'Những năm tháng không thể nào quên' trong thơ Lê Thị Ái Tùng

0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) - 30/4/2025 là ngày kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Nhân dịp trọng đại này, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã sáng tác chùm thơ hào hùng, xúc động, sâu lắng. Qua chùm thơ, chúng ta càng thấy biết ơn đối với những người đã ngã xuống cho Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

Ngày vui đại thắng rực cờ hoa

Ngày 30/4/1975 là một ngày đặc biệt trong lịch sử Việt Nam, là ngày kết thúc chiến tranh, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Từ ý nghĩa to lớn đó, mà nhiều tác phẩm văn học, âm nhạc, hội hoạ, kiến trúc… ra đời. Lê Thị Ái Tùng - nữ nhà thơ, nhà văn với bút pháp điêu luyện khi viết về quê hương, đất nước, con người Việt Nam, cũng có những bài thơ về ngày đại thắng này:

Cờ, hoa rực rỡ khắp quê hương

Quân nhạc, diễu binh rộn quảng trường

Lão tướng đầu mang dài vết sẹo

Hồn như về lại chốn sa trường.

(50 năm ngày đại thắng)

Trong bài thơ “50 năm ngày đại thắng”, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã sử dụng lối thơ xưa, đó là thể thơ thất ngôn tứ tuyệt. Thể thơ này giúp nhà thơ khơi gợi lại ký ức, thông qua hiện tại, hình ảnh xưa ùa về. Khi đất nước đã thống nhất được 50 năm, người tướng già đứng trước cờ hoa, quân nhạc, đã không thể nào quên những năm tháng hào hùng mà vị tướng cùng nhiều đồng đội đã chiến đấu cho ngày toàn thắng.

Hình ảnh “đầu mang dài vết sẹo” là hình ảnh đắt giá. Một vết sẹo mà chiến tranh tàn khốc để lại trên đầu vị tướng. Hình ảnh vết sẹo trên đầu khiến chúng ta liên tưởng đến “vết chân tròn trên cát” trong bài hát nổi tiếng của nhạc sĩ Trần Tiến. Cả hai hình ảnh đều cho thấy chiến tranh gây ra những đau đớn không thể nào xoá sạch trên thân thể con người. Nhưng lão tướng không hề để ý đến vết sẹo của mình, mà đang nhớ lại chốn sa trường. Ở đó, những năm tháng trước đây, lão tướng cùng đồng đội đang mang trong mình ý chí một lòng thống nhất non sông.

Nhà thơ Lê Thị Ái Tùng không viết “vị tướng già” hay “người tướng già” mà viết “lão tướng” thể hiện cho lối dùng chữ chuẩn mực, kính trọng vị tướng, cũng như cho thấy vị tướng là vị tướng tài, lão luyện. Từ “Lão” có thể được hiểu như từ “Lão” trong Lão Tử, hay cách gọi lão tướng thời phong kiến thể hiện sự kính trọng của nhân dân đối với họ, những người không tiếc thân mình để bảo vệ bình an cho đất nước.

Trong bài thơ “Cựu binh sau 50 năm”, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng tiếp tục cho thấy sự bất ngờ trong ý tứ. Chỉ cần hai câu thơ cuối: “Sấm nổ rền vang, mưa chợt tới/ Giật mình tìm súng, ngỡ năm nào!”, đã cho thấy người cựu binh dù đã đi qua chiến tranh 50 năm, nhưng ám ảnh chiến tranh vẫn còn đó.

Nhà thơ Lê Thị Ái Tùng.

Nhà thơ Lê Thị Ái Tùng.

Thời chiến, nghe tiếng đạn bom dội liên hồi, nên giờ đây, nghe tiếng sấm, tiếng mưa thôi, cũng đã khiến cựu binh tưởng mình đang trong cuộc chiến, vội đi tìm súng. Nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã thành công trong việc xây dựng hình ảnh nhân văn, qua đó cũng ngầm lên án chiến tranh tàn khốc đến mức nào. Nhưng may mắn thay, những người lính năm xưa đã được trở về khi đất nước thống nhất. Đối với nhà thơ, tiếng đạn bom năm xưa đó, giờ đây đã được thay thế bằng: “Cờ, hoa rực rỡ khắp quê hương/ Quân nhạc, diễu binh rộn quảng trường”.

