Sầu đâu kỉ niệm

Sầu đâu kỉ niệm
(PLVN) - Ngoài trời cứ lất phất mưa, phố cũng đã dần thưa người. Tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài bóng tối đen đặc, tiếng mưa rơi xuống nghe như một bản hòa ca của nước, buồn thấy mồ.

Nhớ hồi đó, cái hồi còn chưa xa quê lang bạt kỳ hồ tìm con chữ, cứ mỗi chiều mưa như thế này là tôi ngồi bên chiếc bàn nhìn cây sầu đâu trước nhà trút nước xuống mặt sân, “lộp độp” rồi vang vào khoảng tối trước nhà, không có tiếng nào vọng lại, nối tiếp nhau như thế đến dứt con mưa.

Cây sầu đâu chắc năm nay cũng ba chục tuổi. Ông nội kể, hồi ông trồng nó, ba tôi còn chưa cưới má tôi. Nó nhỏ xíu, chỉ vài chiếc lá non mơn mởn, mỏng manh như thể có cơn gió mạnh thổi qua nó sẽ chẳng thể nào trụ nổi. Vậy đó, mà âm thầm bám đất lớn lên, đất cũng nghèo nên nó chật vật lắm mới vươn cành xanh tốt được. Có lần bão đi qua, nhà tốc mái, cành lá nó cũng xác xơ, chỉ còn trơ trọi lại một cành phất phơ trong gió. Ai cũng bảo nó sẽ chết, mà lạ, chỉ còn một cành mà vẫn sống, đâm chồi mới, rồi bung tán che mát một khoảng sân, một sức sống mãnh liệt và phi thường hết biết. Nay qua mấy mươi năm, thân nó đã to lắm rồi, mỗi năm ông nội hay bắt cái thang trèo lên để tỉa lại những nhánh cành rậm rạp. Những cành đó nội đem phơi khô, làm củi chụm, cháy khỏi bàn, mùi khói tỏa ra một vị là lạ mà thân quen không thể tả. Vỏ nó sần sùi, nứt ra in hằng những vết của thời gian, nứt nhưng khó trốc, bám chặt vào thân như lớp áo giáp bảo vệ cây khỏi những hàm răng sắt bén của những con côn trùng phá hại. Dường như chẳng có gì có thể xuyên qua lớp vỏ ấy, thời gian làm nó cứng hơn, nếu muốn xuyên qua được nó thì phải xuyên qua lớp thời gian dày đặc ôm lấy từng thớ vỏ.

Mùa nắng hay mùa mưa thì lá cũng đều xanh tốt, rì rào hát trong gió lộng của miền quê. Mùa mưa, những chồi non đâm ra mơn mởn, lá non lún phún vươn ra từ trong những lộc biếc, để lộ một món ngon làm nên phông vị ẩm thực quê nhà. Tôi nhớ nội hay lấy cái cây thật dài để móc những chùm lá non mơn mởn xuống làm gỏi, một vị đắng thét làm chùng đũa những thực khách mới ăn lần đầu, nhưng với chúng tôi vị đắng ấy là cả một tuổi thơ, cả một bầu trời đầy kí ức. Ở quê mà, trong bữa cơm làm gì có những món cao lương mỹ vị như thành phố, bọn trẻ tụi tôi cũng chẳng thể hình dung ra được là những món mỹ vị ấy có ngon hơn món gỏi sầu đâu của nội không, chỉ biết món gỏi này là một cực phẩm. Một cái vị đắng khi nhai, nhưng sau đó là một vị ngọt nơi cổ họng, kích thích vị giác làm bọn chúng tôi chẳng thể nào rời đũa.

Thích vị đắng mà ngọt ngào của món gỏi lá sầu đâu, thích cái bóng mát trước sân mỗi trưa trốn ngủ ra đó chơi trốn tìm, thích luôn cái vở cải lương “Vị đắng lá sầu đâu” buồn nao lòng dạ. Hay những lần nghịch đùa quậy phá bị nội bắt lên giường, ấy thế là thét khóc vì cây roi sầu đâu đánh đau chảy nước mắt. Ra sân trước gặp cây sầu đâu, ra sân sau gặp lá sầu đâu rụng, ngủ trưa dưới bóng mát cây sầu đâu,... dường như hình ảnh cây sầu đâu đã làm một phần nào đó trong tôi, không thể tách rời, là máu thịt, là cả tâm hồn của tôi.

