Những giọt nước mắt của cha
Bùi Đức Huy (4 tuổi) cháu là con trai lớn của anh Bùi Văn Thường (Hà Nội) và chị Bùi Thị Thu Hoài. Cách đây hơn 3 tháng, Huy liên tục bị đau bụng, mặc cho những cơn đau không dai dẳng chỉ kéo dài mấy giây. Những lúc như vậy anh Thường chỉ nghĩ chắc con bị giun sán bởi từ bé đến giờ chưa tẩy giun lần nào.
Mỗi lần Huy kêu đau anh đều xoa bụng con rồi dỗ dành, chỉ ít phút con lại vui vẻ chơi đùa như chưa có gì xảy ra. Nhưng không lâu sau, những cơn đau bụng có tần suất tăng lên, bụng Huy phình lên, mỗi lúc ăn uống hay bị trào ngược.
Da con ngày một xanh xao, tới lúc này anh Thường mới đưa con ra viện Nhi thăm khám. Tại đây, bác sĩ chẩn đoán con bị ung thư nguyên bào thần kinh ác tính và khối u đã to bằng nắm đấm. Phải mất thời gian khá lâu anh Thường mới định thần và chấp nhận được sự thật.
Kể từ giây phút đó, Huy phải chuyển vào điều trị nội trú và những ngày bên con, cùng con chiến đấu anh Thường đã ghi lại mọi cảm xúc, suy nghĩ, hành trình điều trị của con để giải tỏa nỗi lo và sự dằn vặt. Xin được trích một phần nhật ký của anh Thường để thấy được tình yêu thương vô bờ bến của những bậc cha mẹ dành cho con lớn tới nhường nào.
Anh Thường cạo đầu để cùng con chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác. |
7/5/2019
"Bố có lỗi với con, ngàn lần bố xin lỗi con vì bố không quan tâm nên con mới bị thế này. Giờ bố phải làm thế nào để cứu con đây. Nhưng bố sẽ làm tất cả để giành lại sự sống cho con, bố hứa!".
27/5/2019
"Thời gian đầu vào hóa chất con mệt quá, không ăn được gì, chỉ nằm thôi. Nhìn con đau ốm mà bố không thể làm gì, chỉ ước sao bố có thể gánh thay cho con. Nhưng con hãy cứ vững vàng và mạnh mẽ để chiến đấu. Con là một chiến binh xuất sắc của bố mẹ.
Bố và mẹ sẽ luôn ở bên con, sát cánh cùng con, tiếp thêm sức mạnh cho con. Nhớ nhé con trai. Con không được bỏ cuộc đâu đấy.
Bố và mẹ yêu con".
31/5/2019
"Nhìn đôi bàn tay con mà bố không cầm lòng được, một ngày con phải chịu biết bao mũi kim đâm vào đôi bàn tay bé nhỏ. Biết là phải kìm nén nhưng bố không làm được. Bố không thể nào kìm lại được con trai ạ. Bố phải làm sao bây giờ".
1/6/2019
"1-6 là ngày Tết của con, tròn một tháng bố nhận tin sét đánh. Cho tới bây giờ bố vẫn chưa tin chuyện này xảy ra với gia đình mình. Ngày Tết của con mà bố không tặng con được gì, bố quá vô dụng. Bố chỉ ước sáng mai tỉnh dậy, đây chỉ là cơn ác mộng thôi con trai ạ. Rồi bố sẽ đưa con về nhà và gia đình mình sẽ lại được đoàn tụ như xưa. Cố gắng lên con nhé!".
24/6/2019
"Bố không thể chợp mắt được. Cứ nhắm mắt là bố lại nghĩ đến con thôi. Bố không thể kìm nén được những giọt nước mắt. Con của bố còn bé bỏng quá. Bố thương con nhiều lắm, con có biết không.
Từ lúc sinh con ra với bao niềm vui khôn xiết, bế con trên tay với bao ước mơ hoài vọng mong con khôn lớn nên người. Bao kỷ niệm những buổi bố đón con từ trường học về rồi đưa con đi chơi. Những câu nói của con, hình bóng của con, làm sao bố có thể quên được hả con trai của bố.
Con đã từng nói với bố, là con muốn được làm bác sĩ chữa bệnh cho bố, chữa bệnh cho mọi người. Nhưng tại sao giờ con nằm đây? Căn bệnh quái ác ập đến với con, nó hành hạ con. Hằng đêm bố phải chứng kiến con đau đớn, nghe tiếng con kêu mà bố không làm được gì, ngoài việc ôm con vào lòng. Mỗi tiếng kêu của con như ngàn dao đâm vào tim bố.
