lên thăm con được một lần, mỗi lần lên gửi cho tôi 400 nghìn tiền lưu ký. Số tiền đó chẳng thể đủ cho mẹ con tôi chi tiêu những cái tối thiểu nhất, nên suốt mấy năm trời, mẹ con tôi hoàn toàn sống nhờ chế độ quy định của trại.

Thỉnh thoảng, nghe những đứa trẻ ở trong lớp mẫu giáo của trại giam kể về bố, con tôi lại về hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố là cái gì hả mẹ? Các bạn bảo ai cũng phải có bố?. Tại sao con lại không có bố?". Tôi chẳng biết phải trả lời con ra sao? Lẽ nào lại nói mẹ đã giết chết bố của con?. Con trai tôi còn bé nhưng thông minh và nhạy cảm lắm, thấy cứ nhắc đến "bố" là mẹ khóc, cho nên sau này nó không hỏi nữa.

Con tôi chẳng bao giờ được uống sữa, được ăn những thức ăn bổ dưỡng như những đứa trẻ khác trong trại. Có lần đi nhà trẻ, thấy có bạn cầm miếng giò ăn ngon lành, nó về bảo tôi: "Mẹ ơi con thèm ăn giò lắm, mẹ mua giò cho con ăn nhé". Nếu có thể làm gì lúc đó để có tiền mua giò cho con ăn, dù có chết tôi cũng làm, để vơi đi cái cảm giác tội lỗi với con.

Nhưng tôi chẳng làm gì được. Giá như tôi nhìn trước được kết cục này, giá như tôi biết cái cảm giác không có tiền mua cho con 1 miếng giò khi nó thèm đau đớn như thế nào, tôi nhất định sẽ không bao giờ hành động nông nổi như thế. Hóa ra cảm giác đó còn đau đớn hơn rất nhiều cảm giác bị phụ tình.

Con tôi càng lớn lên càng giống bố. Ánh mắt của nó, nụ cười của nó cứ xát muối vào vết thương lòng của tôi. Sau này nó lớn lên, lúc đã hiểu "bố" là gì, nếu biết tôi đã giết bố nó, không biết nó có tha thứ cho tôi không?. Không ngày nào tôi không ám ảnh về điều đó.

Tôi mang trong lòng nỗi ám ảnh giết chết người mình yêu và mặc cảm tội lỗi với đứa con nhỏ dại, nên cảm giác như trái tim mình đã khép lại vĩnh viễn. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến đàn ông, nghĩ đến việc mở lòng ra với một người khác là tôi đã thấy sợ.

Ở trong trại giam, cũng có người viết thư cho tôi, làm quen với tôi, nhưng tôi đều từ chối. Cả tuổi thanh xuân của tôi đã hoàn toàn bị chôn vùi vì một tình yêu sai lầm. Đó là một ký ức không dễ xóa bỏ. Tôi không còn hy vọng vào tình yêu nữa, chỉ mong sau này ra tù, hai mẹ con sẽ được sống yên ổn, thanh bình...

Theo Đang yêu

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa

Truy tố ông Trần Đình Triển

(PLVN) - VKSND Tối cao đã ban hành cáo trạng truy tố bị can Trần Đình Triển (SN 1959, Trưởng Văn phòng Luật sư Vì Dân) về tội “Lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của Nhà nước, quyền, lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”.

Đọc thêm

Khởi tố nghi can hàng loạt vụ trộm trên xe ô tô tại Rạch Giá

Bị can Ngô Phụng Tuấn
(PLVN) - Ngày 11/12, Cơ quan Cảnh sát điều tra - Công an TP Rạch Giá, tỉnh Kiên Giang đã tống đạt Quyết định khởi tố vụ án, khởi tố bị can và thực hiện Lệnh bắt tạm giam đối với Ngô Phụng Tuấn (SN 2006, ngụ phường An Bình, TP Rạch Giá) về tội "Trộm cắp tài sản".

Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm bắt giữ nghi phạm cướp tài sản

Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm bắt giữ nghi phạm cướp tài sản
(PLVN) - Ngày 10/12, Cơ quan Cảnh sát Điều tra Công an TP Phan Rang - Tháp Chàm (tỉnh Ninh Thuận) đã ra quyết định tạm giữ hình sự đối tượng Nguyễn Văn Thương (sinh năm 2004, trú tại Khu phố 4, phường Mỹ Đông, TP Phan Rang - Tháp Chàm) để tiếp tục củng cố hồ sơ và điều tra mở rộng về hành vi cướp tài sản.

Tội phạm sử dụng công nghệ cao vẫn diễn biến phức tạp tại TP HCM

Thiếu tướng Nguyễn Thanh Hưởng thông tin về tình hình an ninh trật tự trên địa bàn TP HCM. (Ảnh: Việt Dũng)
(PLVN) - Ngày 10/12, tại phần thảo luận trong ngày làm việc thứ 2 Kỳ họp thứ 20, HĐND TP HCM khóa X, Thiếu tướng Nguyễn Thanh Hưởng, Phó Giám đốc Công an TP thông tin về tình hình bảo đảm an toàn, an ninh thông tin; phòng, chống tội phạm lừa đảo qua mạng, tội phạm công nghệ cao trên địa bàn TP.

Lập khống phiếu cấp nhiên liệu, chiếm đoạt hơn 8 tỷ đồng

Lập khống phiếu cấp nhiên liệu, chiếm đoạt hơn 8 tỷ đồng
(PLVN) - Văn phòng Cơ quan Cảnh sát điều tra (CSĐT), Công an tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu (BR-VT) vừa phối hợp với Viện Kiểm sát Nhân dân tỉnh tống đạt quyết định khởi tố bị can, thi hành lệnh bắt bị can để tạm giam đối với 7 đối tượng về tội “Tham ô tài sản”.

Điều tra vụ nghi bạo hành trẻ em tại TP Vũng Tàu

Điều tra vụ nghi bạo hành trẻ em tại TP Vũng Tàu
(PLVN) - Trong quá trình trông giữ, quản lý các cháu, bà T.T.B đã có những hành vi như dùng tay đánh đập vào miệng, vào mặt, giật tóc; dùng thìa inox, chiếc điều khiển của tivi đập vào miệng các cháu bé nhằm mục đích ép các cháu ăn, uống.