Hôm nay, rời quê, xa quê mới thấy hình bóng cây sầu đâu luôn hiện về trong tâm tưởng, hình bóng căn nhà hay nụ cười của nội làm tôi thấy nhớ vô cùng, làm tôi thấy thương hết biết. Thành thị mà, của ngon vật lạ bán đầy đường, thơm, ngọt, đủ hình hài, màu sắc nhưng sao trong dạ tôi lại nhớ một vị mà thôi, đó là vị đắng, cái vị của miền quê, cái vị của hoài niệm xa xôi làm lòng tôi thổn thức. Đôi khi đêm về, nhớ thắt thẻo cái dĩa gỏi lá sầu đâu do chính tay nội trộn, cái tuồng cải lương phát ra từ cái radio nghe rè rè của ông nội. Bình dị mà thân quen, giản đơn mà nhớ mãi, nhớ đến độ muốn khóc òa lên như cái hồi cố trèo lên cây sầu đâu bị vỏ nó xước cho tứa máu. Lúc đó tôi khóc vì tức, nó dám làm tôi chảy máu, nay tôi khóc cũng vì tức, nó dám làm tôi nhớ da diết cái hình ảnh một miền quê bình dị...

Nhưng nói thì nói vậy chớ thương thấy mồ, sao mà nỡ ghét. Nó đã cùng tôi lớn khôn qua cả một thời thơ trẻ, nay nó cũng ở một góc hồn tôi để cổ vũ tôi phấn đấu từng ngày, một người bạn, vô tri nhưng nặng tình, nặng nghĩa.

Ngoài trời vẫn chưa dứt mưa, bóng tối thì dày đặc hơn nhiều, ôm trọn lấy tôi. Chắc ở quê, cây sầu đâu cũng đang thiêm thiếp ngủ trong cái bóng tối cô đặc xung quanh. Tôi không ngủ được, thấy lòng đắng ngắt, chẳng giống cái vị ngày xưa, không có chút ngọt nào đọng lại, cái vị đắng này làm tôi thấy xác xơ buồn. Chắc một hôm nào đó, thật gần thôi, lại phải khăn gói về quê, về để thưởng thức cái vị đắng ngày xưa, xa lâu nên thấy nhớ quá chừng.

Tin cùng chuyên mục

Món quà vô giá từ lòng thành

Món quà vô giá từ lòng thành

(PLVN) - Trong cuộc sống, không phải lúc nào ta cũng nhận được sự yêu thương, giúp đỡ từ những người xung quanh. Thế nên, khi có ai đó không có quan hệ máu mủ nhưng lại đối xử tốt với bạn, đó chính là điều đáng trân quý nhất.

Đọc thêm

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa từ internet.
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Giới trẻ và hành trình tới thế giới tinh thần lành mạnh

Nhiều bạn trẻ đang trên hành trình xây đắp những giá trị sống tốt lành cho mình và cộng đồng.
(PLVN) - Nếu xây dựng được đời sống tinh thần lành mạnh, một tâm hồn phong phú, người trẻ có thể dễ dàng chống lại những cám dỗ của lối sống nhanh, sống gấp, sống buông thả hiện nay, bảo vệ được chính mình trong một xã hội mà giá trị vật chất đang lên ngôi...

Mở cửa sổ tâm hồn, nhìn ra thế giới rộng lớn

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Trong cuộc sống, sẽ có những lúc chúng ta cảm thấy bế tắc, tâm trạng trở nên tồi tệ, như thể tất cả mọi thứ đang chống lại mình. Nhưng thay vì chìm đắm trong suy nghĩ tiêu cực rằng bạn chẳng có gì trong tay, hãy thử hỏi bản thân: “Mình đang có gì?” Chắc chắn, bạn sẽ nhận ra rằng mình vẫn còn rất nhiều thứ để trân trọng: sức khỏe, gia đình, những người bạn tốt, hoặc chỉ đơn giản là cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.

Gặp nhau là duyên, xin hãy trân quý

Ảnh minh họa: Internet
(PLVN) - Cuộc đời giống như một hành trình dài với vô vàn ngã rẽ. Trên hành trình đó, chúng ta sẽ gặp biết bao người. Có những cuộc gặp gỡ chỉ thoáng qua, nhưng cũng có những mối nhân duyên đi cùng ta một đoạn đường dài. Mỗi người xuất hiện trong cuộc đời ta đều mang theo một ý nghĩa nhất định, dù ngắn hay dài, dù vui hay buồn.

