Nước mắt của cô gái bán thân nuôi chồng
15 tuổi lên xe hoa về nhà chồng, em không biết viết tên mình nhưng đã tự viết nên bi kịch của cuộc đời mình. Em nghèo và em bất hạnh. Em bán thân mình để gồng gánh nuôi chồng sau song sắt trại giam.
15 tuổi lên xe hoa về nhà chồng, em không biết viết tên mình nhưng đã tự viết nên bi kịch của cuộc đời mình. Em nghèo và em bất hạnh. Em bán thân mình để gồng gánh nuôi chồng sau song sắt trại giam.
Tình gập ghềnh của cô dâu tuổi 15
Bàn tay gầy gò, đen đúa cầm chiếc bút nhỏ, run run nắn nót viết từng nét chữ, em chỉ có thể viết một chữ duy nhất – tên của em. Ngọc. Ngay cả họ tên trọn vẹn của mình em cũng không thể viết, em mặc cảm, đôi mắt buồn, tự ti luôn cúi gập khi trò chuyện cùng tôi.
Không có được mái ấm gia đình như bạn bè cùng trang lứa. Ngay từ khi mới lọt lòng, bố mẹ Ngọc đã li dị, đứa trẻ đỏ hỏn mới lọt lòng sống côi cút cùng với bố, hoàn toàn thiếu vắng sự chăm nom, dạy bảo của mẹ. Một tay gà trống nuôi con, suy sụp bởi hôn nhân đổ vỡ cùng cuộc sống nghèo ở vùng quê cằn cỗi khiến tâm hồn người đàn ông đó chai sạn trước tất cả. Ngay đối với em, đứa con gái duy nhất của mình, bố cũng chưa một lần nựng nịu, hỏi han, chiều chuộng.
Tình gập ghềnh của cô dâu tuổi 15
Bàn tay gầy gò, đen đúa cầm chiếc bút nhỏ, run run nắn nót viết từng nét chữ, em chỉ có thể viết một chữ duy nhất – tên của em. Ngọc. Ngay cả họ tên trọn vẹn của mình em cũng không thể viết, em mặc cảm, đôi mắt buồn, tự ti luôn cúi gập khi trò chuyện cùng tôi.
Không có được mái ấm gia đình như bạn bè cùng trang lứa. Ngay từ khi mới lọt lòng, bố mẹ Ngọc đã li dị, đứa trẻ đỏ hỏn mới lọt lòng sống côi cút cùng với bố, hoàn toàn thiếu vắng sự chăm nom, dạy bảo của mẹ. Một tay gà trống nuôi con, suy sụp bởi hôn nhân đổ vỡ cùng cuộc sống nghèo ở vùng quê cằn cỗi khiến tâm hồn người đàn ông đó chai sạn trước tất cả. Ngay đối với em, đứa con gái duy nhất của mình, bố cũng chưa một lần nựng nịu, hỏi han, chiều chuộng.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Ngọc thật thà, chân chất đến ngờ nghệch, em hồn nhiên kể cái lý do đoạn tuyệt với chiếc ghế nhà trường bằng cái giọng buồn đến nao lòng: “Năm lớp 2, em nảy nòi ra tính ăn quà vặt. Suốt ngày chỉ thích ăn quà, học hành chểnh mảng. Bố nói không được, bố giận quá, đốt hết sách vở của em. Thế nên chưa học hết lớp 2, em nghỉ học”. Những chữ cái, con số cũng rơi rớt dần theo năm tháng. Em không nhớ mặt chữ, không nhớ cách phát âm từng từ. Cuộc sống của em là những ngày quẩn quanh ngoài đồng ruộng, chăn thả trâu bò, là những chiều nắng gắt tấp tểnh nơi bờ ao hái rau về nấu cám cho lợn. Ngọc cứ vậy lớn lên, hoang dại như cỏ cây.