Bố có lỗi với con, bố quá vô tâm không biết tình trạng của con để đưa con đi khám sớm. Bố ân hận quá. Và nỗi ân hận này sẽ theo bố đến hết cuộc đời. Nếu con có mệnh hệ gì, bố mẹ không thể sống nổi. Dù là một tia hy vọng bố cũng làm, kể cả đánh đổi tính mạng của mình để cứu được con.
Một ngày làm con của bố, thì mãi mãi sẽ là con của bố, dù kiếp này kiếp khác cũng không thay đổi được. Con phải cố gắng chiến đấu với căn bệnh quái ác, vì bố, vì mẹ, vì em của con. Mọi người sẽ luôn ở bên con, không rời xa. Rồi gia đình mình sẽ lại được đoàn tụ, bố sẽ lại đưa cả nhà đi chơi. Cố lên con trai của bố".
16/7/2019
"Con trai à! Bố cũng hết tóc rồi. Bố cũng trọc đầu như con trai của bố rồi. Không sao đâu con, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Con sẽ lại được về nhà, bố mẹ sẽ đưa con đến trường gặp lại thầy cô và vui đùa cùng các bạn của con. Chắc chắn là như vậy rồi!
Bàn tay bố, bàn tay mẹ sẽ nắm chắc bàn tay con, không bao giờ buông ra. Bố mẹ sẽ giữ con thật chặt và con cũng như vậy nhé. Vất vả khổ cực đến nhường nào bố mẹ cũng chịu được, miễn sao được nhìn con vui vẻ hàng ngày. Con hãy luôn ở trong vòng tay của bố mẹ, con nhé...".
27/7/2019
"Có lẽ thời gian sắp tới con sẽ phải trải qua rất nhiều sóng gió, thử thách. Con phải đi làm rất nhiều xét nghiệm để đánh giá sau một thời gian điều trị. Xin mọi người hãy luôn ở bên động viên, chia sẻ và cổ vũ tinh thần để con có thể vượt qua được thử thách lớn nhất trong cuộc đời".
5/8/2019
"Bố phải làm sao để con có thể trở lại như trước kia khi mà con vẫn chạy theo chơi bóng với bố mỗi ngày. Bố ước thời gian quay trở lại khi bố chưa biết bệnh của con, khi con vẫn còn đủ sức để bước đi cùng bố.
Bố mẹ đã sinh con ra, đã nuôi nấng con, dạy con những bước đi đầu tiên trong cuộc đời. Nhìn con chập chững bước những bước đầu đời, bố vui biết nhường nào. Bố không bao giờ quên được cảm xúc khi lần đầu tiên thấy con tự đi được một mình.
Nhưng oái oăm thay giờ đây khi con đã gọi sõi tên bố mẹ, con đã biết mang đồ ăn cho bố mẹ thì cũng là lúc bố mẹ phải đau đớn chứng kiến con đấu tranh giành giật sự sống trên giường bệnh. Căn bệnh ung thư hàng ngày hàng giờ xâm chiếm con, hành hạ con. Nhìn thân hình bé nhỏ của con ngày một héo mòn, ruột gan bố như thắt lại.
Giờ đây khi bệnh tật khiến con không thể tự đi lại bình thường, bố đã không dám nhìn con. Bố không thể chấp nhận sự thật này. Thật đau xót cho bố. Nếu bố có tội, xin ông trời trừng phạt bố, sao nỡ bắt con phải chịu đau đớn thế này.
Nhưng không sao con trai ạ. Hãy ngả vào lòng bố. Bố mẹ ở đây và sẽ dìu con, sẽ lại dạy con tập đi như thuở ban đầu. Nhanh thôi con ạ, rồi con sẽ lại như xưa. Bố hứa!
Những quả bóng bố đã mua cho con, rất nhiều, rất nhiều. Chúng đang chờ con ở nhà đấy. Nhưng bố sẽ chơi bóng với ai đây? Bố không thể chơi một mình nếu thiếu con được. Vậy nên, bàn chân con phải cứng lên con nhé. Con nhất định phải bình phục, phải khỏe để về chơi bóng với bố, con nhé.
Bố yêu con!".
Hy vọng nào cho con?
Đọc những dòng nhật ký của anh Thường có thể thấy người cha này đang cảm thấy vô cùng dằn vặt, đau khổ và bất lực trước căn bệnh của con. Chỉ mới hơn 3 tháng nhập viện nhưng Huy đã phải trải qua tới 8 đợt điều trị hóa chất. Trước khi đi đến quyết định này anh đã phải trải qua một sự lựa chọn khó khăn về phương pháp điều trị cho con trước đó.