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc

Giao lưu văn hoá Phật giáo Việt Nam - Nhật Bản tại chùa Tam Chúc
(PLVN) -  Ngày 27/11, tại Khu Du lịch Tam Chúc (thị trấn Ba sao, huyện Kim Bảng, tỉnh Hà Nam), chùa Tam Chúc tổ chức khai mạc Lễ hội giao lưu Văn hóa Phật giáo Việt Nam – Nhật Bản. Đây là lần đầu tiên chùa Tam Chúc kết hợp với Hội Phật tử Việt Nam tại Nhật Bản thỉnh 12 vị chư tăng Nhật Bản sang Việt Nam đồng tổ chức Phật sự này.

Sống tốt để hoa nở trong tim

Sống tốt để hoa nở trong tim
(PLVN) - Trong cuộc sống, ai cũng có lúc chán nản, buồn bã hay cô đơn. Những cảm xúc tiêu cực này là một phần không thể tránh khỏi. Nhưng điều quan trọng là chúng ta phản ứng thế nào với những khoảnh khắc ấy.

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình

“Con đường chuyển hóa” - Tu hành là trở về với chính mình
(PLVN) - Nếu “Chia sẻ từ trái tim” như một tấm bản đồ giúp ta hiểu được những điều căn bản của đạo Phật, thì “Con đường chuyển hóa” lại giống như một phương tiện giúp mọi người chuyển hóa nỗi khổ niềm đau, đi đến mục đích cuối cùng là tự do và giải thoát.

Ly nước và nỗi buồn

Ly nước và nỗi buồn
(PLVN) - Nỗi buồn trong cuộc sống cũng giống như ly nước. Khi mới chạm đến, chúng ta có thể cảm thấy nó chỉ là một chút vướng bận. Nhưng nếu cứ giữ mãi trong lòng, không buông bỏ, nỗi buồn ấy sẽ ngày càng đè nặng, khiến tâm hồn bạn mệt mỏi, đau đớn hơn.

Đối diện với phiền não

Đối diện với phiền não
(PLVN) - Trong cuộc sống, không ai tránh được những phiền não. Chúng đến từ công việc, gia đình, bạn bè, hay thậm chí là những chuyện rất nhỏ nhặt. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là làm thế nào để tránh phiền não, mà là cách chúng ta đối diện và xử lý chúng.

'Cùng chung tay cùng thay đổi - Gắn kết yêu thương'

'Cùng chung tay cùng thay đổi - Gắn kết yêu thương'
(PLVN) - Đây là khẩu hiệu được hô vang tại diễn đàn “Phụ nữ và nam giới cùng chia sẻ” nhằm thể hiện sự đoàn kết, chung tay cùng thay đổi thúc đẩy bình đẳng giới vì một xã hội bình đẳng, văn minh, hạnh phúc.

51 tác phẩm độc đáo tại triển lãm 'Sáng đạo trong đời'

Triển lãm "Sáng đạo trong đời" diễn ra từ ngày 21-28/11/2024 tại Trung tâm triển lãm Tràng Tiền (Hà Nội). (Ảnh: Thùy Dương)
(PLVN) - Bằng những nét vẽ và cách thể hiện tinh tế trên các chất liệu hội họa, 12 hoạ sỹ tham gia triển lãm “Sáng đạo trong đời” đã tái hiện lại những hình ảnh, biểu tượng quen thuộc của Phật giáo theo cách riêng, đưa người xem vào một hành trình tâm linh độc đáo và cảm xúc.

Tha thứ - Liều thuốc chữa lành tâm hồn

Tha thứ - Liều thuốc chữa lành tâm hồn
(PLVN) - Trong cuộc sống, tha thứ không chỉ là cách giúp người khác có cơ hội sửa sai, mà còn là liều thuốc giúp chính chúng ta nhẹ nhõm hơn, bớt đi những gánh nặng tâm hồn.

Đạo làm người – con đường khó nhất

Đạo làm người – con đường khó nhất
(PLVN) - Mỗi tôn giáo, mỗi đạo lý đều dạy chúng ta cách sống hiền lành, tử tế, biết yêu thương và đối xử tốt với nhau. Nhưng trong tất cả các đạo, có lẽ đạo làm người là con đường khó nhất để thực hành.

Lặng lẽ với chính mình

Ảnh minh họa
(PLVN) - Sau những đêm trắng sẽ luôn là ánh bình minh. Và đôi khi, chỉ cần một tia sáng nhỏ bé cũng đủ để soi rọi cả một đêm dài.