Sáng sớm, mưa lâm râm không dứt, bầu trời nhập nhòe trong những ánh đèn đường. Mặt nước lầy lội, tịnh không bóng người. Khoảnh khắc giao thời giữa màn đêm và ngày đang chuẩn bị bắt đầu. Trong bóng tối lờ nhờ, người phụ nữ bán bánh mì vội vàng đẩy chiếc xe, tủ kính, xong nồi lách cách. Chẳng mấy phút nữa thôi, tiếng ríu rít của đám trẻ sắp đi học sẽ bấu víu quanh xe bánh mì. Còn mấy bà mẹ đưa con đến trường sẽ hối hả chạy ngang qua bà. Như vậy, một ngày mới lại đến rồi nhỉ…
Ảnh minh họa - Nguồn Pinterest |
Buổi sáng, luôn bắt đầu bằng bóng dáng của người phụ nữ ở khắp nơi trong thành phố này. Phải rồi, có sớm nào mà không thấy mấy cô gái, những người đàn bà và các bà lão. Ngay từ khi ánh sáng nhợt nhạt của mặt trời còn chưa kịp nẩy nở, các bà đã đủng đỉnh đi bộ dưới những con đường. Mái tóc loăn xoăn của họ nằm gọn gàng dưới chiếc mũ vải đính vài bông hoa. Họ mặc đồ bộ, thân hình lúc béo đậm đà, lúc gầy quắt queo đang di chuyển trong bóng đêm. “Tôi không ngủ được, cứ 3h30 sáng là dậy rồi”. Họ nói và mỉm cười khoe ra bộ răng giả đều tăm tắp.
Rồi ánh mặt trời xoay chuyển, giống như guồng kéo sợi của nàng công chúa ngủ trong rừng. Những người mẹ đẫy đà đứng quét sân ngoài đường. rồi hối hả trong căn bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Mặt trời ở ngoài không nóng, nhưng mặt trời của họ đang vội vàng với guồng quay của một dòng chảy mang tên công việc và học tập. Bàn tay họ thoăn thoắt, đôi mắt từng trải nhìn đời nhẹ tênh. Phút chốc nữa thôi, tiếng động ồn ào sẽ ngưng bặt, họ lại một mình trong căn nhà, nhảy múa cùng chiếc chổi quét. Họ sẽ cười với người hàng xóm nhà đối diện, nắm tay vài bà cô đã lâu không gặp ở chợ. Và ngày của họ lặng lẽ trôi đi như dòng sông êm đềm. Nếu là một linh hồn của gió, của bụi, phải chăng tôi sẽ muốn dừng lại ngơ ngẩn một chút, rồi hỏi họ: “Có phải đó đã là một thói quen?”.
Kim đồng hồ chao liệng, giờ cao điểm đã đến. Những đám mây xám như tấm lụa mỏng che khuất đi ánh sáng mặt trời. Mấy bông hoa sưa đang độ xuân tàn, rụng lả tả trong góc phố. Những chiếc áo mưa lùng bùng, ôm chặt lấy khối vuông kỳ dị trên mấy chiếc xe tay ga. Xung quanh họ, tiếng động dường như không bao giờ tắt. Còi xe, lời dặn, ghi chú, suy nghĩ chạy miên man trong đầu như một chú ngựa Xích Thố bất kham. Đó là những người đàn bà với ánh nhìn kiên định, làn môi tô đỏ lờ nhờ hiện ra trong đám đông tấp nập. Khuôn miệng của họ chẳng bao giờ nín lặng, họ nói với những đứa con, nói với sếp, nói với nhân viên. Đôi giày cao gót đen bóng dưới chân họ sẽ đập lộp cộp trong suốt tám tiếng đồng hồ nữa. Trường học của con họ cách xa quá, mà đường đến công ty lại chật chội. Gió tạt tôi vào chiếc áo mưa, còn những người phụ nữ quá bận bịu để nghe vài tiếng nói vu vơ.
