Mới sáng sớm, tôi vừa đến công ty thì điện thoại reo. Bên kia đầu dây, giọng Phương, cô bạn thân khóc lóc: “Ông cho tôi số điện thoại của Vân để hỏi cho ra lẽ tại sao cô ấy lại gọi điện cho ông xã tui nói rằng tui với ông là bồ bịch. Ông có biết tối qua, chồng tui nổi cơn ghen, đập phá đủ thứ và sáng nay đã xách xe ra khỏi nhà từ sớm”.
Theo lời Phương kể thì tối qua, chồng cô đi nhậu đến tận khuya, về nhà say khướt. Khi Phương vừa mở cửa thì chồng cô ấy đã tát cô một cái đau điếng, hằn học: “Cô cặp bồ với thằng Tuấn hả? Hai người làm gì mà để cho vợ sắp cưới của thằng Tuấn mắng vốn với tôi rằng hai người có tình cảm khá sâu đậm”.
Hóa ra mọi chuyện xuất phát từ cơn ghen hoang tưởng của Vân, vợ sắp cưới của tôi. Vân vốn là cô gái xinh đẹp, nhỏ hơn tôi 27 tuổi nên khi quen nhau, tôi rất chiều chuộng cô ấy. Biết mình trẻ đẹp, nhang sắc hơn người lại được tôi yêu thương nên Vân hay ghen tuông vô cớ nhất là với bạn bè của tôi. Mỗi khi cô ấy thấy tôi chụp hình cùng ai thì y như rằng, cô ấy giận dỗi, cho rằng tôi có tình ý với người này, yêu thương người kia mặc dù giữa chúng tôi chỉ là tình bạn bè trong sáng. Hay những lúc rảnh rỗi, cô ấy xem hình cũ mà tôi chụp cùng bạn bè trong lớp năm xưa, cô ấy liền chỉ vào người này, người nọ, nói gọn lỏn: “Sao anh không cưới chị này?”. Có hôm tôi hẹn ghé nhà đón cô ấy đi chơi mà chỉ cần đến trễ 5 phút là cô ấy giãy nảy, ngửi khắp người tôi rồi phán: “Anh đi đâu mà có mùi lạ, mới âu yếm con nào đúng không?”.
Có lần, tôi đi công tác ở miền Trung với cô thư ký trong công ty. Khi vừa trở về, Vân đã gọi điện cho cô thư ký, đe dọa: “Cô đừng tưởng “qua đêm” với anh Tuấn là được làm bà giám đốc đâu nha! Tôi nghĩ cô nên nộp đơn nghỉ việc là vừa”. Báo hại lần đó, tôi phải xin lỗi cô thư ký của tôi vì sự ghen tuông hoang tưởng của Vân.
Tôi gọi điện cho Vân hỏi cho ra lẽ. Hóa ra, chuyện ghen tuông giữa Vân và Phương xuất phát từ hôm tôi tổ chức tiệc mừng thọ cho mẹ. Hôm ấy, tôi mời khá nhiều bạn bè trong lớp cũng như toàn thể nhân viên công ty đến dự. Phương và nhiều bạn bè rủ nhau đến nhà tôi mừng tuổi mẹ.
Hôm đó, Phương đảm nhận làm nước mắm chua ngọt (vì cô ấy làm rất ngon) để ăn cùng món gỏi. Không hiểu vô tình thế nào mà trong lúc bằm ớt, Phương bị hạt ớt văng vào mắt, cay xè. Thấy Phương chảy nước mắt, khóc ròng tôi liền lấy khăn ướt đưa cho cô ấy lau. Chỉ với hành động như vậy thôi mà Vân nghĩ rằng tôi có tình cảm với Phương.
Vân còn khẳng định: “Anh không có tình cảm sao lại lo cho chị ấy đến vậy? Em làm cực muốn chết mà anh có đoái hoài gì đến đâu trong khi chị ấy chỉ bị ớt văng vào mắt là anh cuống cuồng lên. Anh coi chị ấy quan trọng hơn em chứ gì?”.
Vân còn khoe: “Ừ, chính em đã mò lên facebook, chát với chồng chị ấy, cảnh báo rằng anh đang có tình cảm với chị ta để chồng chị ấy biết mà kéo chị ấy về với gia đình”. Nghe xong, tôi giận quá, cúp máy…
Đến nước này thì tôi không thể nào chịu nổi Vân. Tôi gọi điện xin lỗi Phương và cũng gọi cho chồng cô ấy nói rõ về sự ghen tuông hoang tưởng của Vân. Chồng Phương cũng đã xin lỗi tôi vì quá sốc trước thông tin mà Vân báo với anh nên mới có hành động không đúng với vợ.
Còn với Vân, tôi cứ phân vân mãi, liệu khi cưới Vân về, tôi có chịu đựng được sự ghen tuông vô cớ của cô ấy hay không? Tôi định cuối tháng 5 này chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới nhưng với cái kiểu ghen tuông như thế chắc tôi phải suy nghĩ lại. Làm sao tôi có thể sống với một người vợ mà suốt ngày cứ nghĩ chồng mình ngoại tình với người này, lang chạ với người kia... Mấy ngày nay, tôi không thèm nghe điện thoại của Vân mặc dù cô ấy đã gọi điện cho tôi nhiều lần.