Đất nước vẹn tròn

Tiếp tục mạch thơ về ngày kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã đưa người đọc trở lại với Huế thân thương trong bài “Ta lại về với Huế thân thương”. Hình ảnh sông Hương, Vĩ Dạ, núi Ngự Bình, chợ Đông Ba lần lượt hiện lên bình dị, khiến người đọc lắng lại, suy tư.

Bài thơ cho biết, vì nhiệm vụ, người con phải xa mẹ, xa Huế thân thương. Ngày trở về, mẹ không còn nữa. Người con tự trách mình không lo được cho mẹ khi mẹ tuổi già sức yếu. Nhưng rồi, chắc mẹ cũng hiểu nỗi lòng con, và sau tất cả: “Hãy vui lên mừng nước nhà thống nhất/ Cờ đỏ tung bay trên đất nước vẹn tròn”.

Hình ảnh “đất nước vẹn tròn” là hình ảnh nên thơ, khái quát được sự thống nhất non sông, chấm dứt chiến tranh. Đó cũng là hình ảnh cho thấy đất nước hoà bình, no đủ. Thơ Lê Thị Ái Tùng luôn luôn như vậy, lúc nào cũng một lòng hướng về quê hương, đất nước, hướng về những nét đẹp văn hoá mà ông cha bao đời để lại. Thơ cũng như văn của bà, dù viết ở đề tài nào, cũng nói lên được tình người, sự lương thiện, dù là khi tả cảnh. Và khi viết về bất kỳ nhân vật nào, bà cũng thể hiện sự trung thực, khách quan của mình.

Trong tiểu thuyết “Sóng gió thời dĩ vãng”, qua lời nhân vật Thuỳ Dương, bà từng viết: “Bố mẹ tôi đều là con nhà nho giáo, ông bà nội, ngoại luôn dạy bảo các con cháu là phải sống sao cho có đạo đức: luôn luôn phải trung thực, không được lừa gạt ai, không làm hại đến ai”. Và phải chăng, đó cũng là tôn chỉ sống của bà ở đời và trong văn chương.

Qua những bài thơ viết về ngày kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã cho thấy sự thông minh, tài hoa của mình. Cùng với những nhà thơ viết về đề tài đất nước, người lính, nhà thơ Lê Thị Ái Tùng đã góp một bông hoa trong vườn hoa văn học về đề tài này.

Nhà thơ - Nhà văn Lê Thị Ái Tùng là cái tên quen thuộc với độc giả yêu thơ. Nhiều bài thơ của bà đăng rải rác ở các báo: Thăng Long Văn Việt, Nghệ Thuật Mới, Văn Việt, Báo Pháp luật Việt Nam… Bà tuổi đã cao, là cán bộ hưu trí, từng công tác tại Bộ Ngoại giao. Chồng bà là cán bộ lão thành Cách mạng. Bà là Hội viên Hội Nhà văn Việt - Nga, Hội viên Hội Nhà thơ Việt-Nga. Thơ bà mang dáng dấp của nhiều nhà thơ xưa. Tiểu thuyết “Sóng gió thời dĩ vãng” là một trong rất ít những cuốn sách xuất sắc ghi lại cảnh Hà Nội nói riêng, cảnh đất nước ta nói chung vào những năm đầu thế kỷ XX. Đây là tiểu thuyết nhân văn, thể hiện sự sắc sảo, tinh thế của bà, cũng là một trong những tiểu thuyết rất hay về nhà giáo.

Tin cùng chuyên mục

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...

'Đất nước tôi, thon thả giọt đàn bầu'...

(PLVN) - Đất cho tôi được đứng và ngắm nhìn bầu trời, nước cho tôi thỏa cơn khát trong những ngày khô hạn… Và, đất nước cũng có thể là nơi tâm hồn hòa quyện với cội nguồn, văn hóa và khát vọng tự do như ai đó từng nói.

