Nhìn vào mắt nhau, khi còn có thể…

Nhìn vào mắt nhau, khi còn có thể…
(PLO) - Hãy rời màn hình, nhìn vào mắt nhau, khi còn có thể. Bởi khi nhìn vào mắt nhau, có thể… một tình yêu đã không tan vỡ...
Cái sự sung sướng trong một không gian ngập tràn yêu thương giữa những người bạn, những người thân dường như dần xa vắng khi mỗi chúng ta ngày ngày cười, khóc với cuộc sống này và một thế giới ảo trên màn hình…
Mình lướt trên đó và đọc được một thông điệp, hãy nhìn vào mắt nhau, khi còn có thể. Chúng ta vẫn trò chuyện, hỏi thăm nhau nhưng chỉ để cười cho qua những ngày tháng tẻ nhạt. Mình muốn nói về những chuyện, những khoảng lặng gan ruột khi người ta đã xua đi bộn bề hàng ngày nhưng dường như đó là điều xa xỉ, bởi lòng người ngày càng muốn khép kín với nhau. 
Những cuộc hội ngộ thường là chuyện ở đâu đó, không phải là những trĩu nặng, những nỗi đau. Không ai "trút hết xiêm y" của mình. Ai cũng nghĩ, nếu như mình chia sẻ chút cảm xúc về một chuyện riêng tư nào đó, họ sẽ phải đối diện ánh mắt cảm thông lấy lệ hay suy nghĩ nhạo báng trong đầu. Ai cũng sợ điều mình nói ra từ sâu thẳm sẽ trở thành vũ khí chống lại mình vào lúc nào đó. 
Chúng ta không chia sẻ nỗi niềm riêng. Nhưng lại quá ít những nỗi niềm chung để cùng nhau nhớ về, cùng nhau hồi tưởng, hoặc cùng nắm tay nhau trên con đường phía trước. Hoặc giả khi ta im lặng, mỉm cười là những nỗi đau đã không còn đau hơn được nữa. Hoặc giả đó là khi những rung cảm đã ở một nơi nào đó rất xa…
Hãy rời màn hình, nhìn vào mắt nhau, khi còn có thể. Bởi khi nhìn vào mắt nhau, có thể… một tình yêu đã không tan vỡ. Đó là những cảm xúc, những thẳm sâu và thấu hiểu. Thấu hiểu mà không cần lời nói trong một thời khắc nào đó. 
Song cái niềm hạnh phúc ấy chỉ có được bởi sự đồng điệu về tâm hồn sau khi đã nói thật nhiều với nhau, chứ không phải giữa những người chẳng muốn nói với nhau điều gì, và bảo rằng người hiểu mình là người chẳng cần để mình phải nói. 
Thế cho nên, có khi nhìn vào mắt nhau lại thấy đau hơn… không nhìn. Cũng như một ly cà phê, ta uống rất lâu, và nói rất nhiều, ta muốn chia sẻ tất cả mọi vẻ đẹp, mọi đớn đau và sự đáng yêu với một người. Nhưng 10, 20 năm sau, cũng là người đó, ta im lặng và uống ực cho nhanh ly cà phê đặc sánh. Ở một nơi nào đó rất xa, con người đó từng rất đẹp và thuần khiết như một buổi sớm mai…

Tin cùng chuyên mục

Đọc thêm

“Giang hồ” đóng phim, làm từ thiện: Phần nổi màu mè nhằm che đậy những góc chìm đen tối?

"Thánh chửi" được các fan nhí vây quanh
(PLVN) - Sự việc hiện tượng mạng xã hội Khá "Bảnh" (tức Ngô Bá Khá) bị cơ quan Công an tỉnh Bắc Ninh bắt giam khẩn cấp vì nghi án tổ chức đánh bạc dưới hình thức lô đề hôm 1/4, suy cho cùng cũng là việc làm không sớm thì muộn. Ngoài Khá Bảnh, đâu đó còn rất nhiều đối tượng gắn mác "Giang hồ 4.0" có dấu hiệu vi phạm pháp luật, bị tố cáo khắp nơi, chẳng qua chưa đến lúc bị cơ quan công an... "sờ gáy" mà thôi.

Thầy giáo nhắn tin gạ tình loạt nữ sinh lớp 12

Trường THPT Ngọc Hiển, nơi vừa xảy ra vụ xôn xao thầy giáo trộm đề thi để gạ tình hàng loạt nữ sinh khối 12.
Hội đồng kỷ luật trường THPT Ngọc Hiển (huyện Ngọc Hiển, tỉnh Cà Mau) mới ra quyết định kỷ luật với hình thức “buộc thôi việc” đối với ông Phạm Thanh Đ -  giáo viên dạy môn Lý-  Tin học của trường này. Ông Đ được xác định là vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp...

U40 mở quán ven đường dụ nam sinh vào kích dục

Nhiều phụ nữ lớn tuổi vẫn kiếm sống bằng nghề massage kích dục tại các quán cà phê trá hình dọc quốc lộ 1, đoạn qua địa bàn Q.12
Đa số nữ tiếp viên tại hàng hoạt quán cà phê trá hình dọc quốc lộ 1, đoạn đi qua P.An Phú Đông, Q.12 đều trên 40 tuổi vẫn kiếm sống bằng nghề massage kích dục cho khách là trai trẻ, thậm chí là học sinh, sinh viên.

“Thú vui” phản cảm của người Hà Nội

Thản nhiên giẫm lên hoa.
(PLO) - Cứ mỗi khi thủ đô diễn ra lễ hội là y như rằng ngay sau đó câu chuyện về ý thức người Hà Nội lại làm nóng các diễn đàn. Dường như giẫm đạp, phá hoại vườn hoa, bãi cỏ, cây xanh, xả rác vào mỗi dịp lễ hội mừng năm mới, triển lãm hoa, biểu diễn nghệ thuật, ngày hội văn hóa… đã trở thành “thú vui” của một bộ phận người đang sống ở Hà Nội?

Chuyện lạ đời: Chồng lập nhang... thờ sống vợ con

Chị M trò chuyện trong một cuộc hội thảo về bạo lực giới
“Tôi cùng con dắt díu nhau đi ở nhờ nhà mẹ chồng. Trước lúc đi, tôi thấy anh ta bốc cát cho vào một bát gốm Phù Lãng, đốt nắm hương to, cắm vào, đem đặt trước cổng nhà và thề không có đứa con nào nữa”, chị Nguyễn Thị M kể.