Đó là những dòng tâm sự rơi nước mắt trong bức thư của chị Phạm Thị Lan (SN 1968, ngụ phố Lê Hoàn, thị trấn Ngọc Lặc, Thanh Hóa) - một bệnh nhân ung thư vú gửi gắm đến người mẹ đã ở thế giới bên kia.
Chị Lan chính là tác giả đạt giải nhất chung cuộc Cuộc thi viết “Điều ước hoa Hướng Dương” do Hội Nội Khoa Việt Nam, Câu lạc bộ Cuộc chiến Ung thư và nhãn hàng CumarGold Kare kết hợp tổ chức dưới sự bảo trợ của báo Sức khỏe Đời sống.
Nỗi đau dồn dập
Nhắc đến hoàn cảnh chị Lan, các thành viên ban tổ chức cuộc thi không khỏi xúc động. Chị là giáo viên, người đã từng động viên, tiếp nghị lực cho mẹ bị ung thư sống chung với bệnh tật. Thế nhưng thật trớ trêu khi một ngày nọ, chính bản thân chị cũng nhận được hung tin đã mắc bệnh ung thư. Nữ giáo viên ấy đã khụy xuống trước cổng viện mà khóc. Nhưng rồi những lời động viên, lời trăn trối của mẹ trước lúc ra đi đã giúp chị vững vàng và sống lạc quan hơn.
Viết về mẹ, chị Lan không khỏi nghẹn ngào. Chị nhớ mãi ngày đó mẹ hay bị chảy máu mũi, ban đầu mọi người cứ nghĩ chảy máu cam thông thường: “Nhưng rồi mẹ bị chảy máu liên tục. Đôi mắt mờ dần, tai ù đi”. Sau đó cả gia đình đưa mẹ chị đi khám từ viện 108, Bạch Mai rồi bệnh viện K1, K2 và bệnh viện Răng Hàm Mặt TW, các bác sĩ đều chung kết luận rằng: “Bà bị ung thư xoang hàm phải’. Mặc dù mọi người giấu nhẹm nhưng bà ngầm hiểu được bệnh tình bản thân. Những lúc chỉ có một mình, bà thường khóc thầm, song trước mặt chồng con, người vợ, người mẹ ấy luôn tỏ ra kiên cường.
Nữ giáo viên xứ Thanh gánh chịu nhiều nỗi đau dồn dập |
Ngày mẹ nằm chờ phẫu thuật, những người con thay nhau vào phòng nắm tay mẹ động viên, truyền thêm nghị lực sống. Ca mổ kéo dài suốt 9 giờ đã lấy đi toàn bộ phần xương ở mắt, má, xương hàm phải và vòm miệng của mẹ chị Lan. Việc ăn uống của bà trở nên rất khó khăn, từ uống thuốc, sữa, cháo đều phải xay nhuyễn bơm vào miệng.
“Nhờ vào sự chăm sóc tận tình của tập thể Y bác sĩ, cộng với ăn uống điều độ, bằng nghị lực phi thường và đức tin mãnh liệt của 1 cựu chiến binh. Mẹ khỏe hơn nên được chuyển sang khoa xạ. Xạ trị được 5 đợt thì máy bị hỏng. Dần dần mặt và cổ của mẹ bắt đầu đen lại. Con biết mẹ đau và rát lắm nhưng mẹ vẫn cố gắng cam chịu, chẳng rên la”, chị Lan viết.
Hết nửa liệu trình mẹ chị Lan đã khỏe hơn, thế nhưng niềm vui vừa nhen nhóm thì bị dập tắt ngay vì cái kết luận sinh thiết của bệnh viện K1 báo tin chị Lan bị ung thư vú:
“Trước lúc đi khám con vui vẻ, tự tin vào sức khỏe của con bao nhiêu thì trưa về bên mẹ con như cái xác không hồn. Đất trời chao đảo, như sắp đổ sập xuống đầu con. Con chỉ có khóc và khóc. Đau đớn và tuyệt vọng. Đau đến tột cùng. Con ngồi bệt xuống nền đất cổng viện mà khóc. Lúc đó con chỉ nghĩ đến cái chết mẹ ơi”.
Vượt lên bệnh tật nhờ nghị lực từ mẹ
Nhưng rồi khi về nằm trong vòng tay của mẹ, chị Lan được tiếp thêm nguồn sức mạnh thiêng liêng. Chị kể, mẹ liên tục động viê chị, lúc thì nhẹ nhàng âu yếm: “Con nên nhập viện chữa trị sớm”, khi lại thầm thì khuyên nhủ “Cố lên con yêu ! Khoa học ngày một tiên tiến, có bác sĩ giỏi, có thuốc đặc trị ung thư, với lại con mẹ còn trẻ, khỏe, thừa hưởng nghị lực phi thường từ bố mẹ. Mẹ tin mọi điều tốt đẹp sẽ đến với con gái của mẹ”.