Bước vào những ngày đầu chập chững dậy thì, những lo lắng, bất an về giới tính em cũng chẳng biết hỏi ai. Chỉ có bố là người thân duy nhất, nhưng từ xưa đến nay ông vốn trầm lặng, ít sẻ chia, ông không đủ tinh tế để cảm nhận sự thay đổi tâm sinh lý của con gái mình.
Đột ngột mẹ trở về sau 13 năm bặt tin, mẹ đón em về ở cùng dưới một mái nhà. Ngọc về sống với mẹ. Những băn khoăn về giới tính, về chuyện con gái đều được mẹ giải thích tỉ mỉ và cẩn thận. Nhưng chính bà không thể lường trước được, con gái mình bắt đầu biết rung động, biết yêu và ăn trái cấm khi mới tròn 15 tuổi.
Ngọc yêu một người đàn ông, mà khi kể lại, Ngọc rất đỗi mơ hồ về lý lịch của chàng trai này, chỉ biết “anh ấy tên là Vân, rất yêu em và anh ấy làm công ty”, để khi hỏi anh ấy làm công ty nào, Ngọc lắc đầu ngượng ngập. Có lẽ, chưa từng được yêu thương trọn vẹn, chưa từng được quan tâm săn sóc, vuốt ve nên sự xuất hiện của một chàng trai hào hoa đủ làm chao đảo trái tim thiếu nữ. Những chiếc kẹo sôcôla ngọt ngào, những bông hồng đỏ thắm bất ngờ khiến Ngọc ngã gục trước chàng trai tên Vân ấy.
Và Ngọc đã dâng hiến trọn vẹn cho tình yêu cô đặt nhiều kỳ vọng đó. Hai người có con với nhau, về xin phép gia đình làm đám cưới. Nhưng chính quyền không thể chấp nhận, Ngọc mới 15 tuổi, chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn. Gia đình hai bên không chấp nhận, vì con gái và con dâu họ tuổi đời còn quá trẻ. Ngọc và Vân vẫn quyết tâm sinh đứa con ra đời, bất chấp sự ngăn cản của hai bên gia đình và bia miệng dị nghị từ hàng xóm.
Chính Ngọc cũng băn khoăn, không biết đó là sự quyết liệt của tình yêu, hay chỉ là một phút yếu lòng cần một điểm tựa trong cuộc đời vốn nhiều dang dở của mình và sự hiếu thắng, sĩ diện của gã đàn ông để 2 người liều quyết định như vậy? Nhưng “ngày vui ngắn chẳng tày gang”, chuỗi ngày êm ấm của hai vợ chồng chẳng thể dài lâu như những gì cô gái 15 tuổi mộng mơ, ao ước. Ngọc rơm rớm nước mắt, tất cả cũng chỉ vì đồng tiền. Dù rằng phản đối nhưng hai gia đình cũng không nỡ hắt hủi, ghét bỏ, cũng giúp đỡ ít nhiều về kinh tế, hai vợ chồng cũng có đồng ra đồng vào thêm thắt cho cuộc sống.
Anh vẫn đi làm biền biệt, nhưng tiền chẳng mấy mang về cho vợ cho con được đồng nào, chỉ thấy lấy của nhà mang đi. Miệng ăn núi lở, mãi cũng phải hết những đồng tích cóp, từ đó hai vợ chồng nảy sinh mâu thuẫn. Triền miên từ ngày này qua ngày khác hai vợ chồng dằn vặt, đánh đập nhau, chỉ tội đứa con nhỏ mới hơn tuổi đầu, khóc ngằn ngặt vì đói và thỉnh thoảng giật mình bởi tiếng xô đẩy, va đập. Cho tới khi CA tới nhà báo tin Vân đã bị bắt vì tội sử dụng, tàng trữ, buôn bán trái phép chất ma túy, Ngọc mới ngỡ ngàng biết công việc thật của chồng, mới biết rằng anh là một con nghiện. Suy sụp, đau khổ, Ngọc chỉ biết ôm đứa con khóc ròng.