Đọc thêm

Sông lụa

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu ven con sông quê êm đềm. Say trăng nên sông lênh loáng. Sông đa tình. Sông thả tóc phơi trăng. Mềm mại. Lả lơi.

Nhắm mắt chờ mùa hè

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Gần đây, thời tiết miền Bắc rất thất thường, hôm nóng, hôm lạnh như một cô gái mới lớn đỏng đảnh hay hờn dỗi. Có những hôm sáng đến, tôi còn phong phanh chiếc áo cộc, nhấm nháp cốc trà vải mát lạnh, vậy mà chiều tối đã co rúm trong đống áo khoác lùng bùng, ôm chặt ly ca cao nóng bốc khói.

Rể quý

Hình minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Chíu chíu. Giật. Bũm. Trượt rồi...! Tôi gào bỏng họng. Không được cá, thế mà vẫn vui. Ha ha. Từ sớm những gã mê câu đã í ới hẹn nhau. Khu đồng đất thênh thang. Quán cà phê mọc lên đủ ôm chứa những gã đàn ông nhàn rỗi, thích lối sống thảnh thơi.

Nhà dì ba

Nhà dì ba
(PLVN) - Chung mồ côi ba mẹ từ khi còn nhỏ sau một chuyến họ bươn chải nơi biển khơi. Từ bấy nó sống chung với dì ba, là chị của mẹ cùng với các anh chị em con của dì lúc mới lên mười. Dì thương nó như cách nó còn nhớ trong tiềm thức về tình thương của mẹ, dì cũng chưa bao giờ làm nó cảm nhận ranh giới trong tình cảm qua cách dì đối xử với nó và với các con của dì.

Nghệ thuật tái chế - Hơi thở mới từ những điều cũ

Triển lãm “Chạm một nét hoa” lan tỏa ý nghĩa sử dụng vật liệu tái chế trong hội họa. (Ảnh: VOV1)
(PLVN) - Khi lối sống xanh lên ngôi cũng là lúc nghệ thuật tái chế ngày càng hiện diện rõ nét trong đời sống văn hóa. Từ những tác phẩm đơn lẻ, nghệ thuật tái chế đã dần trở thành một xu hướng có sức lan tỏa mạnh mẽ, không chỉ tôn vinh vẻ đẹp sáng tạo mà còn “thổi hồn” vào những vật liệu cũ bị lãng quên, mang đến cho chúng một hơi thở mới đầy ý nghĩa.

Điều kỳ diệu

Ảnh minh họa. (Nguồn: internet)
(PLVN) - Cô gái tóc dài với mùi nước hoa ấn tượng, chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, bên trái là chiếc đồng hồ Odo 36.10. Tôi thường đặt bình hoa nhỏ cách điệu, cắm một bông hồng nhung duyên dáng ở đó. Lúc tôi mang cà phê đến, cô gái nở một nụ cười và khen cà phê ngon. Ánh mắt cô đằm thắm hơn khi tôi khen cô thật đẹp. Cô ngắm thế giới của tôi kỹ hơn.

Cho những mùa xuân ở lại

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - Ngày nhỏ, tôi tin những nụ, những chồi xanh kia chính là những đứa trẻ ngủ quên, một sáng giật mình thức giấc vì phải đi học giống hệt như mình. Nhưng, thay vì đến trường, lớp học của những non tơ ấy diễn ra ngay trong mảnh vườn, trong khu đồi vắng và bão gió, nắng mưa chính là những bài học đầu đời…

Tôn vinh 80 năm Truyền thống Công an Nhân dân qua Trại sáng tác Văn học nghệ thuật 2025

Quang cảnh lễ khai mạc.
(PLVN) -  Ngày 27/3, Công an tỉnh Quảng Trị phối hợp Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức khai mạc Trại sáng tác Văn học nghệ thuật chủ đề “80 năm Truyền thống Công an Nhân dân và quê hương Quảng Trị anh hùng” năm 2025, hướng tới chào mừng kỷ niệm 80 năm ngày truyền thống lực lượng Công an Nhân dân (CAND) 19/8 (1945-2025).