Nghe lời mẹ, tháng 4/2013 vợ chồng chị Lan quay lại bệnh viện K làm thủ tục nhập viện và mổ. Đau, buồn và mất máu nhiều khiến chị Lan dường như gục ngã. Nhưng nhờ sự chăm sóc ân cần, chu đáo của chồng nên sức khỏe chị mau chóng hồi phục. 20 ngày sau chị được chuyển sang khoa truyền theo phác đồ 6 đợt truyền hóa chất.
“Tuy từ K1 sang Bạch Mai không xa nhưng con chẳng thể sang thăm bố mẹ được. Sau mỗi lần rút dây truyền ra vợ chồng con lại vội vã ra về. Nếu chậm lại thuốc ngấm là con sẽ bị nôn, sốt trên đường về. Những ngày truyền sau, con nằm dài trên giường, sốt li bì, chẳng ăn được gì mà miệng cứ nôn khan. Ngày thứ 14 tóc con đã rụng hết sạch”, nhớ lại những tháng ngày gian truân ấy, chị Lan vẫn không nguôi áy náy trong lòng.
Chị Lan chia sẻ sử dụng CumarGold Kare giúp cải thiện sức khỏe |
Nước mắt cả hai mẹ con cứ lăn dài lăn dài. Rồi cái ngày định mệnh cũng đã đến. Mẹ chị Lan trút hơi thở cuối bên vòng tay của bố, các em và đại gia đình. Nhưng thiếu vắng vòng tay của đứa con gái, bởi chị Lan đang phải truyền đợt hóa chất tiếp theo. Chị tự nhận bản thân bất hiếu, gửi lời xin lỗi mẹ, dẫu mọi người đều thương và thông cảm với chị.
“Thưa mẹ! Sau bao biến cố cuộc đời, con được như ngày hôm nay: Vui hơn, xinh hơn, tự tin hơn, yêu đời hơn là nhờ có dòng máu kiên cường từ mẹ; kiên trì làm theo lời trăn trối của mẹ phải luôn vui, luôn suy nghĩ tích cực, sống lành mạnh, ăn uống, tập luyện thể thao đều đặn và luôn hy vọng vào ngày mai” – Khi viết những dòng tâm sự này gửi tới người mẹ trên thiên đường, sức khỏe của chị Lan đã ổn định hơn, bão tố đã qua đi và cuộc sống dường như bình yên trở lại.
Người phụ nữ chia sẻ một trong những tác nhân hỗ trợ đắc lực giúp chị mau khỏe mạnh, chóng lấy lại vóc dáng đó là sản phẩm CumarGold được các nhà khoa học Việt Nam nghiên cứu thành công. Chị đã mua uống liên tục trong 3 năm liền. Và một năm trở lại đây, thì chị chuyển sang sử dụng sản phẩm CumarGold Kare, một bước tiến mới trong khoa học ứng dụng thảo dược vào hỗ trợ nâng cao thể trạng bệnh nhân ung bướu sau hóa, xạ trị: “Nhiều lúc con cứ ước ao, giá như lúc mẹ ốm mà được uống viên CumarGold Kare này, thì chắc mẹ sẽ bớt đau đớn, mệt mỏi hơn, mẹ nhỉ?”- Đây là những dòng tâm sự cuối cùng trong bức thư chị Lan viết gửi người mẹ quá cố.
Nữ giáo viên cũng chia sẻ, hiện tại sức khỏe đã ổn định nhưng chị vẫn đi tái khám định kì theo giấy hẹn của bác sĩ và uống CumarGold Kare đều đặn để ngăn ngừa tái phát: “Con biết như thế vẫn chưa thể nói trong cơ thể con đã hết tế bào ung thư. Song mẹ ơi con vẫn đặt niềm tin vào y học hiện đại và những điều kì diệu sẽ tới với con, với các bệnh nhân như con. Con cũng như mọi người không bao giờ ngừng hy vọng vào điều tốt đẹp trong một ngày không xa. Khát vọng sống của chúng con vô cùng mãnh liệt. Ung thư chẳng là gì, nó chỉ là cái mụn mọc nhầm trong cơ thể. Còn đau khổ và tuyệt vọng mới mau giết chết một con người phải không mẹ yêu? Kết thúc bức thư gửi mẹ, chị Lan gửi gắm nỗi lòng vào mấy dòng thơ:
“Sao con gọi Mẹ chẳng ơi?
Lòng con tê tái cả trời nhớ thương
Con ngồi đợi mẹ mỏi mòn
Thiên đường mẹ tới, bỏ con nơi này
Mẹ ơi ! Mẹ hãy ... về đi !!!
Đừng xa con nữa, đừng đi một mình”