Những điều mắt thấy, tai nghe ở Bệnh viện Việt-Tiệp (Tiếp theo)

Tôi có người thân vừa phải cấp cứu và mổ tại Bệnh viện hữu nghị Việt -Tiệp. 6 ngày trong bệnh viện thật là dài, với bao điều đáng suy nghĩ…

Tôi có người thân vừa phải cấp cứu và mổ tại Bệnh viện hữu nghị Việt -Tiệp. 6 ngày trong bệnh viện thật là dài, với bao điều đáng suy nghĩ…

 

Nơi đón tiếp người bệnh cấp cứu, bệnh viện đa khoa Việt - Tiệp

 

Lạc hậu như Khoa cấp cứu

 

Khoa cấp cứu vốn được coi là bộ mặt của bệnh viện, nơi đầu tiên tiếp xúc với những người bệnh nặng, hiểm nghèo. Lẽ thường, người ta chú trọng trang hoàng “mặt tiền” của ngôi nhà, cơ quan, công sở đẹp đẽ, sáng sủa, bắt mắt. Tuy nhiên, “bộ mặt” của Bệnh viện hữu nghị Việt -Tiệp lại nhếch nhác, nhom nhem và chắp vá. Gần 15 năm kể từ lần đầu đến bệnh viện đến nay tôi thấy “mặt tiền” của bệnh viện vẫn nhếch nhác.

 

Khi đưa người nhà vào cấp cứu, tôi phải chạy đôn chạy đáo, mất nhiều thời gian mới có thể đưa người nhà đến đúng địa chỉ tiếp nhận người bệnh cấp cứu nội. Gọi là nơi đón tiếp người bệnh, nhưng thực chất đó là khu vực hành lang, nơi tiếp giáp của hai ngôi nhà, kê bàn ghế làm việc của nhân viên y tế.  Gần đó là hai cánh cổng sắt han gỉ do chịu nhiều mưa nắng không có mái che lúc nào cũng khóa im ỉm. Nó chỉ được mở ra khi người bệnh được phân loại để chuyển tới các khoa điều trị khác. Có thời điểm, 3, 4 người bệnh vào cấp cứu cùng lúc, nằm rên rỉ, mặt ngửa lên trời (vì không có mái che), con cháu, người thân xúm xít chung quanh hết lời động viên cố gắng nén cơn đau chờ nhân viên y tế mở cổng.

 

Khoa cấp cứu (trước đây là Khoa ngoại 8) hầu như không được trang bị những thiết bị cấp cứu hiện đại, có chăng chỉ là hệ thống ô-xy trợ thở với dây dợ lằng nhằng và mấy cái máy cũ và nhỏ dùng để theo dõi người bệnh. Mỗi phòng bệnh có một quạt trần cũ quay những vòng chậm rãi, mệt mỏi như đang cố nói lên tuổi tác già nua. Mọi thứ trong phòng đều cũ từ tường, nền đá hoa, giường bệnh đến chiếc tủ đựng đồ dùng cá nhân. Trừ khoảng không của hai cửa sổ của phòng bệnh phía trong nhìn ra sân trước khu vực phòng mổ được để thoáng, còn lại tất cả được tận dụng, che chắn đến mức có thể. Bởi thế, khu vực cấp cứu vốn chật hẹp càng thêm bức bối ngột ngạt. Phòng làm việc của các bác sĩ, nhân viên Khoa cấp cứu cũng chẳng hơn gì. Thạc sĩ Trần Hoài Nam, Phó giám đốc bệnh viện, thừa nhận: “Tôi từng thăm nhiều bệnh viện của các địa phương khác, nhưng rất ít bệnh viện mà Khoa cấp cứu lại trong tình trạng chắp vá, tồi tàn, nhếch nhác như Bệnh viện Việt - Tiệp”. Phải chăng thành phố thiếu vốn đầu tư hay lãnh đạo bệnh viện chưa thực sự quan tâm đến khu vực Khoa cấp cứu?!

 

Ám ảnh nhà vệ sinh

 

Một người bạn nói với tôi, muốn tìm nhà vệ sinh trong bệnh viện thì dùng mũi mà tìm, chỗ nào nặng mùi xú uế nhất thì nhà vệ sinh ở đó. Khi đưa người nhà đi chụp X quang và siêu âm, tôi và nhiều người khác suýt nôn ọe vì mùi xú uế bốc ra từ hai nhà vệ sinh nằm cạnh khu chụp X-quang. Nhiều người bệnh mặc dù đau đớn nhưng cố bịt mũi nằm chịu trận, chỉ mong được chụp cho nhanh.

 

Nhà vệ sinh dành cho người bệnh ngay cạnh Phòng Siêu âm và điện tim

 

Một bà trung tuổi đưa con trai đi siêu âm bức xúc: “Ai lại xây nhà vệ sinh ngay lối đi và cạnh khu vực chiếu chụp như thế này. Phản cảm quá”. Khu vệ sinh dành cho người bệnh của Khoa cấp cứu cũng vậy, luôn nhớp nháp và bốc mùi khó chịu. Không chỉ chúng tôi mà nhiều người khác đến chăm sóc người thân đi đến cửa nhà vệ sinh buộc quay ra vì không thể chịu được mùi nồng nặc mà chắc chắn kết quả quan trắc môi trường sẽ vượt nhiều lần tiêu chuẩn cho phép. Có lần, cực chẳng đã, tôi đành liều đẩy cửa khu vệ sinh dành cho nhân viên y tế, nhưng tình trạng cũng không khá hơn.

 

Nhà vệ sinh là nơi trú ngụ của nhiều loại vi trùng, vi khuẩn gây bệnh, nhất là khu vực vệ sinh bệnh viện. Hằng năm, Bộ Y tế vẫn đánh giá về tình trạng nhiễm khuẩn trong bệnh viện với những con số khiến người dân phải giật mình. Nguyên nhân là môi trường trong bệnh viện chưa thực sự vệ sinh, vô khuẩn, trong đó có các nhà vệ sinh. Thực tế, không ít người vào điều trị tại bệnh viện sau ít ngày lại mắc thêm bệnh mới.

 

Lý giải về các nhà vệ sinh mất vệ sinh, nhân viên bệnh viện cho rằng, có những ngôi nhà xây dựng từ trước, việc thiết kế nhà vệ sinh không phù hợp là do “lịch sử để lại”. Nhưng ngay cả những khu nhà 5, 6 tầng mới xây dựng, thì  nhà vệ sinh cũng thiết kế không phù hợp, chưa sạch?! Nhà vệ sinh ít, người bệnh, người đến chăm sóc, thăm nuôi lại đông. Ý thức giữ vệ sinh của người bệnh, người thân chưa tốt. Trong khi đó, lực lượng nhân viên vệ sinh lại quá mỏng. Bởi thế, chỉ những ai không thể nhịn được mới “dũng cảm” bước vào các khu nhà vệ sinh trong bệnh viện.

 

Ngày nghỉ: không cấp thuốc BHYT
Người nhà tôi vào viện ngày thứ sáu. Sau khi làm các xét nghiệm và chiếu chụp, nội soi chẩn đoán được bệnh viện cấp thuốc đầy đủ theo danh mục thanh toán của BHYT. Sang ngày thứ bảy, theo chỉ định của bác sĩ điều trị, người bệnh cần thêm một số loại kháng sinh đặc trị, nhưng kèm theo lời dặn: “Chị chịu khó ra hiệu thuốc bên ngoài mua rồi lấy hóa đơn về để hôm nào ra viện thanh toán một thể”. Khi được hỏi “Loại thuốc này bệnh viện không còn?”, bác sĩ trực trả lời “Bệnh viện còn nhưng thứ bảy, chủ nhật, nhân viên Khoa dược của bệnh viện nghỉ, không cấp thuốc”. Qua tìm hiểu được biết, vào các ngày thường (từ thứ hai đến thứ sáu), các khoa điều trị lĩnh thuốc tại Khoa dược và lĩnh cả cho 2 ngày nghỉ cuối tuần. Trong trường hợp người bệnh vào viện cấp cứu nếu đúng vào 2 ngày cuối tuần dù có thẻ bảo hiểm hay không buộc phải ra hiệu thuốc bên ngoài mua. Chẳng thế mà mấy tháng trước, cháu tôi bị ốm, ông anh rể phải chạy dọc phố Hai Bà Trưng nhưng cũng chẳng mua được loại thuốc đúng theo yêu cầu của các bác sĩ.

Bệnh nhân và người nhà chờ làm thủ tục bảo hiểm y tế tại Bệnh viện Việt-Tiệp

Bác sĩ Lê Trung Dũng, Giám đốc bệnh viện khẳng định, các khoa phòng của bệnh viện làm việc liên tục trong tuần, kể cả Khoa dược. Việc thiếu thuốc hoặc người nhà phải mua thuốc ở bên ngoài do tình trạng căng thẳng về thuốc trong thời gian qua (do năm 2010 chưa tổ chức đấu thầu thuốc theo quy định). Hiện các bệnh viện luôn trong tình trạng “ăn đong” thuốc. Mặc dù ngành Y tế được gia hạn cấp thuốc đến hết tháng 8-2010, nhưng tình trạng chưa được cải thiện nhiều.
Rõ ràng, việc phản ánh của người bệnh là hoàn toàn có cơ sở. Vấn đề chính là lãnh đạo bệnh viện cần nêu cao tinh thần cầu thị, nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm, chấn chỉnh lại hoạt động này. Nếu vẫn giữ cách làm việc theo kiểu “hành chính như vậy”, người bệnh không thể chọn ngày ốm để được cấp phát thuốc đầy đủ.
Điều trị theo yêu cầu nhưng không đáp ứng yêu cầu
Có lẽ nhiều người bệnh đến điều trị tại Bệnh viện Việt-Tiệp đều chọn nằm điều trị tại Khoa phục vụ theo yêu cầu với mong muốn được hưởng chất lượng dịch vụ đáng “đồng tiền, bát gạo”. Nhưng chỉ sau ít ngày điều trị, cả người bệnh và gia đình đều thất vọng.
Cũng với mức giá 300 nghìn đồng/ngày nằm điều trị (tương đương với giá thuê phòng khách sạn), nhưng ở bệnh viện, hằng ngày người nhà phải mang quần áo, ga giường xuống chân cầu thang tầng 1 để đổi rồi tự thay ga giường. Thời gian đổi ga giường, quần áo khoảng 6 giờ sáng, nếu xuống muộn, người bệnh phải mặc quần áo bẩn và dùng ga giường bẩn. Do sử dụng lâu, lại không được giặt cẩn thận nên hầu hết ga trải giường  ngả màu xỉn, một số tấm ga còn điểm thêm các vết ố. Gọi là ga trải giường, nhưng những tấm ga không có chun ở góc nên người nhà phải sáng tạo bằng cách buộc 4 góc túm lại để giữ cho ga không bị tụt khỏi tấm nệm trải giường. Việc lau sàn phòng bệnh được làm hằng ngày, nhưng khu vực nhà tắm, nhà vệ sinh thì hầu như được “giữ nguyên hiện trường”. Vì thế, hoặc là người bệnh phải nâng cao ý thức giữ vệ sinh hoặc tự đi lau dọn bồn cầu!
Lom khom  chờ thanh toán viện phí
Khu vực dành cho thanh toán viện phí đối với những trường hợp điều trị bằng thẻ BHYT trước đây vốn là căng tin của bệnh viện nay được cải tạo, lắp đặt khung kính. Phía bên trong được lắp đặt điều hòa nhiệt độ mát lạnh, còn phía ngoài, được kê vài hàng ghế phục vụ người đến thanh toán, chỗ có quạt trần, chỗ không. Do thiết kế các ô kính quá thấp, nên thanh toán viện phí người dân phải đứng lom khom. Việc giao dịch giữa người bệnh và nhân viên y tế chỉ được thực hiện qua ô kính rộng khoảng 40cm2. Nếu ai có ý định mở ô kính đó rộng ra, nhân viên y tế lập tức nhắc nhở với giọng khó nghe: “Không được kéo ra như thế, trong này đang chạy điều hòa”, rồi kéo đánh rẹt trở lại, chỉ chừa một ô nhỏ. Một chị ngồi cạnh tôi bức xúc: “Không cho kéo cửa rộng ra thì khi họ gọi tên, mình ngồi ngoài không nghe thấy lại bị quát mắng”. May sao sau đó họ dùng loa gọi tên. Nhưng lúc 3 giờ chiều, nhân viên phòng thanh toán dán tờ giấy có dòng chữ: “Xin lỗi quý khách nghỉ thanh toán lúc 15h30 để họp”. Nhiều tiếng thở dài. Một bà cụ than “Lại mất thêm ngày nữa rồi…”.
Quy định chỉ thanh toán viện phí vào ngày thường là không phù hợp, bởi khi người bệnh vào viện, nhân viên y tế yêu cầu nộp tiền không kể ngày hay đêm, ngày thường hay ngày nghỉ. Do đó, việc ứng dụng công nghệ thông tin vào quản lý người bệnh, viện phí là rất cần thiết nhằm rút ngắn thời gian, đơn giản hóa các thủ tục, tạo điều kiện thuận lợi nhất cho người bệnh. Nhiều bệnh viện ở các địa phương khác làm được, tại sao Bệnh viện Việt-Tiệp  còn e ngại ?
Lâu nay, người bệnh có thẻ BHYT thường bức xúc mỗi khi đi khám, chữa bệnh. Nhiều người phàn nàn: Mất tiền mua thẻ BHYT, nhưng khi đi khám bệnh như đi cầu cạnh để được ban ơn. 

 

Minh Khuê-Hoàng Dũng