Tôi khá bất ngờ, khi kể về những ký ức tuổi thơ. Ngọc hồn nhiên, ngây thơ tới tội nghiệp, mà khi nhắc tới chồng con, Ngọc như một người khác – một người phụ nữ đủ từng trải và sâu sắc đã nếm trải những mưa nắng cuộc đời, dù năm nay cô mới tròn 20 tuổi. Ngọc bảo, bát đũa còn có lúc xô nữa là vợ chồng, đặc biệt là những cặp vợ chồng trẻ như Ngọc. Giận chồng đã đành, nhưng bù lại, Ngọc cũng thương chồng vô cùng.
Tất tưởi bế đứa con hơn 1 tuổi lên trại thăm anh, hai vợ chồng nói chuyện với nhau qua tấm kính chắn, nhìn thấy hai mẹ con mồ hôi mồ kê nhễ nhại, mặt đỏ gay gắt vì nắng, Vân đứng trong cứ thế khóc nấc như đứa trẻ. Trước kia, khi còn là thiếu nữ, Ngọc tôn thờ tình yêu tới vô biên và tuyệt đích, để khi lấy nhau, vỡ tan giấc mộng lành, một cuộc sống vợ chồng chẳng khác nào địa ngục, thế mà khi chồng gặp nạn, bao nhiêu giận hờn, trách móc trước kia trở nên vô nghĩa. Lúc ấy chỉ nghĩ được một điều duy nhất: Ôm con lên thăm chồng, động viên chồng cải tạo tốt để có thể sớm trở về với hai mẹ con, không nghề nghiệp, không thu nhập, thêm tiền lưu kí gửi cho chồng hằng tháng, Ngọc đưa chân vào một rẽ khác, để cuộc đời cô sang một trang khác, đớn đau và chấp chới.
Khao khát ngày gia đình đoàn tụ
Mỗi lần nhìn đứa con gái hơn 2 tuổi đầu, Ngọc lại rùng mình run rẩy khi nghĩ đến tương lai của con. Lẽ nào vết xe đổ Ngọc đã từng trải qua, con gái cô đang rậm rịch đi lên đó. Ngọc đã từng sống hoang dại, thiếu thốn tình yêu thương trọn vẹn của gia đình. Ngày ở với bố thì thiếu sự dịu dàng, chăm lo của mẹ, ngày sống với mẹ lại thiếu sự dạy bảo, nuôi dưỡng của cha. Lẽ nào con gái Ngọc cùng chung số phận với mẹ nó? Ngọc bật khóc, giọt nước mắt đắng chát lăn trên gương mặt bấm ra sữa của người mẹ trẻ. Tự nhủ với lòng, không thể để con gái đầu lòng thiếu thốn, nghèo túng, Ngọc muốn dành cho con cuộc sống đầy đủ, sung sướng, chí ít cũng ấm áp hơn mẹ nó. Ngọc dấn thân bước vào cuộc đời làm gái mại dâm để lấy tiền nuôi con.
Cô bảo: Một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, chồng gặp hoạn nạn mình cũng không thể bỏ mặc. Những đồng tiền kiếm được trên thân xác của mình, Ngọc dành dụm ra một khoản tiền nhỏ, cố gắng hằng tháng gửi tiền cho chồng. Lặn lội hằng tháng vượt hơn 200 cây số, lên Lào Cai thăm chồng, lần nào hai vợ chồng gặp nhau cũng khóc lóc, những giọt nước mắt tủi hờn. Không biết nói gì, ngoài những cái nắm tay thật chặt và từng lời nấc nghẹn, dặn dò chồng cố gắng cải tạo để làm lại cuộc đời.
Tôi hỏi Ngọc có ý định chờ đợi người chồng thụ án 7 năm ròng không? Ngẫm nghĩ một lúc, Ngọc bảo: “Lần lên thăm chồng gần đây nhất, anh ấy đã nói với em rằng: Cuộc sống của thằng nghiện mãi mãi không thể quay trở về vạch xuất phát để bắt đầu lại. Em còn trẻ, hãy đi lấy người khác để con gái đỡ khổ. Nhưng em vẫn tin và chờ đợi anh ấy trở về với hai mẹ con”.
