Chị đến với anh bằng tình yêu, tình thương, tình nghĩa, chứ không một chút so đo tính toán thiệt hơn. Bạn bảo chị dại, đàn bà tinh khôn, sắc sảo biết lựa chọn nơi ấm êm bước vào. Chị có nhan sắc, có học thức, gia đình cơ bản chọn đâu chẳng được đám tốt hơn.
Chị lại nghĩ, hôn nhân phải xây dựng từ tình yêu, giống như xây nhà phải dựng cái móng cho vững chắc, tình yêu không thể ngã giá như vật chất. Vợ chồng đi cùng nhau dài dằng dặc mấy chục năm, biết bao thứ phải lo toan gánh gồng, tránh sao khỏi chén bát va nhau, thử hỏi chẳng có tình yêu biết lấy gì làm điểm tựa để rộng lòng, bao dung cho nhau những khi lỗi lầm...
Bạn cười trước triết lý của chị. Bạn và chị rẽ sang hai ngả đường hôn nhân khác nhau. Bạn lựa chọn lấy chồng thành phố, đẹp trai, kiếm tiền giỏi, nhà điều kiện. Chị lấy anh, người yêu nghèo từ thuở sinh viên.
Cuộc sống hôn nhân đặt lên vai chị gánh lo toan. Chị đôi chút mệt mỏi khi phải co kéo chi tiêu, cầm lên đặt xuống mớ rau con cá. Chị nghe tiếng vâng nhẹ bấc như gió thoảng, mà nỗi buồn bủa vây lòng, khi anh đưa lương không quên dặn, em bớt lại một khoản gửi về quê.
Mùa hè, đêm ngủ, hơi nóng từ tấm proximăng lợp mái tỏa xuống căn phòng trọ chật chội mười mấy mét vuông nằm sâu trong con hẻm nhỏ làm chị trở mình liên tục. Mùa đông, ước có nhà tắm riêng biệt, lắp chiếc bình nóng lạnh, tắm cho thỏa thích… Những ước muốn chẳng dám than với bạn, sợ bạn cười hỏi “Hối hận chưa?”
Căn phòng vợ chồng chị ở giản đơn với những vật dụng cần thiết, chẳng sắm sửa nhiều hay trang trí gì, âu cũng bởi tâm lý ngại ngần đâu phải nhà của mình, ở hôm nay chẳng biết ngày mai, mỗi lần dọn chuyển đi nơi khác là biết bao mệt mỏi lỉnh kỉnh.
Chị chạnh lòng, nỗi ghen tị đàn bà trào dâng khi đứng trước ngôi nhà cao tầng khang trang, mặt tiền, nội thất sang trọng của bạn. Với mức lương của hai vợ chồng chị, biết đến bao giờ mới đủ mua căn nhà nhỏ giữa thành phố cái gì cũng đắt đỏ này. Chị lặng lẽ thở dài.
Bất ngờ, hôm qua bạn gọi điện cho chị nức nở nói bạn và chồng sắp ly hôn. Cả hai không tìm được tiếng nói chung, lối đi chung trong cuộc hôn nhân này. Bạn đã lầm lẫn, cuộc sống đủ đầy tiền bạc không phải là tấm vé thông hành đảm bảo cho hôn nhân hạnh phúc nếu ở đó vợ chồng không có tình yêu, sự tôn trọng, sẻ chia với nhau.
Ngôi nhà từ lâu với bạn chỉ là nơi đi về ngả lưng che mưa che nắng sau mỏi mệt ngoài đời. Ấm áp sao nổi khi bếp lửa từ lâu không đỏ lửa, chồng mải mê phiêu lưu qua nhiều cung đường tình ái. Lâu rồi vợ chồng bạn nào có yêu thương, khi mải co kéo vun vén cuộc sống riêng giữa cuộc sống chung vợ chồng nhiều hờ hững.
Chị nghe lời bạn nói, nước mắt xa xót rơi. Chị lặng nhìn cuộc hôn nhân của mình. Chẳng dư dả tiền bạc, chẳng phải lúc nào cũng ấm êm dễ chịu, nhưng có rất nhiều phút giây hạnh phúc ấm cúng khi anh biết sẻ chia cùng chị những nhọc nhằn. Mỗi đêm, chị có thể an tâm đóng cửa nhà, bỏ lại sau lưng cuộc sống nhiều hối hả bon chen nơi phố thị, tạm gác lo toan, gối đầu lên tay anh vững chãi, kể chuyện vu vơ.
Hạnh phúc không phải ở trong ngôi nhà bề thế, đẹp đẽ, cao tầng, người ngoài ngang qua suýt xoa khen, còn bên trong là bốn bức tường ghép lại với nhau lạnh lẽo. Hạnh phúc là ở tổ ấm có vợ có chồng, nắm tay nhau chung lưng đấu cật, vượt qua mọi bão tố cuộc đời…