Ánh mắt vùng sơn cước

Ánh mắt vùng sơn cước
(PLVN) - Hoa mơ, hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng. Những bước chân của học trò cũng trở nên chậm chạp. Tôi liên tục nhận được cuộc gọi của bác sĩ Thìn và các đồng nghiệp khác hỏi về cô Diệu.

Sự khác biệt không xóa nhòa

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Cái cách cô nhắm nghiền đôi mắt lại để lắng nghe những lời áp đặt của gã khiến mọi người xung quanh những tưởng cô phải là người làm nên những lỗi lầm gì quá đáng lắm mới khiến người đàn ông đối diện giận dữ đến mức vậy.

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

Khi khí chất đẹp đẽ nhất của hoa được cảm nhận

(PLVN) - Nhất Hoa Nhất Khí, nơi nghệ thuật cắm hoa không chỉ là sự sắp đặt những cành hoa mà còn là câu chuyện về sự sống, về triết lý nhân sinh, sự hài hòa của thiên nhiên, con người. Khi có sự thấu cảm, tác phẩm sẽ khiến người xem thấy được khí chất đẹp đẽ nhất của hoa.

Người chồng 'mù'

Ảnh minh họa. (Nguồn: FB)
(PLVN) - Bạn đã từng ở trong hoàn cảnh, hoặc biết ai đó, âm thầm lên kế hoạch chia tay chồng của mình? Hay một người chồng bỗng một ngày nhận được đơn ly hôn từ vợ và hoàn toàn bất ngờ về điều đó? Bạn có từng chất chứa bao nhiêu là nỗi niềm, bạn cần vô cùng một người để chia sẻ, mà lại chẳng thể nói gì với người đang đắp chăn nằm bên cạnh?

Hoa thơm đầy ngõ

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) - Sáng sớm, ông Phê chào cả nhà, nói đi một lát, về sẽ có quà cho Bi. Đã quá trưa, không thấy ông nội về, thằng Bi phụng phịu với mẹ: “Ông đi đâu mà lâu thế không biết”. Người bố quát con “Mặc ông, ăn nhanh lên mẹ mày còn dọn”.

Nhớ mùa hoa gạo

Ảnh minh họa. (Nguồn: Internet)
(PLVN) - Mỗi khi quay lại thăm trường cũ tôi lại bồi hồi đứng trước gốc gạo đỏ chói giữa trưa hè. Bao giờ cũng vậy, dù đi xa cách mấy tôi luôn cố gắng quay về vào ngày hoa gạo nở đỏ rực cả một khoảng sân trường chỉ để đắm chìm trong cái sắc đỏ ấy mà hồi tưởng, mà nhớ thương.

Dòng gió bụi

Tranh minh họa. (Nguồn: Văn Học)
(PLVN) -  Đang ngồi tiếp chuyện hai vị khách thì Tỏ đi qua, hất hàm hỏi ông Quà: “Lão thấy ví tôi không? Đưa đây?”.

Viết cho tình yêu

Ảnh minh họa. (Nguồn: H.Ái)
(PLVN) - “Em mãi là hai mươi tuổi/Ta mãi là mùa xanh xưa”... Có lẽ, đó là ước nguyện của chúng ta được nhà thơ Quang Dũng nói hộ bằng hai câu thơ ấy.

Bức tranh

Bức tranh
(PLVN) - Quả là một rừng mây tuyệt mỹ! Ngân thốt lên vui sướng khi vừa đặt đồ nghề xuống. Ngân đã từng nghe nhiều đến nơi này, nhưng mọi lời miêu tả không bằng một vài giây đắm mình trong cảnh sắc tuyệt diệu này. Cô hít hà thật sâu rồi rộn ràng vẽ, như thể đang sợ vẻ đẹp trước mắt sẽ tan biến. Ngân yêu tranh màu nước và những bức vẽ của cô bao giờ cũng đầy hào hứng, rực rỡ, dù tâm trạng cô đang bấn loạn, thậm chí khi tinh thần khủng hoảng.