Ảnh minh họa. Nguồn internet |
Tuy nhiên mọi chuyện thay đổi khi tôi bắt đầu dậy thì. Tôi phát hiện ra tình cảm của mình chỉ dành cho những cậu trai cùng trang lứa khác. Khi ấy tôi đã vô cùng hoảng sợ. Tôi lao vào đi tìm hiểu các thông tin trên mạng và hiểu rằng mình khác những thằng con trai khác.
Tôi lo sợ phải nói ra với một người thân quanh mình nên chỉ biết âm thầm tìm đến những trang kết bạn của người đồng tính. Ở đó tôi quen Quân. Quân hơn 4 tuổi và làm việc trên tận Sơn La. Sự quan tâm nhẹ nhàng, nồng ấm của Quân chính là những gì mà bao lâu nay tôi chờ đợi. Tôi nhanh chóng nhận lời yêu Quân.
Cuộc tình của chúng tôi cũng nồng nàn như bao đôi tình nhân khác và kéo dài suốt 1 năm. Cho đến một ngày gia đình phát hiện ra mối quan hệ mập mờ giữa 2 thằng con trai. Với gia đình lúc này, tôi như một người bệnh hoạn. Mọi người mắng nhiếc, dè bỉu và đặc biệt là ngăn cấm, bắt tôi “quay về con đường hoàn lương”.
Nghĩ lại những trận đòn roi khi ấy, tôi vẫn còn bàng hoàng. Bố lao vào đánh tôi tới tấp, chảy cả máu đầu nhưng không một ai bảo vệ tôi. Đỉnh điểm là khi bố tôi không biết đi đâu về, nghe lời ai mà đã làm dây thép bao quanh phòng để nhốt tôi vào trong cái cũi sắt đó không cho đi đâu.
Ông nói: “Không học hành gì cả, ở nhà, nếu không thay đổi đi, vẫn mù quáng như thế thì đừng mơ đến việc ra khỏi nhà một bước”. Như một sinh vật sống leo lắt, tôi không được ra ngoài, không được tiếp xúc với ai chỉ ngày 2 lần được ra ngoài đi vệ sinh những lúc ăn cơm xong.
Tuy nhiên, cho dù có như vậy tôi vẫn không thể nào ngừng yêu Quân. Tôi sẵn sàng chịu nỗi đau thể xác để được quyền yêu anh. Thế nhưng thực tế lại quá nghiệt ngã. Trái lại với sự kiên định của tôi thì Quân đã phủ định ngay việc có quan hệ yêu đương với tôi khi gia đình tôi tìm đến anh. Ngược lại, bố mẹ anh còn mắng nhiếc tôi thậm tệ vì nghĩ rằng đặt điều cho anh. Họ nói Quân đã dẫn bạn gái về nhà và cuối năm sẽ tổ chức đám cưới.
Đau đớn, bẽ bàng tôi xấu hổ với mọi người vô cùng. Họ lại thêm lần nữa coi tôi như người bệnh hoạn. Tối hôm đó tôi quyết định bỏ nhà ra đi.
Sau khi một mình bỏ lên Hà Nội, tôi lang thang không biết đi về đâu. Giữa lúc ấy tôi lại gặp Tùng. Tùng cũng là một người như tôi, ngay đêm đầu tiên, chúng tôi đã có những va chạm tiếp xúc cơ thể. Anh dẫn tôi làm quen với những người cùng thế giới của mình. Tôi bắt đầu những ngày sống buông thả không phanh.
Tôi có thể quan hệ với bất cứ người đàn ông nào đi chơi cùng. Không biết từ bao giờ tôi đã như một gã “trai bao” chuyên nghiêp. Hận đời, hận người, tôi không bao giờ suy nghĩ về những hậu quả sẽ đến cho đến một ngày tôi phát hiện mình bị nhiễm HIV.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng quan hệ với người cùng giới lại cũng có thể mắc căn bệnh thế kỉ đó. Giờ có hối hận thì cũng đã muộn. Tôi chỉ còn biết trân trọng những ngày tháng quý giá trong quỹ thời gian ít ỏi của mình./.