Chồng Ngọc không hề hay biết những đồng tiền cô gửi lên cho anh là những đồng tiền kiếm được trên thân xác của chính vợ anh. Ngọc muốn chôn chặt bí mật này, im lặng cho tới khi xuống mồ. Thấm thoắt đã 4 năm trời, con gái Ngọc đã hơn 4 tuổi và chồng Ngọc đi tù cũng đã gần được 3 năm. Ngọc bảo, cũng là ngần ấy năm Ngọc bước vào con đường làm gái đắng cay, nhục nhã này. Nhớ lại lần đầu tiên tiếp khách, Ngọc vừa sợ hãi, vừa lo lắng, trong cô chứa đầy mâu thuẫn. Nếu không kiếm tiền, con gái Ngọc sẽ ra sao, và khi kiếm được rồi, liệu Ngọc có đủ tự tin nhìn vào gương mặt ngây thơ, thánh thiện của con gái mình?
Nhắm mắt liều thân, vừa tiếp khác Ngọc vừa khóc ấm ức. Điều bất ngờ ông khách già ấy đã hỏi han Ngọc ân cần về cuộc sống của cô, về nguyên cơ khiến những giọt nước mắt kia cứ lăn dài trên má. Ngọc kể cho ông ta nghe về gia đình mình, về đứa con nhỏ sống cùng bà ngoại, về người chồng tù tội, về phận gái tủi hờn của mình. Đó là vị khách hiếm hoi đồng cảm với Ngọc, ông ấy đã nói rằng: “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Cuộc sống của em đã như vậy, em phải chấp nhận và cố gắng nuôi chồng, nuôi con, làm trọn đạo làm mẹ, tròn phận làm vợ”. Những lời an ủi của một người đàn ông không quen biết làm Ngọc cảm động và khóc nhiều hơn.
Ngày qua ngày, Ngọc vẫn đứng ở cung đường quen thuộc Trần Hưng Đạo, sẵn sàng đi với khách chỉ cần bắt được tín hiệu qua một cái búng tay, một cái nháy mắt. Sương gió làm cô dạn dày, thay đổi nhiều, duy chỉ có tình cảm với đứa con gái có cái tên rất đẹp: Tùng Anh, là không bao giờ thay đổi. Hằng tháng, Ngọc vẫn dành một hai ngày để về thăm con, lần nào về Ngọc cũng ôm con khóc nữc nở.
Đứa con gái ngây thơ chẳng hiểu nguyên nhân vì sao mẹ khóc, chỉ thấy mẹ mua kẹo, mua búp bê cho là nó cười tí toét. Không ai ở cái miền quê ấy biết công việc hiện tại của Ngọc, mẹ Ngọc cũng không biết. Ai cũng đinh ninh cô làm công nhân may ở Hà Nội, lương tháng ổn định và được hưởng nhiều ưu đãi. Ngọc bảo, sự thật quá đau đớn, chua chát và nhục nhã, cô đâu dám nói với bất kỳ ai. Kể cả cho tới khi bị đưa vào Trung tâm giáo dục lao động xã hội Ba Vì, người nhà của Ngọc vẫn không biết. Tuổi thơ con gái Ngọc đã thiếu sự chăm bẵm của mẹ, mỗi lần nghĩ tới điều này, Ngọc lại khóc.
Ngọc mới vào trung tâm chưa tròn 20 ngày, ngày trở về của Ngọc còn khá xa xôi. Mơ ước của cô gái Nguyễn Thị Ngọc thật nhỏ bé và chính đáng: mong được về nhà, ôm con vào lòng và sẽ tìm kiếm một công việc khác – khổ một chút nhưng đủ tự tin để đối diện với mọi người. Ngọc và con gái vẫn đợi ngày Vân mãn hạn tù, gia đình có thể sum họp và vợ chồng cô cùng làm lại cuộc đời, gây dựng một cuộc sống mới, tinh tươm hơn.
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu
