Nhớ nắng

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
0:00 / 0:00
0:00
(PLVN) -  Sáng uống cà phê ở vùng ngoại ô, nơi tôi sống, thấy nắng vàng nhảy múa trong ngày mới làm tôi nhớ nắng, cái nắng đổ lửa ở quê nhà miền Trung.

Miền Trung luôn là đỉnh điểm của nắng nóng, nên vùng đất khô cằn này cộng với “gió Lào, cát trắng” đã trở thành một “đặc sản” về khí hậu mà ai từng sống hay trải nghiệm qua đây đều nhớ mãi.

Nhà thơ Huy Cận đã từng thốt lên trong bài thơ “Nhớ hờ”: “Ôi! nắng vàng sao mà nhớ nhung!/Có ai đàn lẻ để tơ chùng?/Có ai tiễn biệt nơi xa ấy/Xui bước chân đây cũng ngại ngùng…”.

Đó là câu chuyện của cảm xúc, tình nhớ, nhưng với tôi nắng là cả một ký ức khó quên nơi quê nghèo.

Mẹ tôi là giáo viên dạy cấp 2 ở trường làng nghèo. Ba tôi hồi đó định đi Đông Âu, nhưng sau khi Liên Xô sụp đổ thì ông không còn cơ hội nữa. Ông thất nghiệp, ở nhà đi buôn bán đủ thứ, từ làm nông dân, rồi buôn chè xanh, rồi làm hàng xáo (mua thóc về rồi xay xát thành gạo mang đi bán)...

Cuộc sống cơ cực nơi làng quê nghèo bỏng rát khiến ba tôi tính nóng như lửa. Trẻ con bọn tôi cũng phụ ba mẹ, nhưng trốn đi chơi là chủ yếu. Đi chơi thì đủ trò. Trời trưa tháng 5 nắng như đổ lửa mà vẫn đi bắt cá, chạch, rồi bắt ếch nhái, rồi chạy đi tắm sông, bàn tính chuyện ăn trộm ổi, chanh... của nhà hàng xóm.

Và những lần trốn đi chơi vậy, bọn tôi lại no đòn, nhưng đâu lại vào đấy. Tuổi thơ lam lũ, dữ dội dưới cái nắng miền Trung đó khiến tôi nhớ mãi công việc cơ cực của ba.

Nghề hàng xáo phải đi khắp làng quê hỏi nhà ai bán thóc không để mua. Mua xong mang đi xát gạo, rồi phải làm sạch, mang đi chợ bán. Hồi đó lời lãi cũng không đáng là bao, nhưng được cái nhà lúc nào cũng đầy gạo, chả sợ lo đói.

Với chiếc xe đạp cà tàng, ba tôi đi khắp nơi, lúc đi thì nhẹ nhàng, lúc về có cả tạ gạo trên xe đạp… Hồi đó, bọn tôi coi đó là chuyện thường mà không biết ba đã quá vất vả làm lụng buôn bán ở chợ quê nuôi nấng ba anh em tôi ăn học đàng hoàng.

Tôi thích ngắm hoa mướp trong nắng trưa. Buổi trưa ở quê nắng chói chang lắm, nên có câu hát: “Trời mô xanh bằng trời Can Lộc”, có nghĩa là bầu trời không có một gợn mây, chỉ có cái nắng bỏng rát bàn chân.

Đó là những buổi trưa yên tĩnh, gió ít và nhiều khi không có gió thổi. Người quê đều ngủ trưa như một cách trốn nắng, trẻ con bọn tôi thì hầu như không ngủ. Nắng cứ chói chang vậy, các bông hoa mướp nở ra vàng rực rất đẹp. Nó đẹp như một sự thách thức với nhiệt độ quá cao và sự khô khan xung quanh. Bướm và chuồn chuồn trêu đùa, khiến cho dàn mướp thật sinh động.

Buổi trưa, ngồi ngắm hoa mướp chừng 15 phút sẽ hoa mắt, như bị ảo giác mà dân quê gọi là “say nắng”. Màu vàng của hoa, cùng với sự bay lượn của bướm đầy sắc màu, cái nắng gắt chiếu thẳng đứng rất khó chịu khiến cho mắt và cơ thể con người bị lảo đảo nếu ngắm nhìn quá lâu.

Lại phải trốn vào trong nhà hay tìm nơi mát mẻ cho đôi mắt dịu lại, rồi lại nhìn ra vườn mướp tìm sự nhảy múa của nắng, của hoa, của bướm…

Sự yên tĩnh của làng quê miền Trung những ngày hè là như vậy. Chói chang, bỏng rát và có chút gì đó cô độc.

Bây giờ ba tôi đã già, ông bỏ nghề buôn bán từ lâu. Ông chỉ đạp xe qua nhà bác uống nước chè, nói chuyện tào lao rồi về. Dáng ông chậm rãi trong nắng chiều và thảnh thơi hơn.

Mưa hay nắng đều có kỷ niệm với con người. Mùa nào cũng đáng yêu, đáng thương và nhớ. Nó có thể là mùa của lam lũ, khô cằn, lũ lụt nhưng cũng là mùa của tươi mới, hy vọng.

Buổi sáng hôm nay, tôi lại nhớ nắng, nhớ cái kỷ niệm thơ dại, khốn khó đó biết bao…

Tin cùng chuyên mục

Ảnh minh họa. (Ảnh chụp màn hình phim Yêu tinh)

Trái tim... giấy

(PLVN) - Phi ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, nhìn vơ vẩn dãy nhà cùng những cụm mây đen che lấp nền trời. Theo thói quen, anh liếc mắt qua ô cửa đối diện. Đăm đăm dán mắt vào khung cửa khép kín, Phi tin tưởng rằng nếu cứ nhìn mãi như vậy, một lúc nào đấy nó sẽ được mở ra bởi đôi tay trắng muốt. Nhưng rõ là vô vọng, Hân chuyển đi được gần một tuần. Cô đã gặp Phi để nói lời từ biệt, còn tặng anh chiếc lọ thủy tinh đựng những ngôi sao giấy.

Đọc thêm

Sông con gái

Sông con gái
(PLVN) - Cánh chim én vụt qua nền trời, soi lên mặt sông những vệt dài mờ ảo. Soi lên cả rừng hoa cải đang nở đầy một vạt sông. Người đến khu Đoài vẫn bảo, không hoa cải nơi đâu bền như nơi này. Mọi nơi hoa cải vàng, cải trắng nở đận tháng mười mùa đông. Nhưng bến thôn Đoài cứ phải sang xuân. Hoa cứ ngặt lên, hoa cải củ trắng thì trắng đến nhức nhối, hoa cải sen đã vàng là đến kiệt cùng.

Mẹ - Tình yêu vĩ đại không bao giờ phai nhạt

Ảnh minh hoạ.
(PLVN) -  Tôi còn nhớ, ngày ấy tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ, ngây ngô chưa biết gì về sự vất vả của mẹ. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, nhân hậu và luôn dành trọn tình yêu thương cho đàn con thơ.

Nghĩ ngợi ngày gió về

Ảnh minh họa. (Nguồn: ST)
(PLVN) - Sáng thấy trời lạnh, tôi nói với con trai để ba chở đi học cho đỡ lạnh. Bình thường con trai tôi đang học lớp 6 phải đạp xe chừng 2km để tới trường. Con bảo, thích vậy cho chủ động và không phải ba mẹ đón đưa.

Thênh thang phố

Thênh thang phố
(PLVN) - Sống làm gì nữa khi bao quanh chỉ toàn những cực hình. Đầu óc Hân chìm trong mông lung ảo mờ. Lúc nào cũng chỉ nghe thấy sự xúi giục từ phía thùy não, vốn đã trở nên xơ cứng, u tối. Mắt cô lòe nhòe nhìn ra vô định.

Sau bão

Sau bão
(PLVN) - Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá. Vì sự cảm thương với bà con mà Hiển ngồi lên chuyến xe này.

Có những kiểu yêu…

Có những mối quan hệ độc hại, đầy rẫy bạo lực và bất bình đẳng nhưng người trong cuộc không dứt ra được, bởi cái cớ “trót yêu”. (Nguồn: FL)
(PLVN) - Lan Anh gục khóc nức nở trên vai bạn. Trên gương mặt cô là đôi mắt sưng húp, không phải do khóc, mà là do một tác động ngoại lực. Bờ môi sưng vêu, tụ máu. Người bạn gái thân thiết nghiến răng: “Đã nói mày bao nhiêu lần, phải bỏ cái thằng vũ phu đó đi, không có ngày nó đánh mày chết, mà mày không nghe”. Lan Anh rấm rứt trong làn nước mắt: “Nhưng tao không bỏ được. Tao yêu ảnh. Ảnh chỉ có tật nóng tính, còn lại rất tốt với tao…”.

Cô gái violon

Ảnh minh họa. (Nguồn: V.H)
(PLVN) - Buông tay khỏi những nốt đàn, Nhật thở dài đứng lên. Người bố đi từ trong phòng ra. Nhìn ánh mắt Nhật, ông nói: “Mới gặp chút khó khăn đã…”. Người bố hiểu tâm trạng con qua tiếng đàn.

