Tôi gặp anh khi không còn trẻ. Tôi đã có một gia đình nhỏ, hạnh phúc không rực rỡ nhưng vừa đủ cho một người thường thường như tôi. Tôi làm việc ở hội sở của ngân hàng, anh ở một chi nhánh, gặp và hiểu nhau trong hơn 10 năm cùng làm việc.
Tôi không còn trẻ để ngưỡng mộ hay say mê mù quáng, nhưng tôi luôn nhìn thấy sự “hơn hẳn” của anh ấy so với chồng mình. Tôi biết, lòng mình thầm mơ tưởng người đàn ông ấy. Tôi cũng biết anh ấy không ghét mình. Tôi chấp nhận chút xao lòng, cho đó là điều tất yếu. Dù những gì tôi đang có là tốt rồi, là phù hợp rồi, ai cấm tôi không được thích, được ước mơ một cái gì đẹp hơn, tốt hơn, lấp lánh hơn? Tôi chẳng làm gì có lỗi với chồng con. Hằng ngày tôi vẫn bước đi bằng cả hai chân trên mặt đất, nhưng những lúc riêng có một mình, tôi tự đặt mình trên chiếc đu bay, co cả hai chân lên và bay bổng vào bầu trời xanh...
Rồi anh đột ngột chuyển công tác, sang làm việc ở một ngân hàng nước ngoài. Sự cách biệt khiến tôi và anh đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào gặp lại. Anh ra khỏi đời tôi như thế, cuộc sống của tôi vắng lặng hẳn. Tôi gói lại những chuyến đu bay, cất vào tận cùng ký ức. Cho đến một ngày bất ngờ, trong một chuyến công tác, tôi thấy mình đứng sững trước mặt anh giữa hành lang khu vực hội thảo. Bất ngờ, nhưng tôi biết đó là một cuộc gặp gỡ tất yếu, nhìn vào mắt người đàn ông ấy, tôi biết anh cũng mong đợi lần gặp lại này. Đêm ấy, một tiếng nói bí ẩn và vô cùng mãnh liệt thôi thúc tôi, nói rằng tôi phải đi đến nơi ấy, phải vào căn phòng ấy, để giáp mặt định mệnh của mình. Tôi đã đi theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm, bất chấp tất cả những hệ lụy về sau, đặt mình lên chiếc đu bay thực một lần.
Anh và đêm ấy trở thành duy nhất, vĩnh viễn. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình lặp lại lần thứ hai nữa. Tôi coi như đó là một giờ ra chơi tuyệt vời, và khi tiếng chuông báo trở vào lớp học, chúng tôi về lại chỗ ngồi của mình, ngay ngắn, trật tự, đúng người, đúng chỗ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là bí mật của riêng tôi, giúp tôi có nội lực tốt hơn để chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Tôi biết mình có lỗi, nên bao dung với những lỗi lầm của người thân. Tôi có thế giới của riêng tôi để đi về, nên bớt săm soi dòm ngó, chì chiết người khác. Vì tôi nghĩ, biết đâu trong mỗi một người xung quanh tôi đều từng có những phút xao lòng như thế. Và điều quan trọng cuối cùng, tôi hiểu “lỗi lầm” chỉ là một khái niệm có tính tương đối, nếu những lỗi lầm ấy trở thành động lực để mình sống tốt hơn, nhân hậu hơn, thương mình thương người nhiều hơn, thì có sao đâu khi ta trân trọng những lỗi lầm…
Sống chân thực với mình, với mọi người, không có nghĩa là lộn trải ruột gan, phơi bày suy nghĩ tình cảm ra hết. Tôi có những bí mật của mình, hạnh phúc từ những bí mật ấy, với tôi, cũng ngang bằng với hạnh phúc từ những điều khác trong cuộc sống. Vì vậy, đâu cần phải hy sinh cái này hay cái kia, tôi cứ giữ những hạnh phúc ấy trong những ngăn riêng biệt của đời mình, chúng nào đâu có xâm phạm gì nhau, vì thế giới bên trong con người rộng lắm, không hề chật hẹp, trừ phi bạn muốn tự thu hẹp mình…
Rồi anh đột ngột chuyển công tác, sang làm việc ở một ngân hàng nước ngoài. Sự cách biệt khiến tôi và anh đều hiểu rằng chẳng có cơ hội nào gặp lại. Anh ra khỏi đời tôi như thế, cuộc sống của tôi vắng lặng hẳn. Tôi gói lại những chuyến đu bay, cất vào tận cùng ký ức. Cho đến một ngày bất ngờ, trong một chuyến công tác, tôi thấy mình đứng sững trước mặt anh giữa hành lang khu vực hội thảo. Bất ngờ, nhưng tôi biết đó là một cuộc gặp gỡ tất yếu, nhìn vào mắt người đàn ông ấy, tôi biết anh cũng mong đợi lần gặp lại này. Đêm ấy, một tiếng nói bí ẩn và vô cùng mãnh liệt thôi thúc tôi, nói rằng tôi phải đi đến nơi ấy, phải vào căn phòng ấy, để giáp mặt định mệnh của mình. Tôi đã đi theo tiếng gọi từ trong sâu thẳm, bất chấp tất cả những hệ lụy về sau, đặt mình lên chiếc đu bay thực một lần.
Anh và đêm ấy trở thành duy nhất, vĩnh viễn. Không bao giờ chúng tôi cho phép mình lặp lại lần thứ hai nữa. Tôi coi như đó là một giờ ra chơi tuyệt vời, và khi tiếng chuông báo trở vào lớp học, chúng tôi về lại chỗ ngồi của mình, ngay ngắn, trật tự, đúng người, đúng chỗ.
Khoảnh khắc đẹp đẽ ấy là bí mật của riêng tôi, giúp tôi có nội lực tốt hơn để chấp nhận cuộc sống hiện tại của mình. Tôi biết mình có lỗi, nên bao dung với những lỗi lầm của người thân. Tôi có thế giới của riêng tôi để đi về, nên bớt săm soi dòm ngó, chì chiết người khác. Vì tôi nghĩ, biết đâu trong mỗi một người xung quanh tôi đều từng có những phút xao lòng như thế. Và điều quan trọng cuối cùng, tôi hiểu “lỗi lầm” chỉ là một khái niệm có tính tương đối, nếu những lỗi lầm ấy trở thành động lực để mình sống tốt hơn, nhân hậu hơn, thương mình thương người nhiều hơn, thì có sao đâu khi ta trân trọng những lỗi lầm…
Sống chân thực với mình, với mọi người, không có nghĩa là lộn trải ruột gan, phơi bày suy nghĩ tình cảm ra hết. Tôi có những bí mật của mình, hạnh phúc từ những bí mật ấy, với tôi, cũng ngang bằng với hạnh phúc từ những điều khác trong cuộc sống. Vì vậy, đâu cần phải hy sinh cái này hay cái kia, tôi cứ giữ những hạnh phúc ấy trong những ngăn riêng biệt của đời mình, chúng nào đâu có xâm phạm gì nhau, vì thế giới bên trong con người rộng lắm, không hề chật hẹp, trừ phi bạn muốn tự thu hẹp mình…
Theo PNO