Phác đồ điều trị mà bác sĩ đưa ra để anh Thường lựa chọn đối với cậu con trai 4 tuổi của mình, một là duy trì giảm nhẹ, hai là hóa chất liều cao tấn công. Với mong ước duy nhất: Con trai sẽ sớm lành bệnh, anh Thường đã đành lòng lựa chọn phương án thứ 2. Dù anh biết với phương pháp này con trai phải chịu đựng nhiều đau đớn.
Bàn tay nhỏ bé chi chít vết thâm tím vì lấy máu và tiêm của Đức Huy |
Nhưng anh Thường cũng không thể tưởng tượng được những nỗi đau mà con trai phải chịu đựng nó lại khủng khiếp đến vậy. Trải qua 8 đợt hóa trị những hóa chất đã tiêu diệt gần hết tế bào lành của Huy. Con ngày một sụt cân, mái đầu không còn nhiều tóc và bác sĩ yêu cầu phải hạn chế tiếp xúc với đám đông. Anh Thường đã cắt mái tóc của mình và để đầu trọc như con, để con bớt mặc cảm và cảm thấy vui vẻ.
Những tế bào ung thư mặc dù được điều trị bằng những loại hóa chất cực mạnh nhưng chúng chẳng chịu đầu hàng khi tiếp tục di căn vào xương, tủy và não. Căn bệnh quái ác biến một cậu bé lanh lợi trở nên u uất, không làm chủ được chính hành động của mình. Nhiều lúc con tự lấy tay cào lên mặt mình, con làm đau chính mình rồi gào thét bật khóc, có những lúc bố mẹ cũng không thể ngăn cản.
Hơn 3 tháng điều trị, hơn 80 lần cây kim nhỏ chọc vào da thịt Huy. Mũi kim trước chưa tan, mũi sau đã đến, đôi bàn tay của con chi chít những vết tiêm. Những vết thâm tím của những lần lấy máu, chích ven mãi đến lần thứ 4, thứ 5 mới thành cũng khiến đôi bàn tay con đổi màu.
“Những cây kim to và dài hàng chục phân cắm thẳng vào xương tủy con. Thật quá khủng khiếp với một đứa trẻ mới hơn 3 tuổi như con. Hôm nay các bác sĩ lấy tủy của con để xét nghiệm đánh giá sau 8 đợt điều trị hóa chất.
Đã nhiều lần bố phải nhìn con đau đớn và hình ảnh đó sẽ ám ảnh bố đến hết cuộc đời. Bố có lỗi với con, khi để con ra nông nỗi này. Nhưng bố xin con đừng bắt bố phải chứng kiến cảnh con đau đớn thêm một lần nào nữa”.
Đối với cha mẹ việc phải chứng kiến con của mình phải chịu đựng đau đớn, thấy con mình nằm giữa ranh giới sự sống và cái chết mà không thể giúp được gì vốn là điều đau khổ nhất. Ung thư đã cướp đi sự hoạt bát, lanh lợi, nụ cười và những bước chân mạnh mẽ chạy theo trái bóng của cậu bé Huy ngày nào.
Từ ngày Huy chuyển vào điều trị nội trú, hai vợ chồng anh Thường đã nghỉ việc vào ở hẳn trong việc để tiện chăm sóc con. Bởi bác sĩ đã nói: “trước giờ chưa có bệnh nhân nào nặng như thế. Bố mẹ đều vào viện cùng con. Một người giữ, một người bơm xi lanh thuốc”.
Đứa con thứ hai mới được 5 tháng tuổi cũng phải buộc cai sữa và gửi nhờ ông bà nội trông nom hộ. Có những khi con ốm hai vợ chồng anh đều không biết. Từ ngày theo con vào viện, vợ chồng anh Thường phải bán hết tài sản có giá trị trong nhà, đất đai rồi vay mượn anh em họ hàng, bố mẹ. Nhưng tất cả cũng không đủ sức trụ vững trước những khoản chi phí lên đến chục triệu đồng cho một mũi tiêm liều nặng của con.
Đến thời điểm hiện tại, chưa giây phút nào vợ chồng anh Thường nghĩ tới việc đầu hàng nhưng dường như hi vọng cứu sống con ngày một ít dần đi. Chia sẻ về hoàn cảnh khó khăn hiện tại và mong ước có một phép màu, cầu mong cộng đồng sẽ tiếp thêm sức mạnh để bố con anh cùng chiến đấu chống lại ung thư.
Mọi sự giúp đỡ, quý độc giả có thể gửi về gia đình anh Bùi Văn Thường và chị Bùi Thị Thu Hoài qua số tài khoản: 2211205170468, ngân hàng Agribank, chi nhánh Đan Phượng, Hà Nội. Chủ tài khoản: Bùi Thị Thu Hoài.
Số điện thoại anh Bùi Văn Thường: 0868911983