Suốt đời học làm thầy

Dẫu cho cuộc sống có đổi thay thế nào, vị trí, vai trò của một người thầy trong xã hội, trong hành trình trưởng thành của mỗi đứa trẻ là không thay thế được. (Nguồn: ĐN)
(PLVN) - Những lúc không bận bịu lên lớp hay bài vở, giáo án, anh vẫn thường miệt mài xem gì đó trên điện thoại, soạn gì đó trên máy tính, lúi húi ghi chép gì đó trong quyển sổ tay nhỏ mang bên người. Bạn bè hỏi, anh bảo anh đang học. Bạn bè đôi khi đùa, sao đi làm thầy giáo rồi mà cứ học học nữa học mãi vậy, định học đến giáo sư à? Thì anh chỉ cười thủng thẳng: Sự học là sự nghiệp suốt đời mà.

Những gì còn lại

Hình minh họa. (Nguồn: JV)
(PLVN) - Thi thoảng thầy kể về một câu chuyện nào đó của những năm về trước vô tình tôi bắt gặp hình ảnh của chính mình trong đó, chỉ thế thôi không cụ thể một niềm nhớ nào.

Thống Linh và tôi

Ảnh minh họa.
(PLVN) - Lúc còn là trẻ con, chắc hẳn ai cũng thích chơi trò cô dâu, chú rể. Chỉ là sau này đến tuổi biết ngại ngùng, người ta mới đâm ra rụt rè trước những lời gán ghép vợ chồng. Tôi cũng chẳng là ngoại lệ, hồi học lớp một, tôi khoái làm cô dâu vô cùng. Một ngày tôi đòi làm đám cưới cả chục lần với thằng Thống Linh hàng xóm. Thống Linh chắc cũng thích làm chồng tôi, vì chẳng bao giờ nó tỏ ra khó chịu trước lời những đề nghị kết hôn trắng trợn ấy.

Bánh đúc không xương

Bánh đúc không xương
(PLVN) - Sau ngày giỗ đầu của mẹ tôi, bố mời mọi người đến họp gia đình. Trong cuộc họp, tiếng ông nội sang sảng quyền lực, tiếng chú Hảo buông bải nước đôi, tiếng cô Hậu thẽ thọt xa xót. Chỉ có tiếng bố trầm lắng nhưng lại như những nhát búa nện vào trái tim đang tuổi nổi loạn của tôi.

Bay lên từ nước

Bay lên từ nước
(PLVN) - Màn đen hun hút, gió thổi rát mặt đêm. Bà Nhường cảm nhận chuyện chẳng lành với đàn cò nên đã gọi con trai dậy, cầm đèn pin ra vườn.

Sài Gòn trong cơn mưa…

Những cơn mưa Sài Gòn thường chọn cho mình giờ rơi khắc nghiệt nhất, ấy là buổi tan tầm.
(PLVN) - Nhiều người hay bảo thích ngắm mưa rơi. Vì nhìn mưa rơi sao mà tươi mát, mà dịu dàng đến thế, như một bản nhạc của đất trời.

Xuyên bão

Tranh minh họa của Văn Học
(PLVN) - Trận bão về sớm hơn thường lệ. Gió ầm ào gào rít như muốn tàn phá tất cả. Ngoài kia, cây cối bị vặn ngả nghiêng, rõa rượi, lá bị bứt xáo xác, bay chíu chít.

Về nhé bạn ơi!

Ảnh minh họa. (Nguồn: N.T)
(PLVN) - Cứ sáng sớm hơn 4 giờ bố sẽ gọi tôi dậy. Vệ sinh cá nhân xong là đi học. Nhà tôi cách trường hơn 10 cây số. Cả làng chỉ có mình tôi đi bộ nên sáng nào cũng vậy, bố đều đi cùng cho tới khi gặp được người đi chợ thì ông mới quay về.

Miền thơ ấu

Ảnh minh họa. (Nguồn: B.T)
(PLVN) - Sáng đi học, chiều vừa chăn bò, cắt cỏ. Nếu không cắt cỏ thì phải vơ lá. Thôi thì đủ các loại lá, lá tre, lá vải, gốc cây ngô, dây bù lào già (cây bí đỏ)… để về làm củi đun.

Báu vật của người già

Ảnh minh họa
(PLVN) - Có một lần, một người bạn của tôi đăng lên mạng thông tin “Tìm bố lạc”. Trong bài viết ấy, bạn nói rằng bố bạn đã bỏ nhà đi mấy hôm nay. Kèm theo thông tin ấy là tấm ảnh một người đàn ông hơn 65 tuổi, trông còn minh mẫn, nét mặt sáng sủa, hiền lành.