Ở đời thường không có những phép phù thủy như trong truyện, nhưng lại có những bức ảnh đang mất dần đi những con người, dù chỉ là mất mát trong nghĩ suy của người xem ảnh. Nhưng sự mất mát ấy hiện hữu đến nỗi, thật đến nỗi mỗi khi nhìn vào bức ảnh như thấy người đó đang muốn nói với bạn rằng: Từ nay không bao giờ gặp nhau được nữa, đã cách xa thật rồi!
Gia đình tôi có thói quen chụp ảnh cả đại gia đình mỗi khi có dịp, để rồi có khi những bức ảnh cả năm chẳng được giở xem lại một lần vì những người trong ảnh vẫn còn đó, vẫn ngày ngày nhìn thấy nhau, cười nói với nhau. Nhưng cuộc đời con người như bóng câu qua cửa sổ, quá ngắn và quá nhanh. Người già thì già đi nhanh chóng, người trẻ như cánh chim bay đi bốn phương trời. Từ lúc nào chẳng biết, không khí buồn tẻ hiu quạnh ngự trị nơi căn nhà, trong mỗi bữa ăn. Và cũng từ lúc nào chẳng biết, những bức ảnh đại gia đình được treo lên tường để cho những người ở lại cảm thấy ấm áp, để cho những người đi xa nhớ về…
Rồi những nụ cười trong ảnh vì sự hữu hạn của cuộc đời mà lần lượt “biến mất”, để lại cho người ở lại những nỗi buồn vô bờ bến, những nỗi buồn có lẽ chỉ có thể khỏa lấp bằng lần gặp gỡ ở bên kia thế giới mà thôi. Không chỉ thế, sự “biến mất” của những nụ cười trong ảnh còn gieo cho người ở lại một nỗi sợ vô hình nhưng cũng đầy ám ảnh. Sợ rằng một ngày nào đó, sau hồi chuông điện thoại là tin dữ ập về…
Viết đến đây tôi nhớ tâm sự của một du học sinh tên Vân. Vân kể: Hôm đấy ở Anh, mình đang ngủ thì tự dưng bật dậy. Lúc ấy mình mở điện thoại ra, thấy chị dâu nhắn: “Vân ơi em về ngay!”. Mình bấn loạn gọi điện cho mẹ. Mẹ mình giọng lúc đấy rất khan, bảo: “Ừ, nếu mà được thì con đặt vé máy bay về luôn nhé! Con về nhanh lên!”. Khi đó là 2h sáng, mình cuống cuồng đặt chuyến bay gần nhất lúc 8h sáng và nối chuyến ở Paris. Mình chỉ nghĩ bố bị đau tim, khi về sẽ thấy bố trong bệnh viện.
Ngồi ở sân bay Paris 6, 7 tiếng, mình như “ngồi trên đống lửa”, mỗi giây phút trôi qua rất lâu. Đến lúc máy bay về đến Việt Nam, mình cảm thấy những giây phút này là những giây phút bình yên cuối cùng, vì mình cảm giác khoảnh khắc máy bay hạ cánh, mọi thứ xảy ra không như ý muốn, tất cả sẽ đảo lộn hết. Mình vẫn nhớ khi về nhà, mình hỏi: “Mẹ ơi, bố ở đâu hả mẹ?” Mẹ nhìn thấy mình, ôm mình rồi khóc. Bố mình mất trên đường từ Cao Bằng về. Nỗi sợ mình có trong 10 năm mình đi học đã thành sự thật”.
…Cuộc đời quá ngắn cho những niềm vui nhưng lại quá dài cho những nỗi niềm ân hận, nghĩ suy dằn vặt và khổ đau. Hãy ôm thật chặt, hôn thật chậm, cười thật tươi, yêu thật chân thành và tha thứ thật nhanh cho những người thân yêu xung quanh ta. Bởi giản đơn mỗi người chỉ có một gia đình, mất đi không bao giờ có lại...