Đối diện bên đường, xuyên qua màn mưa, mùi cà phê vấn vít cuốn lấy tôi. Những người đàn ông đâu nhỉ? Không thấy, chỉ lác đác vài bóng phụ nữ tại con ngõ nhỏ. Bức tranh sơn dầu trong quán sắc nét in trên tường, bó hoa thanh liễu mảnh mai màu trắng cắm trong chiếc bình cổ kính. Mưa tí tách nhỏ từ trên mái nhà, chảy vòng qua chuông gió rơi xuống con đường lởm chởm đá cục. Họ là ai? Không ai biết, đôi mắt nàng nhắm hờ, đôi môi đỏ thắm nhả những làn khói thuốc mơ màng. Bên ngoài, chiếc xe đạp vừa được dựng cạnh góc tường, bộ váy thổ cẩm tha thướt lướt vào, trên cổ tay nàng đầy những lớp vòng Ấn Độ. Phải rồi, bên cạnh chiếc xe máy trùm lên các hình khối lạ lùng, vẫn còn những ngã rẽ mà nhiều người phụ nữ đánh tay lái sang. Có lẽ vì đường quá đông, hoặc cũng có thể, do họ chưa muốn khoác lên những chiếc áo mưa của cuộc đời.
Mưa nhanh hơn, rào rạt hơn, vài chiếc ô bị gió thổi mạnh trên đường. Trước một dãy tòa nhà cao lừng lững, bóng loáng toàn kính, mấy cô gái đi đôi giày cao gót, túm năm, tụm ba cười vui vẻ. Đôi môi các cô như quả mận chín đỏ, mái tóc của họ đủ hình dáng, sắc độ, có lọn xoăn; có những sợi thẳng; có sợi bồng bềnh như nước. Thân hình các cô là một vẻ trời ban trù phú của năm tháng xuân sắc nhất, khiến cho những người đàn ông đi đường không kiềm được liếc nhìn. Họ ngây ngất trước mùi nước hoa nhẹ nhàng của các cô, cái mùi thơm đang lấn lướt những bông hoa sưa dần tàn phai bên vệ đường. Nếu là một tia nắng lỡ xuyên qua, tôi muốn hỏi: “Các chị nói chuyện gì vui thế?”.
Nhưng chẳng kịp lên tiếng, một làn gió lại đẩy mạnh tôi đi, chảy trôi đến những hành lang lơ lửng ánh đèn. Bầu không khí nhộn nhịp, cả nam và nữ cùng xuất hiện. Họ bước đi, những sải chân dài, khỏe khoắn, nhanh nhẹn. Một nhóm các cô gái mặc crop top, quần bò với mái tóc màu bạch kim, hồng, xanh như những bông hoa đang khoe sắc trong khu vườn nhỏ. Ba lô đeo lệch vai, họ nhảy theo những nhịp bước chân. Mưa cứ rơi, con người cứ theo bản nhạc của tuổi hai mươi chìm đắm trong thế giới tràn ngập gam màu nóng nực. Nếu là cánh hoa trôi nổi trong gió lạnh, tôi sẽ đến gần họ, tôi sẽ ghé xuống và nói: “Hãy tô màu lên thân hình tôi nhé!”.
Gió vẫn hát, mưa như bàn tay ai nhịp nhàng đánh lên phím đàn cuộc đời, kéo tôi đến những ngôi nhà cũ kỹ phủ lớp rêu phong. Tiếng trống trường vang lên không dứt, mấy cô gái nhỏ mặc áo trắng, vai đeo balo vội vàng chạy vào khoảng sân rộng lớn. Mùi của nắng, của gió, của vết mực chưa khô, của trang giấy hồn nhiên bao bọc quanh tôi. Những lớp học im lặng, đôi mắt nai lơ đãng thi thoảng nhìn ra khung cửa xanh ngát lá cây. Tiếng nói líu ríu nhỏ nhẹ, nụ cười xuân rực rỡ, mùi hoa nhài tóc ai bay qua chóp mũi chàng trai bàn bên. Những câu thơ ngân nga chợt vang lên trong đầu cơn gió bụi như tôi: “Tuổi mười lăm em lớn từng ngày/Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ…”.